Mục lục
Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giải trí ngày cuối tuần?" Nghe thấy cái tên này, Lạc Vân Thanh rõ ràng ngây ra một lúc, có chút kinh ngạc hỏi.

Phải biết rằng Giải trí ngày cuối tuần là chương trình có nhãn hiệu lâu đời, tầm tuổi như cậu có thể nói là xem cái chương trình này từ nhỏ cho tới lớn cũng không quá, nhưng đúng là vì tiết mục này quen thuộc, cho nên Lạc Vân Thanh mới kinh ngạc, dù sao mọi người đều biết tính cách của tiết mục này, nói không dễ nghe thì chính là cực kỳ ngạo khí, nhiều năm qua như vậy, tuy có người cải biến, nhưng chỗ cải biến cũng không nhiều, lần này cư nhiên lại mời một người ngoài giới tham dự, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

"Đúng vậy, đừng hoài nghi, chính là giải trí ngày cuối tuần mà cậu nghĩ, cho nên cậu muốn đi không? Tôi cũng được mời, chúng ta cùng đi chơi một chút?" Tần Tử Mặc liên tục gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.

Nếu có lựa chọn hắn đương nhiên không muốn tự mình đi tham dự một tiết mục, có thể kéo được ai thì kéo người đó cùng tham dự thật tốt, như vậy cho dù gặp phải cái gì mình không thích cũng không ngại, dù sao không phải một mình mình cũng không nhàm chán.

Muốn đi sao? Lạc Vân Thanh hiếm khi có chút do dự.

Cậu biết nguyên chủ khi còn nhỏ thích nhất là xem tiết mục giải trí ngày cuối tuần, trước kia cậu đối với cái tiết mục này thật sự là yêu thích, thậm chí còn từng cầu xin ba mẹ dẫn cậu đi tới tận nơi xem, nhưng lại không có thành công, nhưng hiện tại có một cơ hội như vậy, cho nên rốt cuộc là đi....hay là không đi?

Nhìn thấy Lạc Vân Thanh do dự, Tần Tử Mặc lập tức lên tinh thần, do dự là tốt, do dự chứng tỏ có khả năng lựa chọn!

Vì thế Tần Tử Mặc liên tiếp nói đủ các loại chỗ tốt khi tham dự chương trình, nhưng đáng tiếc những chỗ tốt này đối với người ngoài giới như Lạc Vân Thanh mà nói kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn gì.

"Muốn đi thì đi, không lưu nuối tiếc, nếu hiện tại còn chưa muốn đi thì thôi, khi cậu muốn đi tôi sẽ giúp cậu đi." Leonard vẫn luôn không mở miệng vào lúc Tần Tử Mặc nói bở hơi tai đang nghỉ ngơi liền lên tiếng, ý tứ trong ngoài thực rõ ràng thực khí phách.

Muốn đi liền đi, không muốn đi thì không đi! Không cần miễn cưỡng bản thân.

Lạc Vân Thanh nhịn không được cảm động chút xíu, vì lời Leonard nói giống như không phải đi tham gia một tiết mục đang hot mà tùy tiện giống như hôm nay ăn cái gì vậy, người không biết còn cảm thấy hắn khoác lác, nhưng Lạc Vân Thanh lại biết Leonard có năng lực như vậy.

"Đi không?" Ôm Lạc Vân Thanh, Leonard rất là tùy ý hỏi.

"Đi." Lạc Vân Thanh thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng ngực hắn, trong mắt ngoại trừ chút do dự lúc đầu ra bắt đầu trở nên sáng ngời.

Nói cho cùng người không cần dựa vào ai để sống như bọn họ kỳ thực thật sự không cần nghĩ quá nhiều, bọn họ hoàn toàn có thể bừa bãi mà sống, một khi đã như vậy, chỉ cần không trái pháp luật, muốn làm gì thì làm là được, vì cái gì phải băn khoăn nhiều như vậy, phải biết rằng bừa bãi là thái độ sống mà bao người cầu không được, bọn họ vì sao lại không như vậy chứ?

