Nếu không phải mười mấy ngày nay hai người chậm rãi quen thuộc, một số tình huống cơ bản đều hiểu biết hết, thì Lạc Vân Thanh chắc chắn cho rằng hắn cũng giống mình là từ tinh cầu xa xôi tới, bằng không nếu là người địa phương làm gì không về nhà chứ?
Nhưng xác thực...Leonard chính là không có về nhà.
Là học sinh khoa nghiên cứu vũ khí, không biết những học sinh khác của khoa này như thế nào, nhưng dụng cụ của Leonard cũng không ít.
Từ khi quyết định chuyển tới đây trước, liên tục nhiều ngày, mỗi ngày đều có người dọn một ít máy móc loại nhỏ lại đây, nguyên bản phòng cho khách đã bị hắn trưng dụng, biến thành phòng làm việc loại nhỏ, mà người máy dọn vệ sinh Lạc Vân Thanh tâm tâm niệm niệm cũng bị Leonard làm ra, người máy này đặc biệt khéo léo, tạo hình hoàn toàn không giống người máy, cho nên chỉ cần ở biệt thự sử dụng cẩn thận, khả năng bị phát hiện rất thấp. Làm xong người máy, Leonard lại bắt đầu thiết kế một ít đồ.
Đương nhiên, vì tị hiềm, từ sau khi phòng cho khách biến thành phòng làm việc, Lạc Vân Thanh liền chưa tiến vào qua, cho nên cũng không biết hắn thiết kế cái gì, nhưng thấy bạn cùng phòng còn chưa khai giảng cũng đã bận rộn như vậy, Lạc Vân Thanh trưng cầu ý kiến của Leonard, đem hoa nhỏ trong hoa viên của biệt thự nhổ hết, muốn đổi thành trồng rau và cây ăn quả.
Cây giống và và hạt giống đều là do Bulma gửi từ Nông nghiệp tinh tới đây, sau đó được Lạc Vân Thanh dùng dị năng cải tạo qua.
Sau khi cải tạo xong, Lạc Vân Thanh liền đem mấy mầm cây nhỏ kia trồng dọc theo tường vây biệt thự, mà hạt giống được cậu rải trong hoa viên.
Bình thường mà nói, cây giống và hạt giống đều có tỷ lệ sống nhất định, dựa theo tình huống trước mắt của tinh tế, thực vật rau củ bản thổ của tinh cầu xác suất sống sót một nửa đã tương đối không tồi, nhưng thực vật Lạc Vân Thanh mang tới từ Nông nghiệp tinh cư nhiên lại sống toàn bộ, hơn nữa vừa mới gieo xuống mấy ngày đã lớn lên xanh mướt, cảm giác sinh cơ bừng bừng, từ nơi này liền có thể nhìn ra được chúng nó đặc biệt thích ứng với thổ nhưỡng nơi này.
Dị năng loại bỏ tạp chất thực vật của Lạc Vân Thanh trừ bỏ có thể hướng thực vật phát triển theo hướng càng tốt hơn còn có thể tăng nhanh tốc độ sinh trưởng. Nếu số lượng ít, cậu nháy mắt có thể khiến nó sinh trưởng, nở hoa, kết quả, nhưng Lạc Vân Thanh phỏng chừng cũng sẽ kiệt lực mấy ngày không thể nhúc nhích, cho nên trừ bỏ lúc thí nghiệm lúc đầu ra, cậu liền không sử dụng qua.
Leonard trước kia thật chưa từng nghe qua có người có thể ở trong sân trồng rau trồng cây ăn quả, dù sao nếu là rau củ thật sự dễ sống như vậy, thì siêu thị đãkhông bán với giá đắt như thế, cho nên từ lúc bắt đầu hắn chỉ là dung túng cho Lạc Vân Thanh hồ nháo, nhưng không nghĩ tới hạt giống gieo xuống thật sự mọc rễ nảy mầm, quả thực rất nhanh liền ổn định, thật sự khiến người quá ngạc nhiên.
