Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà trắng như hoa tuyết Lạc Vân Thanh còn chưa lấy lại tinh thần vì sao mình chỉ đón một nụ hôn liền bị người ăn sạch sẽ.
Nhưng hồi tưởng lại cơ bụng tám múi của Leonard, cơ ngực rắn chắc, còn có vòng eo đầy nam tính, hai đời làm người nhưng cũng là lần đầu tiên Lạc Vân Thanh cảm nhận được cảm xúc tốt đẹp khi đụng chạm da thịt khiến Lạc Vân Thanh không kìm được lộ ra một nụ cười ngọt ngào ngây ngô.
Tuy ngượng ngùng thừa nhận, nhưng trong lòng cậu xác thực có một loại mịt mờ hưng phấn nhặt được bảo bối, bạn lữ tiền nhiều đẹp trai có năng lực, còn biết đánh nhau, ai không muốn chứ!
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh ôm chăn nhịn không được lại lăn lăn hai vòng ở trên giường. Không biết có phải là cậu có thiên phú dị bẩm hay không, ngày hôm qua vừa "vận động"" lâu như vậy, dù sao tình cảm mãnh liệt qua đi ngoại trừ eo và nơi đó hơi hơi có chút bủn rủn ra thì cậu không cảm thấy có chỗ nào không khỏe hay đau đớn gì cả.
"Em......"
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói đứt quãng của Leonard.
Leonard không biết phải hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào nữa.
Ở trong lòng hắn, giờ phút này Lạc Vân Thanh rõ ràng nên mềm yếu vô lực, mảnh mai! Nhưng một đêm qua đi, Lạc Vân Thanh lại giống như không có việc gì?
Này...... Thật sự khiến hắn có cảm giác thất bại, thậm chí khiến hắn nhịn không được hoài nghi bản thân có phải không được hay không, nhưng mà không phải hắn khoe khoang, tối hôm qua....rõ ràng rất được mà!
Nghe được thanh âm của Leonard, Lạc Vân Thanh quay đầu lại.
Chờ nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Leonard, không cần nghĩ cũng biết bản thân hình như có chút chọc phải lòng tự trọng của bạn lữ, vì thế ngượng ngùng cười cười, giả mù sa mưa đem chăn cầm trong tay kéo lên đầu, cả người bỗng từ sinh long hoạt hổ trở nên mềm mại yếu đuối vô cùng.
Leonard: "......"
Nhìn người nào đó một giây liền như ảnh đế, hắn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể thở dài một hơi sau đó tiếp tục sủng.
"Dậy ăn một chút gì đi.""
Leonard đi đến mép giường buông khay trong tay, cẩn thận nâng Lạc Vân Thanh dậy, cũng lót cái gối đầu sau lưng cậu, sau đó cầm lấy chén cháo đặt trên khay định đút cho cậu ăn.
Lạc Vân Thanh: "......"
May mà trước khi hắn tới đã giãy giụa rửa mặt mũi xong, không thì....
Theo động tác của hắn uống cháo, nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn góc cạnh rõ ràng như cũ của Leonard, quai hàm gầy gầy nhưng tuyệt đẹp, trong lúc vô ý cậu phát hiện Leonard không chỉ rút đi vẻ ngây ngô lúc trước, thậm chí cả người còn có vẻ nhu hòa hơn so với bình thường không ít.
Cho nên lúc trước là do...... Dục cầu bất mãn?
Tư duy ở chân trời Lạc Vân Thanh vì suy nghĩ của bản thân mà bật cười, cả người vui vẻ không thôi.
"Nghĩ cái gì thế?" Leonard nhẹ nhàng hỏi.
Nhìn người trước mặt càng lúc càng trở nên kiều diễm, trong lòng hắn có một loại xúc động muốn đem cậu giấu đi không cho bất cứ người nào thấy (Bí: xem cho lắm Lan Chản vào!)
"Nghĩ anh lúc trước có phải là có cái gì bất mãn hay không." Thấy Leonard ngồi nghiêm chỉnh Lạc Vân Thanh dâng lên tâm tư muốn trêu chọc hắn.
Bởi vì....bộ dáng Leonard thẹn thùng thật sự....quá đáng yêu nha!
