Mặc Nguyệt sau một hồi chịu sét đánh, nếu không có y phục kia thì có lẽ đã bị đánh đến cháy khét.
Nhưng chuyện bất ngờ còn ở phía sau, nàng chỉ chạm đến bình chướng đột phá Nguyên Anh, chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.
Thiên Xích Viêm không hiểu, một trận pháp thượng cổ lưu lại không đủ cho nàng đột phá ?
Hay theo thời gian, uy lực của trận pháp đã bị bào mòn ?
Mặc Nguyệt đứng lên, đôi mắt tĩnh lặng và hung tàn, nàng đưa tay lên, Vô Diệm Tâm Liên dưới hình hài một tiểu tinh linh chỉ lớn bằng ngón tay cái xuất hiện, xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn.
Đã thành công cắn nuốt Hoả Vân Lưu Ly Diễm sao ?
Mặc Nguyệt nhíu mày thả tay xuống, Vô Diệm Tâm Liên cũng biến mất. Nàng tiến lên nhặt lấy Dương Linh Châu, ném vào Đan Tháp Y Tháp, quay người tiến về phía Thiên Xích Viêm, nàng không hề quan tâm việc có đột phá Nguyên Anh hay không.
Thí Thiên Tôn giả thấy mọi thứ đã kết thúc, cũng không có ý định lưu lại, xoay người rời đi.
Trước khi bước qua Thiên Xích Viêm, đôi mắt đỏ của gã ánh lên ánh đỏ kỳ dị, môi cong lên một đường cong bí ẩn :
-" Mặc Nguyệt thân phận không đơn giản, lão phu nghĩ tiểu tử ngươi biết điều này."
-" Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
Thiên Xích Viêm mặt lạnh lùng nói, cánh tay ôm Tiểu Điểu Nhi không tự chủ siết chặt.
Tiểu Điểu Nhi bị siết đến đau, nhẹ nhíu mày kêu lên một tiếng :
-" Phụ thân."
Thiên Xích Viêm vội buông nhẹ tay, vỗ về Tiểu Điểu Nhi.
Mặc Nguyệt tiến lại gần, mày đẹp khẽ nhíu chặt, không vui nói :
-" Lão đã nói gì với huynh ?"
Trong mắt Thiên Xích Viêm trước đó có thoáng qua một tia sáng âm u, Mặc Nguyệt đã bắt được, nàng tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc Thí Thiên Tôn giả đã nói gì đó với hắn.
Thiên Xích Viêm lắc đầu, mỉm cười trấn an nàng, cảm xúc trong mắt hắn đã biến mất hết.
-"Chuyện hôm nay, hi vọng hai người sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Mặc Nguyệt đột nhiên quay sang nhìn Cơ Dung Tuyên và Phượng Thiên Tiên Nhiên đang ngồi cách đó không xa, đáy mắt loé lên tia hung quang.
Phượng Thiên Tiên Nhiên chậm rãi gật đầu.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy rất nhiều, tất nhiên nàng sẽ chọn cách im lặng.
Cơ Dung Tuyên lại không hợp tác dễ dàng như vậy, y cười tà tứ, nói :
-" Nếu ta nói không..."
-" Vậy phải coi ngươi có mạng mà rời khỏi đây hay không."
Mặc Nguyệt đánh gãy lời y, nàng giơ tay lên, lòng bàn tay liền xuất hiện một khối băng sắc bén.
Cơ Dung Tuyên :"..." Uy hiếp trắng trợn !
Y dám không đồng ý, nàng lập tức cho y thành thịt xiên !
-" Được được, không nói vậy thì không nói."
Cơ Dung Tuyên giơ tay đầu hàng, cười khan, đáy lòng liền đem Mặc Nguyệt mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Cướp tiểu mỹ nhân của y, bây giờ còn uy hiếp y !
-" Nhưng ta có điều kiện..."