............
Vì cổng biệt thự là chạm rỗng khắc hoa, mà vườn rau lại đối diện cửa cổng, một vài lão giáo sư đi qua nơi này đều mở rộng tầm mắt, cũng cảm thấy hiếm lạ. Lạc Vân Thanh phát hiện gần đây biệt thự của cậu càng ngày càng nhiều người đi qua trước cửa, có đôi khi là tốp năm tốp ba, có đôi khi kết thành đoàn, đều là tới xem đám rau củ này, hơn nữa có mấy vị đặc biệt lớn tuổi còn mỗi ngày đều tới, trong tay không ngừng ghi chép gì đó.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Lạc Vân Thanh phi thường may mắn. Vốn dĩ cậu dự định trồng chút rau củ để tự mình ăn, cho nên muốn tốn đại khí lực "cải tạo" một chút, nhưng sau khi nhìn thấy đối diện hoa viên trang trí là cửa cổng, địa phương này căn bản không có một tia kín đáo nào cả, sợ bị người phát hiện nên cũng không dám cải tạo quá lớn.
Mà phía sau biệt thự, dọc theo tường rào những cây non trồng ở đó tiếp thu dị năng tương đối nhiều một chút, bởi vậy lớn lên rất nhanh, nhưng trừ bỏ hai người trong biệt thự, những người khác nhìn không ra, nếu không sẽ không chỉ tán thưởng, mà là quái dị.
Hiện tại nhìn đám người bên ngoài kia, Lạc Vân Thanh không thể không bội phục bản thân cơ trí.
Cậu không muốn đem bí mật bại lộ ra ngoài, dù sao tiền tài động lòng người, dị năng này của cậu ai biết được sẽ mang tới cho cậu vấn đề gì.
Một bước lên trời đương nhiên tốt, nhưng càng nhiều chính là cắt lát thí nghiệm chờ mình, tuy hiện tại mỗi ngày ồn ào nhân quyền, quyền lợi của công dân cũng bảo đảm rất tốt, nhưng ai biết có phải chỉ là vì lợi ích trước mắt còn không đủ phí tổn phạm tội hay không chứ?
Vẫn là cẩn thận dùng đến vạn năm thuyền.
Ở cùng nhau nửa tháng nói không phát hiện cái gì dị thường chắc chắn là giả, nhưng thật muốn nói phát hiện cái gì cũng không dám nói, Leonard biết Lạc Vân Thanh có bí mật, nhưng hiện tại...ai lại không có bí mật cơ chứ?
............
"Ký túc xá M1-1 là ai ở?" Hai vị lão nhân hết sức chuyên chú vây quanh một chậu cây ghi lại tình huống, đột nhiên một người mở miệng hỏi.
"Lạc Vân Thanh và Leonard Payne. Trong đó Lạc Vân thanh là tân sinh của hệ thực vật chúng ta năm nay." Cầm lấy lá cây Vương Tú Nông trả lời, có thể thấy được ông hẳn là đã điều tra qua.
"Cũng là có cái năng lực." Ân Kỳ gật gật đầu, vui mừng đầy cõi lòng.
Nghĩ đến đám rau củ xanh um kia, trong lòng càng vừa lòng không thôi, thất vọng mấy năm rồi, năm nay cuối cùng cũng tới một học sinh có thiên phú.
Nghĩ tới hệ thực vật mấy năm nay dần dần xuống dốc, Vương Tú Nông cùng Ân Kỳ không khỏi thở dài thật sâu một hơi, lại nghĩ tới ba năm trước đây có một học sinh còn tính tương đối có thiên phú bị khoa khác nửa đường cướp đi, trình độ coi trọng Lạc Vân Thanh trong lòng lại càng cao lên không ít.
