Trấn Vân Quế nơi này không thiếu du khách trẻ tuổi, bọn họ nhìn thạch thang từng bậc từng bậc tu sửa xong, rất nhiều người đều nhịn không được mở phát sóng trực tiếp, ký lục lại chuyện này.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy hiếm lạ, loại thạch thang chỉ đẹp chứ không xài được, hơn nữa phí dụng đắt đỏ cư nhiên có người tu kiến? Đầu óc người này không phải bị hỏng rồi đi?
Nhưng theo thạch thang dần dần làm xong, người nói loại lời này cũng chậm rãi giảm dần, đến cuối cùng rất nhiều người càng thay đổi thái độ, cảm thấy như vậy cũng khá tốt, ít nhất thực phù hợp với chỉnh thể phong cách của trấn Vân Quế, càng có người cảm thấy vì một hàng bậc đá này khiến cho trấn Vân Quế càng đẹp hơn. Thậm chí có người vì hàng bậc đá này, tính toán tới trấn Vân Quế du lịch, hơn nữa tính toán sơ sơ, người như vậy còn không ít.
Có người tự mình từng bước từng bước đi lên, có người mở lái xe huyền phù đi lên, khi ở chân núi mọi người liền cảm thấy trên núi chắc chắn rất đẹp, mà chờ lên tới núi, bọn họ mới phát hện cảnh sắc trên núi đẹp ngoài dự đoán, nhưng đáng tiếc chính là bên này có một hàng tường bao uốn lượn ngăn cách cảnh đẹp bên trong, khiến những người muốn vào tham quan cảnh đẹp không thể không dừng bước ở ngoài cửa.
Nhìn tới đại môn đóng chặt, có người biết khó mà lui, nhưng người quấy nhiễu cũng không ít, tuy biết nơi này là đất tư nhân, nhưng bọn họ vẫn muốn trèo tường mà tiến vào tìm hiểu đến cuối cùng.
Phát thanh viên Phi Thiên chính là một trong những người trèo tường mà vào! Nhưng vận khí không tốt vừa vào được không bao lâu đã bị bắt.
Thấy lại tóm thêm được một người, Lạc Vân Thanh cũng không biết phải nói gì mới phải, một hai ngày nay mình cũng không biết đã bắt được bao nhiêu người "lén xông vào nhà dân" như này nữa.
Tường vây cậu làm cũng không cao, chỉ tầm 2 mét, nếu là tự trèo thì cơ bản rất khó trèo vào được, nhưng nếu là ngồi xe huyền phù, bọn họ có thể lợi dụng độ cao của xe huyền phù để đứng lên sau đó tự mình leo lên, như vậy thực dễ dàng có thể trèo vào được.
Vốn dĩ cậu không biết chuyện này, nhưng hiện tại lặp đi lặp lại nhiều lần bắt được người trèo tường, nghe được đủ loại phương pháp kiểu dáng trèo tường của bọn họ, cậu cảm thấy mình sắp viết được một quyển.
Vì người ta là khách du lịch, vẫn là phát thanh viên đang phát sóng trực tiếp, bởi vậy tuy nói nơi này là địa phương tư nhân, nhưng dưới chân núi là trấn nhỏ du lịch, kiến trúc trên núi và dưới chân núi có chút thống nhất, cho nên người ta nói đi nhầm thì ngươi cũng không có biện pháp gì, cùng lắm chỉ có thể cảnh cáo một phen, sau đó liền không thể không thả người ra.
"Nơi này là địa phương tư nhân, không thuộc về trấn Vân Quế, cũng không phải khu du lịch, cho nên anh biết anh trèo tường như vậy là trái pháp luật chứ?" Lạc Vân Thanh xoa xoa thái dương phát đau của mình, đối với tình huống hiện tại cảm thấy khó giải quyết.
"Vậy sao? Tôi còn tưởng đây là khu du lịch chứ!"
Phi Thiên đương nhiên sẽ không thừa nhận mình lén xâm nhập vào nhà dân, nếu thừa nhận có thể sẽ bị tạm giam, y mới không ngốc như vậy, tuy y nhìn thấy bức tường cùng đại môn đóng chặt kia liền đoán được nơi này có thể là có chủ, nhưng thì đã sao....
Phải biết rằng từ lúc y nói muốn vào xem một chút, người trong phòng phát sóng trực tiếp của y chính là nhộn nhịp lên, ngắn ngủi trong nửa giờ, fan của y đã tăng lên năm sáu mươi nghìn!