"Cái gì là cái gì?"
Leonard nhất thời không phản ứng lại được, nghe cậu hỏi như vậy trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia khó hiểu chói lọi, trong lòng tự hỏi cái gì rốt cuộc là cái gì? Chính là khi hắn nhìn thấy ánh mắt ý dâm của Lạc Vân Thanh hắn liền hiểu ra, sau khi hiểu ra lại dở khóc dở cười.
Vân Thanh đúng là không theo một hệ thống bài võ nào cả, tiểu tình lữ người ta sau khi tiếp xúc thân mật chắc chắn sẽ ngượng ngùng, ví dụ như mình trong lòng hiện tại cũng có một loại cảm giác thỏa mãn cùng thẹn thùng khác thường, nhưng Vân Thanh thì giống như không có một chút cảm xúc nào như vậy thì phải?
Leonard cũng không biết nên nói cậu là mạnh mẽ hay là nói cậu thiếu dây thần kinh mới được!
Nhưng ngẫm lại biểu hiện ngày thường của Lạc Vân Thanh, Leonard vẫn có khuynh hướng người yêu của mình là thiếu mất dây thần kinh lãng mạn hơn.
"Anh sao không trả lời?" Dây thần kinh luyến ái nát bấy Lạc Vân Thanh vẫn như cũ hứng thú bừng bừng hỏi, thậm chí còn vươn tay chọc chọc sườn eo mẫn cảm của Leonard.
Như thế cũng tốt, gây sự Lạc Vân Thanh cũng không cần ăn cơm trưa, cực kỳ có tinh lực cậu bị Leonard ép vận động một hồi mồ hôi đầm đìa cho tới lúc chìm vào giấc ngủ, chờ tới khi tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.
Da thịt tiếp xúc thân mật dưới chăn, hai người lẳng lặng cảm nhận loại cảm giác thân mật thân cận độc thuộc về những người yêu đương, nhưng không bao lâu, Lạc - dây thần kinh luyến ái nát bấy - Vân Thanh lại lần nữa phát công.
Nhìn Leonard nhàn nhã ôm mình, cậu đột nhiên hỏi: "Không phải buổi chiều anh có tiết sao?"
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một cái hôn nồng nhiệt chờ mình Leonard: "......"
Sao lúc trước không phát hiện Vân Thanh là Vân Thanh như thế này nhỉ, chờ mong lãng mạn Leonard bỗng nhiên cảm thấy tâm rất mệt.
"Trốn học." Tuy không quá muốn trả lời vấn đề này, nhưng Leonard vẫn bất đắc dĩ lên tiếng trả lời.
"Trốn học?" Lạc Vân Thanh kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Khi nào mà trốn học lại có thể trốn đến đúng lý hợp tình như vậy?
"Các anh hẳn là vẫn có tiết huấn luyện thể năng đi? Tiết này của anh có thể trốn?"
"Có thể." Leonard gật đầu bình thản nói, nhưng cũng không giải thích với cậu vì sao lại có thể.
"Vậy lúc trước anh thi lại qua chứ?" Đối với hạng mục Leonard bị trượt, Lạc Vân Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, một hai phải hỏi cho ra kết quả.
"Qua." Nói tới cái này, Leonard càng bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn nghĩ lại cái hồi ức về cái chương trình học phá hoại này nữa!
"Em có chỗ nào không thoải mái không?" Không muốn tán gẫu những đề tài này nữa, Leonard thực tự nhiên chuyển đề tài, quan tâm hỏi tình huống thân thể cậu.
Quả nhiên! Tư duy của Lạc Vân Thanh chạy theo hắn.
"Không." Cậu đỏ mặt đáp.
Lúc này xung quanh hai người lại lần nữa bốc lên bong bóng màu hường...
Cứ như vậy ngươi hỏi ta đáp hoặc là hai người đều không nói lời nào, oai nị cả một ngày còn chưa đủ, ngày hôm sau Leonard lên lớp, Lạc Vân Thanh không có tiết cũng đi theo.
Khi hai người ngọt ngọt ngào ngào tiến vào, tỏa ra cái mùi chua loét thúi hoắc độc thuộc về luyến ái khiến người từ xa đã có thể ngửi được.