Vì thế khi Lạc Vân Thanh còn không biết tên của cậu đã bị hai vị lão nhân lớn nhất khoa mình ghi tạc trong lòng, hơn nữa còn được họ coi như đối tượng trọng điểm đào tạo, làm cậu đau cũng vui sướng.
Nhìn cây xanh nửa sống nửa chết, hai vị lão nhân lắc đầu, xoay người rời đi, ngồi xuống dưới bóng cây từ từ uống trà. Làm ở cái ngành này vài thập niên, thất bại đối với bọn họ mà nói đã sớm thành chuyện thường ngày, loại tình huống này bọn họ càng khó có thể xuất hiện gợn sóng trong lòng bọn họ.
"Gần đây có tin tức lớn gì không?" Vương Tú Nông hỏi, ông vừa từ một cái tinh cầu nguyên thủy trở về, thật nhiều tin tức đều không biết.
"Tin tức lớn thì không có, tin tức nhỏ thì có một cái." Ân Kỳ mở ra một cái nút.
Vương Tú Nông biết tính tình của bạn tốt, nhưng cố tình không nói tiếp, nâng chung trà lên, thật lâu sau mới hỏi: "Tin tức nhỏ gì?"
Ân Kỳ:......
"Gần đây cháu trai ta nói cho ta một tin, nói có một học sinh khoa ta muốn mua đất, lại không nhỏ, muốn 100 mẫu kìa." Ân Kỳ nói với Vương Tú Nông.
"Mua làm gì?" Vương Tú Nông có chút kinh ngạc, vừa mới khai giảng liền muốn mua đất? Lại còn là khoa mình? Hẳn là không phải mua để buôn bán đi? Chẳng lẽ là ruộng thí nghiệm?"
"Nói là muốn mua để làm nông trường."
"Làm nông trường? Ai?"
"Lạc Vân Thanh."
"......"
"Vậy ông nên nói cháu trai ông giúp một chút, xem có cái chính sách trợ giúp gì." Vương Tú Nông lúc này thực sự cười.
Nông trường rất tốt nha, có nông trường liền có thể gieo trồng diện tích lớn, về sau làm thực nghiệm cũng tốt, có chỗ có thể phát huy.
Đương nhiên Lạc Vân Thanh không nhiệt tình yêu thương học tập giống như bọn họ nghĩ như vậy, cậu mua nông trang thuần túy là vì kiếm tiền.
Phải biết rằng ở cái tinh tế khuyết thiếu thực vật này, dị năng của mình quả thực chính là một cái bàn tay vàng, không.....đùi vàng mới đúng, nếu có thể đại lượng bán ra thực vật, vậy mình có thể kiếm bộn tiền.
Tuy nguyên chủ để lại cho mình một đống lớn phòng ở phá dỡ di dời, có thể cho mình ăn chơi cả đời, nhưng niềm vui kiếm tiền vẫn như cũ mê người, hơn nữa có một cái nông trường về sau không những có thể tự cấp tự túc, còn có thể tạo phúc cho mọi người không phải sao?
Lạc Vân Thanh phát hiện trên thị trường rau quả trồng ở nông trường không chỉ đắt mà vị còn rất bình thường. Nó có tạp chất còn nhiều hơn so với ở địa cầu, số lượng hoa quả nhiễm phóng xạ lớn, ăn nhiều đối với thân thể con người đừng nói có ích, không có hại đã là tốt lắm rồi.
Khi ở Nông nghiệp tinh Lạc Vân Thanh liền nghĩ, tới Đế Đô tinh nhất định phải mua một cái nông trường, đến lúc đó lại trồng đủ loại trái cây cùng rau củ, thực hiện giấc mộng làm chủ nông trường của mình.
Có điều mộng tường thì rất đầy đặn, hiện thực thì gầy trơ xương.