Cho nên đừng nói lúc ấy y còn chưa xác định trăm phần trăm nơi này là của tư nhân, cho dù biết là tư nhân, có lẽ cũng sẽ xông vào một lần! Dù sao loại lý do tham quan vào nhầm nhà người khác cùng lắm chỉ bị giam giữ một hai tuần mà thôi, một hai tuần đối với mấy chục nghìn fan cũng đáng giá!
Nhìn vị phát thanh viên này cư nhiên đến bây giờ vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, Lạc Vân Thanh thực sự không còn cách nào khác, lần đầu tiên bắt được loại phát thanh viên này cậu còn thực tức giận. Hiện tại? Thôi bỏ đi, cậu tức giận rồi khéo khi đám khán giả này đó càng thấy vui vẻ, sau đó dùng sức ném cho người khởi xướng một đám quà tặng, việc gì phải thế! Hơn nữa tức giận cũng không có tác dụng gì, dù sao cậu cũng không làm gì, toàn bộ hành trình phát sóng trực tiếp ghi hình còn có thể dùng làm chứng cứ, đến lúc đó cho dù báo cảnh sát cũng chỉ có thể đem người bắt vào giáo dục một phen rồi lại thả ra, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không muốn nói gì nhiều, trực tiếp gọi người dẫn y rời đi.
Chờ Phi Thiên bị người mang đi, Lạc Vân Thanh một mình trong phòng yên tĩnh tự suy ngẫm vấn đề.
Tuy cậu không ngại người khác leo thạch thang, nhưng một đống người trèo tường xâm nhập vào Phúc trang cậu liền khó chịu, đây là nông trang chứ không phải khu du lịch, cậu không thích có người tiến vào.
Nhưng phải phòng chống bằng cách nào?
Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nhớ tới một loại vật liệu, một loại vật liệu khiến xe huyền phù mất đi hiệu lực.
Nghĩ đến vật liệu này cậu tức mở ra Thiên Bác, tìm tòi "Thất phù dịch" (chất lỏng cấm di chuyển) ba cái từ mấu chốt này, lập tức hiện ra rất nhiều giao diện.
Lạc Vân Thanh click vào xem, nhìn nửa giờ mới có hiểu biết nhất định về công năng, hiệu quả cùng nhãn hiệu của loại dịch này, vốn định trực tiếp hạ đơn mua, nhưng lại nhớ tới Triệu Kiến Thiết làm nghề này, Lạc Vân Thanh quyết định đi hỏi hắn một chút.
............
Triệu Kiến Thiết tiếp nhận công trình này của Lạc Vân Thanh thì cũng không tiếp nhận công trình khác nữa, cho nên trong tình huống bình thường hắn đều ở tại Phúc trang đẩy nhanh tiến độ thi công, Lạc Vân Thanh muốn tìm hắn cũng đơn giản.
Là lãnh đạo đội xây dựng, đương nhiên Triệu Kiến Thiết biết "Thất phù dịch" là cái gì, liên tưởng đến gần đây liên tiếp có người trèo tường tiến vào, hắn cũng thực tán đồng cách làm của Lạc Vân Thanh là muốn quét một lớp thất phù dịch lên thạch thang, như vậy cho dù có người bước lên thạch thang đi vào cửa sau, có lẽ cũng không có biện pháp trèo tường mà vào, dù sao cái thạch thang này tổng cộng có hơn 1300 bậc, đơn thuần chỉ dùng sức người chậm rãi đi lên, lúc lên đến phía trên có lẽ chân cũng nhũn ra rồi, làm gì có sức lực mà trèo tường nữa.
Đương nhiên, đối với loại tình huống này có lẽ cũng sẽ có người nói có thể đi mua một cái lồng phòng hộ, như vậy người khác muốn vào cơ bản không có khả năng!
Nhưng là, cái này căn bản không hiện thực......
Lồng phòng hộ đúng là tốt, nhưng lồng phòng hộ đắt nha!
Gia đình nào muốn dùng, khẽ cắn răng bỏ ra số tiền này, dù sao so với ở nhà an toàn, những thứ khác có thể bỏ qua.
Nhưng cả quả núi? Đừng đùa, trừ khi là bảo hộ thu hoạch thứ gì đó rất quý, phòng ngừa bị trộm còn có khả năng sử dụng loại lồng phòng hộ loại nhỏ, trước mắt mọi người còn chưa nghe qua có đỉnh núi nào có thể xa xỉ đến mức dùng lồng phòng hộ tất cả mọi chỗ.