Leonard trong một đám ánh mắt "người anh em cậu cũng quá không phúc hậu" lên án, hờ hững tự nhiên định ngồi ở một chỗ trong góc tương đối khuất tầm nhìn, định cùng Lạc Vân Thanh tiếp tục hai người tình chàng ý thiếp.
Tìm tới tìm lui phát hiện nơi phong thủy bảo địa như vậy đã sớm bị người chiếm cứ, cuối cùng vẫn là hai người bạn học trong lớp của Leonard thấy hắn đáng thương đem chỗ ngồi hàng cuối cùng gần cửa sau nhường cho hắn.
"Cảm ơn, lần sau mời các cậu ăn cơm." Nhìn có người nhường chỗ ngồi, Leonard cười nói cảm ơn.
Khoan đã, bọn họ vừa rồi có phải bị hoa mắt hay không? Leonard cư nhiên cười với bọn họ?
Đại ma vương còn có lúc ôn hòa như vậy?
Ngẫm lại những ngày huấn luyện thể năng bi thôi không cẩn thận rút trúng phải hắn làm người đối chiến, bị hắn "cuồng tấu", hai người bạn học hốt hốt hoảng hoảng đi lên ngồi ở hàng đầu chỗ mà lúc trước nhất định sẽ không ngồi.
Chờ giáo sư tiến vào nhìn thấy hai người bọn họ cư nhiên ngồi ở hàng đầu, nhịn không được lộ ra thần sắc vui mừng.
Lúc này hai người đã tỉnh hồn muốn chạy, nhưng đã muộn rồi.
Cho là hai người không biết chăm chỉ học hành rốt cuộc muốn thay đổi, giáo sư lòng mang vui mừng vẫn luôn gọi hai người trả lời câu hỏi, thậm chí còn phá lệ khi bọn họ trả lời sai cũng không mắng bọn họ, ngược lại an ủi vài câu.
Mọi người: Σ(⊙▽⊙ "a
Phát hiện lực chú ý của cả lớp đều ở hai người ngồi phía trên kia, động tác nhỏ của Leonard trong giờ học không cần quá rõ ràng.
Kéo kéo tay nhỏ, sờ sờ đùi thậm chí thừa dịp giáo viên quay đầu lên giảng bài còn hôn Lạc Vân Thanh một cái, bộ dáng "không rụt rè"" này khiến mấy người bạn học bên cạnh chợt cảm thấy mình là chó!
Hoàn toàn không thể tin được tên háo sắc trước mắt là người ngày thường trầm mặc ổn trọng Leonard!
Nhưng cố tình còn đang trong giờ học bọn họ không thể nói chỉ có thể nghẹn!
............
"Đại Đầu, cậu nói thầy giáo vì sao lại nhìn chằm chằm hai chúng ta bắt chúng ta trả lời câu hỏi thế?"Thiên Không khuôn mặt như khóc tang thừa dịp giáo sư quay đầu lên lập tức bắt được cơ hội phun tào với vị cơ hữu của mình.
Vị giáo sư này rất thích gọi người trả lời câu hỏi, hơn nữa không trả lời được còn bị ăn mắng.
Nhưng cố tình môn này là môn hắn yếu nhất, cho nên Thiên Không mới có thể lôi kéo cơ hữu của mình ngồi ở phía sau, chỉ sợ bị giáo sư thích điểm danh gọi lên trả lời câu hỏi.
Nhưng hiện tại thì hay rồi, vì nhất thời hảo tâm khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh bị thôi như thế, lúc này Thiên Không đều hận chết Leonard.
"Đừng nói chuyện, giáo sư nhìn kìa." Nói xong câu đó Đại Đầu lập tức ngồi càng thêm nghiêm chỉnh, một bộ ta đang rất nghiêm túc học tập, người bên cạnh kia không biết sao cứ lôi kéo ta nói chuyện, khiến Thiên Không tức muốn chết.
Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ?
Nếu là ngày thường hắn còn có thể tung một quyền qua, nhưng hiện tại có giáo sư ở, chỉ có thể ra vẻ đáng thương nghiêm túc nghe giảng bài.
Cũng may này tiết học này cũng không dài, nhịn một chút liền trôi qua, giáo sư vừa đi, Thiên Không bị nghẹn nửa ngày liền bùng nổ.