Tuy Thủ Đô tinh có thể so với mẫu tinh (cổ địa cầu) lớn gấp đôi, hơn nữa hiện tại con người cũng không thích sinh con, ở cũng là tòa nhà cao mấy chục tầng, theo lý mà nói đất trống có rất nhiều, tương tự đất trồng cũng nên có nhiều hơn so với thế kỷ 21 mới phải.
Nói như vậy không sai, nhưng Lạc Vân Thanh đã quên hiện tại thành thị quy hoạch cũng là chính phủ nắm chặt, cho nên muốn đất cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa càng không cần phải nói miếng đất mà cậu muốn kia vị trí địa lý còn thực tốt, là Hải thị cách thủ đô cũng không xa lắm.
Lạc Vân Thanh tra qua tư liệu, chính phủ dự định kế hoạch xây dựng Hải thị thành hoa viên thành thị, cho nên cường điệu xanh hóa.
Xanh hóa là một bộ phận quan trọng nhất của thành thị, lúc trước vì vấn đề hoàn cảnh mọi người không thể không rời đi mẫu tinh tìm kiếm nơi sinh tồn khác, cho nên để không dẫm lên vết xe đổ, khái niệm bảo vệ môi trường thâm nhập nhân tâm, rừng và thực vật cũng trở thành một tiêu chí bình chọn một cái thành thị có tốt hay không.
Muốn xây dựng Hải thị thành một thành thị hoa viên thật lâu liền chững lại, nhưng đáng tiếc chính là ngoại trừ mấy loại thực vật ngoại tinh bản thổ, những thực vật khác quá kiều quý, không thích hợp trồng trọt, kim ngạch tiêu phí cơ bản chính là động không đáy. Chính quyền Hải thị chỉ có thể bất đắc dĩ trước đem nó đặt sang một bên, vì thế miếng đất này bị bỏ không như vậy.
Nhiều năm qua rất nhiều người đánh chủ ý vào nó, nhưng không thành công, Lạc Vân Thanh lần này đánh tới là nông trường trồng xanh hóa, cho nên tạm thời còn chưa lập tức bị cự tuyệt.
Hiện tại các bộ ngành liên quan ở Hải thị đang thảo luận có nên đem đất bán cho cậu hay không! Dù sao nếu nông trường thật sự có thể thành lập, vậy có thể nói là hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, lại còn không cần mình phải bỏ tiền.
Vốn dĩ phái bảo thủ chiếm thượng phong, nhưng vì Ân Kỳ và Vương Tú Nông sau lưng ủng hộ, dần dần phái cải cách bắt đầu mạnh lên, sự tình lại trở nên có chuyển biến.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không biết những chuyện lòng vòng quanh việc mua đất này. Tuy cậu có tìm người hỏi thăm, cũng trình xin phép, nhưng cậu biết miếng đất kia không dễ tới tay, cho nên cũng không ôm hy vọng quá lớn. Ngược lại khai giảng sắp tới, đem tâm tư thả lại trường học.
Các học trưởng, học tỷ đại đa số đã trở lại, diễn đàn trường học cũng bắt đầu sôi động lên.
Các loại giấy mời có liên quan tới tân sinh cũng đại lượng sinh động, vì rất nhiều tân sinh từ lúc còn chưa khai giảng đã có "tiếng tăm" nhất định.
Đương nhiên phần lớn trong đó đều là học sinh khoa điện ảnh, một phần những học sinh này đều đã xuất đạo, đều là cái minh tinh lớn nhỏ, có mấy người thậm chí còn là tiểu hoa đán, tiểu sinh nổi tiếng hiếm thấy. Có bộ phận tuy chưa xuất đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra tương lai đáng mong đợi. Mà Lạc Vân Thanh làm người luôn gặp may mắn ngoài ý muốn, cậu vì một tấm ảnh chụp ngoài ý muốn vận đỏ, nhưng trong mắt người khác mặc kệ là vì cái gì đỏ, dù sao đỏ chính là đỏ, chỉ cần đỏ là sẽ có độ chú ý quan tâm.