"Cậu vẫn là đừng mua, để tôi mua cho, tôi tìm nhà bán sẽ lấy rẻ hơn một chút."
Triệu Kiến Thiết ngăn cản hành động đặt hàng của Lạc Vân Thanh.
Thất phù dịch không hề rẻ, hơn 1300 bậc thang cần số lượng rất nhiều, tính ra cũng không ít tiền đâu.
Nhưng hắn cũng biết ngoài cách này ra không còn biện pháp nào nữa, dù sao vẫn luôn có người lén xâm nhập, hiện tại vẫn là tìm kiếm cái lạ là chính, nếu là về sau có người đỏ mắt mang theo ác ý xông tới, vậy kết quả...... Triệu Kiến Thiết đều cảm thấy sợ hãi.
Đúng vậy, đỏ mắt!
Ở chỗ này ngây người một đoạn thời gian Triệu Kiến Thiết cảm thấy lão bản của mình chính là một người điển hình được ông trời cho cơm ăn, tuy hắn không tự mình trồng qua thứ gì, nhưng chỉ cần xem những thứ rau quả đó trong siêu thị giá cả cao thế nào liền có thể rõ ràng biết cây cối không dễ trồng!
Nhưng hiện tại thì sao? Nhìn nơi nơi đều là cây cối xanh um, thực vật gieo trồng xuống là có thể an ổn sinh trưởng, Triệu Kiến Thiết cảm thấy dựa theo tình huống như vậy phát triển đi xuống, Lạc Vân Thanh chắc chắn sẽ thu hút ghen ghét, mà ghen ghét có thể dẫn ra việc gì thì đã thấy nhiều rồi....
"Được, vậy cảm ơn chú Kiến Thiết, đến lúc đó cháu đem tiền này cùng tiền xây dựng công trình còn lại chuyển luôn cho chú." Lạc Vân Thanh nói lời cảm ơn với Triệu Kiến Thiết, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.
Ngược lại là Triệu Kiến Thiết, nghe được Lạc Vân Thanh gọi chú Kiến Thiết, trên mặt treo lên thần sắc đau bi.
Vốn dĩ hắn đã không tích tên của mình, cảm thấy rất nông dân, thời kỳ ngây thơ còn nháo qua một lần muốn đổi tên, cuối cùng bị lão cha hắn đánh cho một trận mới tắt mất tâm tư đổi tên, nhưng không thể phủ nhận chính là hắn vẫn không thích tên của mình.
Dù sao đến bây giờ hắn cũng không rõ vì sao cha hắn lại lấy cho hắn một cái tên như vậy, quả thực khiến người bối rối cùng khiếp sợ, cho nên Triệu Kiến Thiết vẫn cảm thấy mình thực bi thôi, cũng đúng là khi mang theo ý nghĩ như vậy, vào lần đầu tiên hắn biết cư nhiên còn có người bị đặt tên là Triệu Đại Trí, quả thực đem hắn trở thành một "bản thân" khác trên thế giới này, cho nên hắn đối với Triệu Đại Trí tự nhiên có hảo cảm, vì thế chậm rãi không biết như thế nào hai người liền cùng nhau thành lập một cái công ty.
"Vân Thanh, chúng ta có thể thương lượng một chút không?" Triệu Kiến Thiết sờ sờ mũi, thử hỏi.
Nhìn thần thái ngượng ngùng này của Triệu Kiến Thiết, Lạc Vân Thanh có chút khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
"Cậu đừng gọi tôi là chú Kiến Thiết được không? Cậu gọi tôi như vậy tôi cứ có cảm giác mình là một ông già, cậu xem hiện tại tôi còn rất hào hoa phong nhã mà!"
Nói đến cái này Triệu Kiến Thiết thật là có chút bất đắc dĩ, có thể là tên này quá mức ma tính, một khi ở phía trước bỏ thêm một cái chữ chú, hắn cứ nhớ tới hình ảnh người nông dân thời Hoa Hạ cổ mặt cắm xuống đất, lưng hướng lên trời, tự nhiên cảm thấy mình tràn ngập hơi thở nông dân.
Tuy hiện tại hắn đang xây dựng nông trang, nhưng...phải biết là hắn đã từng là một nhà thiết kế sư thời thượng nha! Tuy cái này đã có chút xa xăm.
Lạc Vân Thanh nhướng mày, trong giọng nói mang theo một chút cười: "Vậy cháu nên gọi cái gì? Bác Triệu sao?"
Triệu Kiến Thiết:......
Tôi có già như vậy sao? Chẳng lẽ không thể trực tiếp gọi tên?