Bỗng nhiên Cơ Dung Tuyên lướt ánh mắt về phía Thiên Xích Viêm, đáng tiếc chưa kịp nói điều kiện gì, xung quanh y đã xuất hiện rất nhiều băng thương.
Mặc Nguyệt hừ lạnh, dám đánh chủ ý lên nam nhân của nàng ?
Vậy thì ngươi nên trở thành con nhím đi thôi.
Cơ Dung Tuyên :"..." Khốn kiếp, nữ nhân hung tàn này !
-" Ăn vào."
Mặc Nguyệt ném cho Cơ Dung Tuyên một viên đan dược màu đen.
Cơ Dung Tuyên nghi ngờ nhìn viên đan dược, lại liếc Mặc Nguyệt, nuốt khan hỏi :
-" Đây là độc dược ?"
-" Đan dược bồi bổ cơ thể."
Mặc Nguyệt rất có lòng tốt, cười đến híp mắt.
Cơ Dung Tuyên :"..." Mẹ ơi, gặp quỷ rồi !
Nữ nhân này từ khi nào có lòng tốt vậy ? Thứ này nhất định là độc dược !!!
-" Không ăn được không ? Ta sẽ không nói gì cả."
-" Ta không tin ngươi."
Dưới uy hiếp của Mặc Nguyệt, Cơ Dung Tuyên vẫn phải ngoan ngoãn nuốt đan dược vào bụng.
Nếu ngay từ đầu đồng ý không nói gì có phải tốt hơn không ?
Nói đôi ba câu, Mặc Nguyệt liền không tin y nữa, độc dược này sẽ khống chế y.
Phượng Thiên Tiên Nhiên ở bên cạnh ném cho y một ánh mắt trào phúng.
Ngu xuẩn !
________________________
Thí Thiên Tôn giả sau bao nhiêu năm bặt vô âm tín bất ngờ xuất hiện từ Tàng Bảo Tháp, trên không trung cười đến khủng bố, doạ không ít người có mặt xung quanh tay chân mềm nhũn.
Tàng Bảo Tháp chứa Ma cung của Thí Thiên Tôn giả, tất nhiên sẽ bị gã thu về, tất cả người, trừ Ma tu đều bị đá hết ra ngoài.
Tin tức Thí Thiên Tôn giả thần bí trở về lấy tốc độ chóng mặt truyền đi, bất kỳ ai biết về Mục Tiêu Thiên đều trở nên kinh hoảng.
Chí tôn Ma Tôn một thời Thí Thiên Tôn giả trở về, đại lục liền dấy lên một trận phong vân !
Lúc này Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm dắc Tiểu Điểu Nhi cưỡi trên phi kiếm, hướng Phượng Thiên Tông bay đi.
_____________________
Ngọn núi phía sau Phượng Thiên Tông.
Một vài đệ tử mặc y phục giống nhau đi ngang qua, một tên trong đó nói :
-" Thí Thiên Ma Tôn trở về rồi đấy, ngươi biết không ?"
-" Ha hả, sao có thể không biết ? Thí Thiên Ma Tôn nghe nói là một nhân vật rất đáng sợ. Các sư huynh sư tỷ có nói qua, lão hình như là Ma Tôn đã sống rất lâu."
-" Nghe nói lão nháo Tứ đại Tông Môn tới thiên thôn địa ám, quỷ khóc sói gào !"
-" Tứ đại Tông Phái bây giờ bận tới sứt đầu mẻ trán, thật sự là buồn cười chết mất !"
-" Vậy mà tông môn của chúng ta không bị nhắm tới, đúng là may mắn."
-" Chúng ta chỉ là tông môn nhỏ, làm sao Ma Tôn đại nhân có thể để mắt tới ?"
-" Trước đây Tứ đại Tông Phái chèn ép chúng ta, bây giờ bọn chúng bị Ma Tôn chèn ép, đúng là quả báo, quả báo a !!"
Danh Sách Chương: