Là một trong hai giải thưởng lớn về nghiên cứu khoa học nổi tiếng nhất Liên bang, độ chú ý toàn dân của giải thưởng Noah cực kỳ cao, chỉ thấy trên Thiên Bác ngày thường đều là tin tức liên quan tới minh tinh, võng hồng hôm nay sớm đã thay đổi chóng mặt.
10 vị trí đầu trên hot search nội dung cơ hồ là tin tức liên quan tới Noah thưởng lần này, còn thừa hai ba cái là liên quan tới đại diện giá trị sắc đẹp của nhóm nghiên cứu khoa học được dân chúng đưa ra ôn tập phổ cập.
Nói tới đại diện giá trị sắc đẹp của giới nghiên cứu khoa học không thể không nhắc tới Lạc Vân Thanh.
Vốn dĩ cậu đã sắp thành công bị mọi người "lãng quên"", kết quả một cái status giá trị sắc đẹp và một status giá trị vận khí thành công lại lần nữa trợ giúp những người vốn dĩ đã quên đi cậu nhớ lại một cọc này.
Những tài khoản doanh tiêu đó tranh nhau share # Lạc Vân Thanh cẩm lý hình người# khiến mọi người hoàn toàn nhớ lại những vận may khiến người líu lưỡi của của Lạc Vân Thanh, hơn nữa một vài các nhà khoa học có trong danh sách đề cửa lại giống như nói đùa cùng share cẩm lý, lần này thì hay rồi, giống như dầu đang sôi sùng sục lại đổ thêm một đống nước vào, tin tức về Lạc Vân Thanh lập tức bùng lên.
Vì thế tại thời khắc huy hoàng của các ngôi sao nghiên cứu khoa học, đối lập với những người khác, Lạc Vân Thanh tuổi còn trẻ hơn nữa địa vị không rõ ràng có thể nói là độc lập phong tao, một bộ phận fan trung thành của cậu giống như truy tinh đuổi theo cậu tới tận thảm đỏ Noah thưởng.
Bọn họ giơ lên đèn tiếp ứng sáng ngời, trên khuôn mặt trắng nõn dán lên tên của cậu, lộ ra nụ cười rạng rỡ, chỉnh chỉnh tề tề quy quy củ củ ngồi ở hai bên thảm đỏ chờ thần tượng của mình.
Vì thế thảm đỏ Noah thưởng xuất hiện một thời khắc mang tính lịch sử, vốn dĩ các phóng viên của tạp chí học thuật đã đứng vững gần thảm đỏ, cư nhiên bị fan của Lạc Vân Thanh công lược lui xuống!
Các nàng dùng kinh nghiệm chiếm chỗ phong phú của mình đem vị trí tốt nhất chiếm lấy, sau đó nhìn vẻ mặt ngốc bức của các phóng viên, phi thường ngượng ngùng liên tục xin lỗi hơn nữa nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhường tầm nhìn rõ ràng cho các phóng viên.
【 Mọi người:...... Đây là cái tao thao tác gì vậy? Đám fan này thật sự là fan, đám phóng viên này thật sự là phóng viên sao? Ở trong ấn tượng của ta các phóng viên hẳn là thực trâu bò chứ, vì sao dễ dàng bị công hãm như vậy?】
【 Mọi người: Ừ ừ, có lẽ vì đây là phóng viên báo học thuật không phải là phóng viên giải trí đi? Có lẽ người ta từ trước tới nay chưa thấy qua trường hợp như vậy cũng không chừng? Ngẫm lại có phải có thể lý giải hay không? Nhưng mà...không hiểu sao muốn cười, ha ha ha ha~】
【 Mọi người: Nơi truy tinh hài hòa nhất trong lịch sử.jpg, anh em đứng sau đi, cái gì ngươi không nhìn thấy? Được rồi chúng ta liền ngồi xuống, hiện tại thấy được rồi chứ?】
Trong khi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đang trêu chọc, fan của Lạc Vân Thanh vốn dĩ đã phi thường đứng đắn ngồi xổm bên cạnh thảm đỏ, cuối cùng chậm rãi biến thành phi thường đứng đắn ngồi xổm ở cạnh thảm đỏ, cũng không phải vì chân mỏi không muốn nhúc nhích, mà là vì....chân mềm rồi.
Phải biết rằng bọn họ chỉ là tộc truy tinh mà thôi!
Những đại nhân vật mà ngày thường bọn họ có thể nhìn thấy trong đời thực cao nhất cũng chỉ là các đại minh tinh, nhưng hiện tại....nhìn một đám gương mặt quen thuộc đã từng xuất hiện trên sách giáo khoa và chỉ có mặt ở trên bản tin thời sự, mọi người chân mềm.
Fan Lạc Vân Thanh: Đột nhiên sợ hãi.jpg
"Mọi người đừng ồn ào, đừng ồn ào a, nhớ rõ ổn định, Vân Thanh sắp tới." Mập ca dùng thanh âm run rẩy nói với mọi người, rõ ràng hắn cũng bị dọa rồi.
Mập ca: Hối hận.jpg
Quả nhiên truy tinh không thể truy tới lễ trao giải Noah thưởng! Tuy đã biết là có những người nào sẽ tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn họ vẫn là cảm thấy giống như đang nằm mơ, lễ trao giải này cũng quá khảo nghiệm người đi?
"Mập ca anh thấy blogger võng hồng phía đối diện kia không? Chính là lúc trước ở liên hoan phim gây ra cuộc tranh cãi giữa các fan của các đại minh tinh ấy, đậu xanh, hắn hiện tại ngoan như chim cút."
Mập ca ngầm hiểu nhìn qua, quả nhiên thấy vị Blogger có lời nó và việc làm không đúng đắn kia, nhưng mà...hôm nay người ta thực không bình thường, hắn cư nhiên rất nghiêm túc làm phát sóng trực tiếp? Không chỉ nói nhỏ, thậm chí lời nói việc làm còn không tồi?!
Cùng ở chung một chỗ mọi người trong lòng biết rõ đây là vì cái gì, mập ca cũng không quá đáng đi cười nhạo người khác, dù sao bản thân hắn còn chân mềm đứng không nổi, chỉ có thể đoan chính ngồi máy móc mà múa may gậy tiếp ứng, cho nên lấy đâu ra thể diện đi cười nhạo người khác!
Người này ta biết, người này ta cũng biết, người này ta lại biết.....
Dưới sự dẫn dắt của mập ca, đám fan của Lạc Vân Thanh trở thành fan của mọi người, mỗi một người đi qua thảm đỏ bọn họ đều nhiệt tình múa may gậy tiếp ứng, cười cho mọi người làm một vài động tác cố lên, bộ dáng nhiệt tình giật mình kia khiến một vài người đang xụ mặt thành công bị chọc cười.
【 Mọi người:...... Đây là fan của Lạc Vân Thanh hay là fan mà bên chính phủ mời thế? Sao bọn họ đối với ai cũng hô cố lên thế? 】
【 Mọi người: Ừ ừ...... có lẽ đây là fan bá đặc biệt có tố chất trong truyền thuyết đi? Đúng là đừng nói còn rất là hài hòa, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng truy tinh hài hòa như vậy, cũng không biết sau khi Lạc Vân Thanh xuất hiện bọn họ còn có thể hài hòa như vậy nữa hay không. 】
Đề tài này vừa ra, một hàng dài người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn sôi nổi viết "Sẽ không", "Chắc chắn là không", "Nếu còn như vậy ta sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường"...... các thứ, kết quả vừa mới phát ra đã bị vả mặt......
Mập ca: "Lạc Vân Thanh tới!"
Nghe được mập ca nói fan của Lạc Vân Thanh ở đây lập tức trở nên phấn chấn.
Bọn họ không dám đứng dậy sợ ảnh hưởng tới tầm mắt của người phía sau, lại không dám tùy ý đi lại sợ bị các lão đại bước trên thảm đỏ thấy tiện đà có ấn tượng không tốt với thần tượng của mình, vì thế bọn họ chỉ có thể thấp thấp ngồi dưới đất, dùng tư thái tự cho là người khác không nhìn không thấy thực tế là mọi người đều thấy ở đó lén lút mà ngó dáo dác.
"Tới tới."