Nhưng gọi tên? Triệu Kiến Thiết giống như cũng không phải là cái tên gì dễ nghe cho lắm
_(:з" ∠)_
"......"
"Nếu không gọi tôi là chú Triệu đi?" Triệu Kiến Thiết trong lòng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra cái xưng hô này không quá kỳ quái.
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, xem như chấp nhận.
Lúc trước không biết, nhưng là ở chung lâu như vậy cậu cũng biết Triệu Kiến Thiết đối với tên của bản thân rất rối rắm, cho nên cậu vẫn không nên lửa cháy đổ thêm dầu, gọi như thế nào để hắn tự định đoạt.
"Vậy gọi chú là chú Triệu là được, hiện tại chú đi đặt hàng, chiều này hẳn là sẽ tới, đến lúc đó chú sẽ cho người nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, tranh thủ hoàn thành trước ngay mai." Triệu Kiến Thiết sau khi nói xong liền hấp tấp rời đi, dù sao công trình rất bận, tuy hắn là ông chủ, nhưng thật nhiều thời điểm còn phải tự mình làm cho kịp tiến độ.
Đem tảng lớn trong lòng thả xuống, Lạc Vân Thanh nhớ tới một tảng đá lớn khác trong lòng, đó chính là vấn đề thông báo tuyển dụng...
Cậu đã đăng thông báo tuyển dụng vài ngày, nhưng trước mắt trừ bỏ chức vị kế toán có hai ba người nộp CV tới đây, cơ bản cũng có thể kiêm chức, nhưng làm công nhân thì không có ai tới nhận lời, điều này khiến cho cậu không thể không đề cao phúc lợi tiền lương, chỉ hy vọng lần này có thể có người tới nhận lời.
Nhân viên kế toán có lẽ tăng thêm đãi ngộ hẳn là có thể tìm được người, nếu thật sự không được, lão kế toán về hưu cũng được, nhưng làm nông thì khó mà nói được, Lạc Vân Thanh hiện tại đều không trông cậy vào Thiên Bác có thể chiêu được người, đều đã đem chuyện này nhờ tới người môi giới, dù sao trên tay bọn họ có nhân thủ, rất nhiều tinh cầu xa xôi còn có người.
Còn hiện tại nhân thủ không đủ? Chỉ có thể mua thêm chút người máy sau đó lại mượn nhân thủ từ đội xây dựng một chút, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lạc Vân Thanh lâu lâu liền nấu cho người của đội xây dựng vài món ngon.
............
Hiệu suất của Triệu Kiến Thiết rất nhanh, nói làm liền làm, cùng ngày hắn liền đem thất phù dịch quét lên, sau đó Lạc Vân Thanh còn cho người làm một tấm bia đá ở bậc thang đầu tiên dưới chân núi của thạch thang, trên bia đá khắc "Xin đừng xông loạn, địa phương tư nhân" tám chữ to đùng.
Quả nhiên......
Không có xe huyền phù trợ giúp, hiện tượng trèo tường được ngăn chặn, mà tấm bia đá dưới chân núi cũng có tác dụng, vốn dĩ nhìn đến tấm bia đá tất cả mọi người đều không dám đi lên, nhưng sau này thấy có vài người sau khi ăn xong tản bộ đi lên bậc thang cũng không bị đuổi đi, chậm rãi mọi người cũng biết vị chủ nhà này vẫn rất hào phóng, hắn chỉ không muốn người ta tự tiện xông loạn vào "Phúc trang" mà thôi.
Đúng vậy, Phúc Trang, những người đó bước tới nông trang, nhìn đến trên cửa cổng viết hai chữ "Phúc Trang", đó là tên của nông trang này.
Hơn nữa không biết từ nơi nào nghe tới, chủ nhân Phúc Trang này chính là một nhà ở trấn Vân Quế, hắn xây dựng cái nông trang này, thu hoạch trồng trọt ăn rất ngon, mùi vị ngon hơn nhiều so với bên ngoài, chính là hiện tại mới xây xong, sản lượng còn thấp, bởi vậy mua không được.
Đối với cách nói như vậy, có người khịt mũi coi thường, nhưng có người lại tin tưởng không nghi ngờ, vì loại cách nói này là từ người dân sống ở khu dân cư đắt đỏ nhất của trấn Vân Quế truyền ra......
Cùng với cách nói này còn hương vị không thể tưởng tượng được trước kia, đến bây giờ cái hương vị kia vẫn còn làm người nói chuyện say sưa!