"Đại Đầu cậu vừa mới làm gì đấy?"
"Không làm gì?" Đại Đầu chết sống không nhận.
"Vậy cậu vừa rồi......"
"Tôi chính là bảo cậu đừng nói chuyện, giáo sư nhìn hai người chúng ta, nơi này là hàng ghế đầu cậu còn nghĩ là đang ngồi ghế sau sao? Còn dám nói linh tinh." Đại Đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nghe đến đó Thiên Không ủ rũ sụp hai bả vai xuống, tuy vẫn tức giận nhưng rốt cuộc bị thuyết phục.
Nghĩ tới "ưu đãi" giáo sư vừa ban cho vừa rồi, Thiên Không lẩm bẩm: "Sớm biết vậy liền không nhường chỗ cho Leonard và Lạc Vân Thanh, hai người bọn họ thì hay rồi, đi học còn yêu đương, hai thiếu niên tâm địa thiện lương như chúng ta làm việc tốt không ai biết, sau đó còn phải chịu đựng giáo sư tra tấn."
Khi hai người nói chuyện các bạn học cũng đều sáp tới, nghe được những lời này của bọn họ lại càng liên tục gật đầu tán thành.
""Nói rất đúng, các cậu không nên nhường chỗ, toàn bộ hành trình hai người phía sau kia rải cẩu lương quá đủ rồi, bắt nạt chúng ta là cẩu độc thân sao?"
"Vừa rồi ngồi ở phía sau chúng ta đã bị nhồi nhét mấy đợt cẩu lương, Leonard cũng thật là, giờ học của giáo sư này còn dám xằng bậy, tôi thật kính nể hắn là trang nam tử hán."
"Đồng dạng kính nể, nhưng ai bảo người ta tốt số, phân ký túc xá cư nhiên trực tiếp được phân thành bạn cùng phòng với Lạc Vân Thanh! Nếu không làm gì có câu gần quan được ban lộc chứ, mới một học kỳ đã đem người tóm vào trong tay, phải biết là đây chính là Lạc Vân Thanh! Người trẻ tuổi nhất đạt được Đế thưởng cũng là bảo bối của hệ thực vật học, ngẫm lại thật hâm mộ ghen tị hận, vì sao năm đó rút thăm chọn ký túc xá tôi không có được cái vận khí như vậy!!""
"......"
"Yên lặng nói một câu, vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ ở phía sau hôn, trong giờ học!" Lúc này một giọng nói nho nhỏ bên cạnh vang lên.
Toàn trường ồ lên một mảnh!
Hôn trong lớp học? Tâm bát quái của mọi người hừng hực bốc cháy.
Không ít người còn trộm nhìn về phía góc chỉ còn lại hai người, muốn nhìn hôn môi trong truyền thuyết có còn hay không!
Hai người cũng không phải đầu gỗ, bị nhiều người trong tối ngoài sáng đánh giá như vậy như thế nào sẽ sao có thể không phát hiện.
Nghĩ lại vừa rồi trong giờ học làm cái gì, Lạc Vân Thanh ngại đến đỏ mặt, từ gương mặt lan tới vành tai, cuối cùng trong ánh mắt của mọi người ngượng ngùng mà cúi đầu.
Leonard thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám cẩu độc thân phía trước, tuy thần sắc đạm nhiên nhưng mọi người tựa hồ có thể nhìn ra được vẻ đắc ý trong mắt hắn?!
Mọi người: "......"
Tuy biết bản thân đánh không lại người ta nhưng vẫn rất muốn đánh chết hắn làm sao bây giờ!
Yêu đương mà thôi có gì đặc biệt hơn người!
Nhưng nào nghĩ tới, nhìn thấy ánh mắt "phẫn hận""của bọn họ Leonard càng thêm đắc ý, làm trò trước mặt bọn họ mà hôn lên đỉnh đầu Lạc Vân Thanh đang ghé trên bàn học.
Mọi người: "......" Đây là khiêu khích?
Nghĩ đến Leonard hung tàn, mọi người co rúm bả vai lại một chút.
Thôi thôi, không thể trêu vào, không thể trêu vào, tại hạ nhận thua!