Đáng thương vô cùng lườm hai kẻ không coi ai ra gì kia một cái, giờ phút này Tần Tử Mặc cảm thấy mình chính là một người vô hình, một người đáng thương, một người sống sờ sờ như vậy lại cố tình bị xem nhẹ hoàn toàn.

"Hai người các cậu đủ rồi đấy? Khoe ân ái cũng phải có giới hạn chứ."

"Tử Mặc còn ở sao?"

"Đệch, thật quá đáng! Không phải các cậu đã thật sự quên mất tôi còn ở đây chứ? Độ tồn tại của tôi thấp như vậy sao? Tôi vẫn chưa đi nhá!!"

"A, vậy hiện tại cậu cần đi đi, muộn như vậy chúng tôi muốn đi ngủ."

"Tôi....."

"Đậu xanh rau má...."

Tần Tử Mặc: "......" Không dám tin tưởng cư nhiên bị người trước mặt ném ra khỏi cửa trước mặt bàn dân thiên hạ!

Các ngươi làm như vậy lương tâm có cắn dứt không? Các ngươi có phải đã quên còn cần ta đi liên hệ tổ tiết mục? Còn chưa qua sông đã muốn đoạn cầu?

Nhìn Leonard thấy sắc quên bạn, Tần Tử Mặc thật muốn bằng mặt không bằng lòng, nhưng ngẫm lại thủ đoạn hắn đối phó với người khác lúc trước, đột nhiên lại bong bóng xì hơi, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt khóc tang thành thành thật thật đi liên hệ với người đại diện, thông báo tin Lạc Vân Thanh đã đồng ý tham gia.

...........

Tiết mục giải trí ngày cuối tuần được thu vào tối thứ bảy, địa điểm là trong trường quay của đài truyền hình nổi tiếng Đế Đô, khi Lạc Vân Thanh bọn họ tới phát hiện toàn bộ khách quý đã tới đông đủ, mọi người đang ở trong phòng nghỉ hóa trang, tạo hình.

Đoàn người bọn họ tới cũng muộn, khi tới tổ tiết mục còn khoảng 1 tiếng nữa liền bắt đầu ghi hình, nhưng bọn họ còn chưa làm gì hết, khi đi tới phòng nghỉ nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm đều muốn khóc.

Dù sao đây là minh tinh chứ không phải người thường, mọi người cho rằng nam nhân trang điểm không cần thời gian sao? Quả thực mười phần sai, tuy là nam, nhưng dù sao vẫn là minh tinh, mọi người đều phải làm nam sinh tinh xảo đáng yêu, một giờ này chưa chắc đã đủ dùng.

Nhưng may mà Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc đều mang theo trang phục lát nữa mặc để thu hình, quần áo này thực hợp với phong cách của bọn họ, sau khi mặc vào nhà tạo mẫu thực vừa lòng, lúc sau chỉ chọn mấy thứ vật phẩm trang sức để trang trí. Chỉnh thể nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả lại không tồi.

Thay quần áo xong hai người đã bị chuyên viên trang điểm lôi kéo ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống liền thấy chuyên viên trang điểm mở ra thùng dụng cụ rực rỡ muôn màu kia.

"Nhắm mắt lại" bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng của chuyên viên trang điểm, Lạc Vân Thanh nhắm mắt để tiện cho y làm việc.

Nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, không thể không nói người đẹp luôn có thể kích phát dục vọng sáng tạo của tác giả, khi Lạc Vân Thanh vừa mới thay xong quần áo trong lòng Kevin đã có suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, chỉnh xong lông mày cho Lạc Vân Thanh, Kevin bỗng nhiên cảm thấy mình không thể xuống tay được, theo thói quen cầm lấy cọ trang điểm, đối với khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết nơi này nhìn nơi kia xem, cuối cùng bất đắc dĩ buông.

Cái này làm cho y trang điểm thế nào đây? Làm sao trang điểm?

Lạc Vân Thanh đều trắng đến sắp phát sáng, nơi nào còn cần đánh phấn? Hơn nữa trắng lại còn lộ hồng, đẹp giống như má hồng phấn tự nhiên.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là làn da tinh tế của cậu kia! Kevin là lần đầu tiên nhìn thấy làn da tinh tế như vậy, đẹp đến khiến người đố kỵ.