Khi Lạc Vân Thanh đến phát hiện fan của mình toàn bộ giống như học sinh tiểu học đi học ngoan ngoãn ngồi yên, khi cậu đi qua cũng không ồn không ào không thét chói tai, chỉ dùng mạng già đong đưa gậy tiếp ứng trên tay, chỉnh chỉnh tề tề lên tiếng cố lên khiến cho cậu nhịn không được đứng yên, quay đầu, mỉm cười.
......
"Vân Thanh, những người ở cửa đó đều là fan của em sao?" Ân Kỳ và Satun thấy lạ trở về nhìn thoáng qua, đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong lễ trao giải có fan có kỷ luật như vậy.
Ăn mặc thống nhất quần áo, cầm thống nhất gậy tiếp ứng, trên mặt còn dán tên học sinh của mình! Lại còn không ồn không ào chỉ kêu cố lên.
Thật thú vị.
Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, sờ sờ cái mũi, có chút tự hào lại có chút ngượng ngùng trả lời: "Vâng, bọn họ đều là fan của em."
Trưởng bối xung quanh gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đám fan này của em được đấy, có tố chất, so với đám fan của những minh tinh kia tốt hơn nhiều, vừa rồi khi thầy đi qua còn có mấy cô bé gọi tên của thầy, nói thầy cố lên nữa.
Nghe xong lời này, Ân Kỳ kinh ngạc quay đầu lại nhìn lão một cái, sau đó cười trêu ghẹo: "Đấy không phải là do người ta khen ông, bảo ông cố lên sau đó ông mới nói lời hay về những fan đó chứ? Lão Vương có qua có lại cũng không phải như thế nha."
Lão Vương nghe được liên tục phất tay, trợn tròn hai mắt không vui nói với Ân Kỳ: "Đi đi đi, lão già này ông thật không biết nói chuyện."
Hai người bừa bãi đùa giỡn người khác cũng không coi là thật, dù sao bọn họ có tiếng là tình cảm tốt.
"Vân Thanh dạo này em thế nào? Có hứng thú qua phòng thí nghiệm của thầy coi một chút không? Thiên phú của em tốt như vậy đừng liều mạng ở chỗ của hai lão già Ân Kỳ và Vương Tú Nông làm gì." Lão Vương vung lên cái batoong muốn thọc gậy bánh xe.
Một cái bảo bối như vậy ai mà chẳng thèm muốn? Sớm biết vậy lúc trước đã đồng ý tới học viện Liên bang đệ nhất dạy học một hai năm! Sao lại từ chối sớm như vậy làm gì!!!
Nghĩ tới đây lão liền tức đến đau lòng, ông trời giống như muốn đối đầu với lão, vừa mới từ chối lời mời của học viện Liên bang đệ nhất xong lại ra một cái học sinh Lạc Vân Thanh này, ai có thể nghĩ hệ thực vật học của học viên Liên bang đệ nhất u ám nhiều năm như vậy cư nhiên thực sự có ngày trở mình, lại còn không phải chậm rãi nỗ lực trở mình, mà là "bùm" một tiếng từ dưới mặt đất mọc lên trên cao vạn trượng.
Mới ngắn ngủi một năm, kiến thức dự trữ của đám tân sinh kia còn nhiều hơn cả sinh viên sắp tốt nghiệp người ta, hơn nữa năng lực động thủ cũng rất là cao.
Nghĩ tới đây lão Vương thật là thống khổ vạn phần, cảm thấy bản thân bỏ lỡ 10 tỷ.
Ân Kỳ: "Hứ, cái phòng thí nghiệm rách nát kia của ông còn muốn mời người khác sao? Ông không biết xấu hổ nói ra nhưng người ta cũng ngượng ngùng đáp ứng."
Lão Vương: "....." rất là muốn phản bác, nhưng so sánh với phòng thí nghiệm của Ân Kỳ, phòng thí nghiệm của mình đúng là đơn sơ khiến lão Vương không có cách nào để phản bác.
Không muốn cùng làm việc xấu Lạc Vân Thanh không mở miệng, nhìn hai người đấu võ mồm vài phút sau đó trong ánh mắt hận không thể thay vào chỗ đó của lão Vương đỡ Ân Kỳ đi tới chỗ ngồi của khách quý có trong danh sách đề cử, trước khi đi cậu còn nghe được lão nói với người ta: "Tiểu tử Ân Kỳ này đúng là chó ngáp phải ruồi, học sinh tốt như vậy cư nhiên bị lão tóm được, ông trời...."