"Lạc ca, da của cậu thật quá đẹp, tôi sợ hóa trang vào còn không đẹp bằng hiện tại, cho nên không trang điểm nữa.""

Tuy không cần hóa trang, nhưng Kevin vẫn đánh cho Lạc Vân Thanh một chút son dưỡng môi hơi hơi phiếm hồng, khiến cho môi của cậu càng thêm căng bóng, cũng tăng lên khí sắc chỉnh thể.

"Lạc ca cậu nhìn xem như vậy được không?""

Nam tinh tuy cũng hóa trang, nhưng không nùng trang diễm mạt (mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, trang điểm cầu kì, mỹ lệ, tô son trát phấn) giống như nữ tinh, trang điểm thiên về tự nhiên, Lạc Vân Thanh ở trong mắt Kevin như vậy là đủ rồi, nhưng y không biết Lạc Vân Thanh có vừa lòng hay không, nếu không hài lòng đại khái vẫn là phải dựa theo suy nghĩ của cậu mà làm.

"Được rồi, cảm ơn." Nhìn bản thân trong gương, Lạc Vân Thanh vừa lòng gật gật đầu, khách khí nói lời cảm tạ.

Vẫn luôn biết trang điểm có chỗ lợi hại, cậu thật sự có chút sợ mình vừa hóa trang xong, kết quả giống như thay một khuôn mặt khác, như vậy cậu mới không tiếp thu được, giống như bây giờ cũng không khác ngày thường mấy, nhưng so với ngày thường có vẻ tinh xảo thời thượng hơn một chút!

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, Lạc ca đây đều là thiên sinh lệ chất, bản thân vốn dĩ đã đẹp, tôi hôm nay coi như lấy không tiền lương, chưa làm được gì đã xong việc." Kevin liên tục xua tay, miệng ngọt ngào khen người, thực tế trong lòng có chút thất bại.

Aiz...... Là một chuyên viên trang điểm y lần này có thể nói không hề có tác dụng gì!

Lạc ca? Một lần là thuận miệng, hai lần cũng không thể nào?

Nghe được người khác cung kính gọi là ca, Lạc Vân Thanh cảm giác rất xấu hổ: "Kỳ thật anh không cần gọi tôi là Lạc ca, trực tiếp kêu tên là được."

Lạc Vân Thanh biết người trong giới giải trí luôn thích gọi người ta là ca, lão sư gì đó, nhưng cậu thấy thanh niên Kevin này tuổi còn lớn hơn mình rất nhiều gọi mình là ca thật không quá thích ứng.

Gọi tên? Kevin sửng sốt.

Trong giới giải trí gặp người gọi ca gọi tỷ cũng là một loại thói quen, dù sao đây xem như là một loại tôn xưng, đại biểu địa vị của đối phương trong giới giải trí, y gọi Lạc Vân Thanh là Lạc ca chủ yếu là vì không quen thuộc cậu, không biết nên xưng hô với cậu thế nào mới tốt, vì không gây ra sai lầm liền đơn giản theo quy củ của giới giải trí trực tiếp gọi là ca, nhưng không nghĩ tới cậu cư nhiên không thích.

"Vậy tôi đây xin phép gọi một tiếng Vân Thanh được không?" Kevin ấp úp thử mở miệng, nhìn Kevin bất an lo sợ một cái, Lạc Vân Thanh trấn an cười cười, gật đầu vui vẻ đồng ý.

Gọi Vân Thanh dễ nghe hơn Lạc ca nhiều!

Lạc Vân Thanh đồng ý Kevin gọi cậu là Vân Thanh, nhưng người đang bàng quan theo dõi sự tình phát triển Leonard lại tỏ vẻ thực khó chịu!