......
Tham dự lễ trao giải Noah thưởng ngoại trừ các nhà hoa học lớn nổi tiếng Liên bang ra còn có các lãnh đạo cao tầng của các ban ngành liên quan của chính phủ Liên bang.
Nhìn một loạt các nhà khoa học quen thuộc đi lên sân khấu nhận thưởng, trong lòng Lạc Vân Thanh có một chút cao hứng lại có chút tiếc nuối.
Cậu vì tất cả những người có thể bắt được giải thưởng mà cao hứng, nhưng cũng vì người không bắt được giải thưởng mà tiếc nuối, trong mắt cậu có thể được đề danh Noah thưởng đều là người phi thường lợi hại, thành quả nghiên cứu khoa học của bọn họ đủ để mang tới cho thế giới này thay đổi rất lớn, nhưng đáng tiếc chính là nhiều người được đề cử như vậy chỉ có thể chân chính một người có thể đoạt giải.
Bên trong không ít người rất nhiều lần được đề danh nhưng trước sau lại thiếu chút nữa đạt giải, loại tâm tình chạy cùng này người ngoài căn bản là không hiểu được.
Ngồi bên cạnh Lạc Vân Thanh là một người như vậy, thoạt nhìn vân đạm phong khinh không để bụng, nhưng thực tế khi nghe thấy tên mình vang lên trong danh sách đề cử bả vai không tự giác mà cứng đờ, mà khi không nghe thấy tên của mình từ trong miệng người trao giải lại phát ra một tiếng thở dài nhỏ tới mức khó phát hiện.
Đây cũng không phải là biểu hiện không phong độ, mà là thở dài tiếc nuối, người trong giới học thuật, trong giới khoa học đều là vì Noah thưởng mà nỗ lực, rõ ràng đã bước tới ngưỡng cửa, nhưng trước sau lại không thể ngồi lên đỉnh vương tọa, như này sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối được chứ!
Lạc Vân Thanh nghĩ cứ như dùng dao cùn cắt thịt như vậy còn không bằng ngay từ đầu liền trực tiếp công bố danh sách đoạt giải, hà tất phải có cái danh sách đề cử trì hoãn như giới giải trí này làm gì.
Mang theo phun tào trong lòng khó giải thích nổi, Lạc Vân Thanh chờ tới giải thưởng của bọn họ -- giải thưởng Noah sáng tạo cho đoàn đội - Chất lỏng gen thực vật.
Độ hồi hộp của cái giải thưởng này rất là nhỏ, vì thành quả nghiên cứu của các đoàn đội khác có chênh lệch nhất định với thành quả nghiên cứu của đoàn đội Lạc Vân Thanh bọn họ.
Vì thế khi người trong đoàn đội của Lạc Vân Thanh nghe thấy tên mình từ trong miệng của người dẫn chương trình đều có vẻ hết sức bình tĩnh.
Là chủ lực trong nghiên cứu Chất lỏng gen thực vật Lạc Vân Thanh sau khi đi lên chỉ muốn tìm một chỗ ngoài rìa để đứng là được rồi, nhưng không nghĩ tới Ân Kỳ và Satun cư nhiên trực tiếp đưa cậu tới vị trí trung tâm, biểu tình và lời nói "ghét bỏ" kia khiến mọi người ở đây nhịn không được cười ra tiếng.
【Thầy giáo của Lạc Vân Thanh đối với cậu ấy thực tốt, trường hợp như này cũng để cậu ấy đứng ở vị trí trung tâm, nếu là thầy của tôi....không nói nữa, dù sao thầy của tôi không có khả năng làm như vậy ╮( ̄▽ ̄ ")╭】
【 Mọi người: Thầy giáo là rất tốt, nhưng đây cũng là Lạc Vân Thanh có năng lực, đại bộ phận thành quả của chất lỏng gen thực vật này là công lao của cậu ấy mà, hai vị giáo sư đều là dính vinh quang của cậu ấy, học sinh như vậy không nâng lên thì còn muốn làm gì nữa.】