Nghe chuyên viên trang điểm từng câu gọi Vân Thanh đến là vui vẻ, sau đó thân thân mật mật sờ vào tóc của cậu, bình dấm trong lòng Leonard lập tức bị đổ, cả người tỏa ra khí lạnh chua loét, khiến Kevin bên cạnh nhịn không được cười khổ, sau đó khống chế bản thân tận lực không có động tác tiếp xúc gần nào, cõng lên khí lạnh của Leonard tiếp tục tạo kiểu tóc cho Lạc Vân Thanh.

Khiến tất cả mọi người may mắn chính là trang phục của Lạc Vân Thanh chỉnh thể đơn giản, cho nên làm tóc cũng đơn giản, chỉ tùy ý chải vài cái, sau đó tạo chút hình dáng, liền định hình lại là được.

Nguyên bộ tạo hình xong tổng cộng chưa đến 20 phút, hoàn toàn có thể khiêu chiến ký lục thời tạo hình ngắn nhất của minh tinh, trọng điểm là kết quả còn không kém.

Lạc Vân Thanh bên này chuẩn bị xong, Tần Tử Mặc cũng vừa lúc chuẩn bị xong, không biết có phải dạo này ở trên núi, ăn ngon ngủ ngon nên làn da Tần Tử Mặc tốt lên rất nhiều, làn da tốt thời điểm hóa trang cũng bớt không ít việc.

"Tần thiếu, cậu dạo này dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy? Làn da của cậu tốt lên không ít." Chuyên viên trang điểm của Tần Tử Mặc nhịn không được líu lưỡi, trong lòng nhịn không được nghĩ rốt cuộc hắn đã ăn đồ vật thần kỳ gì.

Phải biết rằng y chính là chuyên viên trang điểm chính của Tần Tử Mặc, từ khi hắn xuất đạo tới hiện tại, cho nên rất rõ tình trạng da của hắn, trước kia  tuy cũng không tồi, nhưng quả thực không có tốt như thế này.

"Vẫn là mấy thứ như trước kia, có điều gần đây đi lên núi ngây người một thời gian, có lẽ do ăn uống no đủ, ngủ sớm dậy sớm đi!" Tần Tử Mặc nhún nhún vai, tự luyến sờ sờ mặt mình một chút.

Hắn cũng phát hiện gần đây da dẻ của mình tốt hơn rất nhiều, tuy ngoài ý muốn nhưng không đến mức kinh ngạc.

Phải biết rằng hiện tại hắn còn nhỏ tuổi, vừa mới thành niên không bao lâu, tình trạng làn da vẫn luôn không kém, hơn nữa gần đây hắn đều sống trên núi, không khí tươi mát, ẩm thực khỏe mạnh, quy luật sinh hoạt có thể so với lão nhân về hưu, như vậy mà làn da còn không tốt mới là lạ.

"Trên núi? Văn ca không phải nói cậu đi tới nhà bạn chơi sao? Sao lại đột nhiên chạy lên núi?"

"Nhà bạn của tôi ở trên núi nha! Bên đó không khí trong lành, ăn uống là đồ mình trồng, rau xanh vừa ngon miệng lại bảo vệ môi trường."

"Thật vậy sao?" Chuyên viên trang điểm nghiêm trọng hoài nghi.

Hiện tại ở đâu còn người sống ở trên núi nữa, nhưng....cuộc sống của kẻ có tiền đôi khi đúng là rất kỳ quái, có lẽ thật sự có người như vậy?

"Thật."

"......"

"Cốc cốc...."

Hai người còn đang nói chuyện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Ngô trợ lý đứng gần cửa nhất đem cửa mở ra, chỉ thấy ba người MC của tiết mục Giải trí ngày cuối tuần đều tới rồi.

"Xin chào Tần thiếu, chào Vân Thanh."

"Chào mọi người, chuẩn bị xong chưa?"

"Chào các vị, chúng ta thừa dịp chưa tới giờ nói một chút lưu trình với các vị."

Vừa thấy mặt ba người MC lộ ra tươi cười thân thiết, nhìn bộ dáng bọn họ rõ ràng là tới lấy lòng.

Điểm này ai cũng biết, nhưng cũng không có ai nói gì, dù sao gia thế của Tần Tử Mặc bày ra đó, có chút đầu óc điều biết nên làm thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK