Nguyên bản bọn họ tính toán buổi trưa sẽ rời đi, nhưng lại nghe thấy học sinh xung quanh nới bên này truyền ra mùi thơm lạ lùng, sau đó rất nhiều học sinh bị hấp dẫn tới đây.
Hai người ngẫm lại, cảm thấy khả năng là Lạc Vân Thanh rất lớn!
Dù sao khắp toàn bộ khu M chỉ có cậu thường xuyên nấu ăn ngon, lại còn thường thường cho đám lão gia hỏa bọn ông thêm lửa, khiến cho hiện tại bọn họ đối với đồ ăn bên ngoài đều không cảm thấy hứng thú, thứ lúc trước cảm thấy tốt hiện tại cũng không thích ăn, phải biết rằng bọn họ lúc trước vẫn rất thích đi tới một số quán ăn gia đình gì đó, hiện tại cơ bản không đi.
Cứ như vậy, cùng người trong nhà đi ăn cơm, so sánh với bộ dáng vui sướng lúc trước, hiện tại lại không muốn ăn, vì thế tiểu bối trong nhà liền sợ thân thể bọn họ xảy ra vấn đề gì, lôi kéo bọn họ đi kiểm tra sức khỏe, đều chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình hình xấu nhất, kết quả phát hiện tố chất thân thể bọn họ cư nhiên còn khỏe mạnh hơn trước?
Quả thực thần kỳ!
Nhưng mà khỏe mạnh cũng tốt, lão nhân thân thể khỏe mạnh, là tiểu bối cũng chỉ có thêm phần vui vẻ, còn vì cái gì khiến thân thể khỏe mạnh, bọn họ cũng không thèm để ý tới.
Nhưng tuy là như vậy, đối với vấn đề ăn uống này bọn họ vẫn thực để ý, nhưng sợ nói ra lại phải đem phần mỹ thực vốn dĩ không nhiều lắm của mình chia ra, cho nên hai người sống chết không muốn nói cho họ.
Sau đó có một tiểu bối trong nhà tới đây thăm hỏi bọn họ, mà vừa lúc gặp Lạc Vân Thanh đưa đồ ăn qua đây, lúc này người nhà bọn họ mới biết được thì ra người ta là có đồ ăn càng tốt hơn, cho nên không hiếm lạ những thứ gọi là mỹ thực bên ngoài kia. Cũng vì như vậy, Lạc Vân Thanh lại nhiều thêm mấy cái khách ăn cơm, mà hai vị giáo sư cũng nhiều thêm mấy đứa hậu bối "không vừa mắt" cướp đồ ăn.
............
"Anh Vân Thanh, anh tới rồi?"
Ân Kỳ và Vương Tú Nông còn chưa kịp tới hỏi chuyện, một cô bé thoạt nhìn mới bốn năm tuổi nhìn thấy Lạc Vân Thanh liền ngao ô một tiếng nhào tới.
Thân thể mũm mĩm vẫn rất có trọng lượng, đột nhiên bị ôm lấy đùi, Lạc Vân Thanh thiếu chút nữa liền đứng không vững.
Nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một cô bé phấn điêu ngọc mài mặc một cái váy trắng mở to hai mắt như trái nho đen thiên chân vô tà nhìn cậu, trên đầu thắt hai bím tóc như sừng trâu đang lúc lắc giống như chủ nhân, đuôi tóc hơi hơi vểnh lên.
Vừa thấy hai cái bím tóc sừng trâu, Lạc Vân Thanh liền biết đây chắc chắn là bút tích của giáo sư Ân Kỳ, cũng chỉ có ông rõ ràng năng lực động thủ không tồi nhưng cố tình có thể tết ra loại sừng trâu quái dị đến vậy.
Lạc Vân Thanh buông xe đẩy, cong lưng, ôn nhu sờ tóc bé gái, hôn một cái lên gương mặt phấn nộn của bé gái xong nói: "Chào Đóa Đóa nha, hôm nay Đóa Đóa tới tìm ông nội sao?"
"Vâng vâng."
Đóa Đóa trịnh trọng gật gật đâu, vui vẻ hôn lại Lạc Vân Thanh một cái.
Bàn tay nhỏ mập mạp chỉ chỉ về phía Ân Kỳ, sau đó nhíu nhíu hàng mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vì ông nội không nghe lời, không chịu uống thuốc, cho nên Đóa Đóa tới cho ông nội uống thuốc."
Uống thuốc?
Lạc Vân Thanh cả kinh, chẳng lẽ giáo sư bị bệnh?
Nhưng mà nhìn thế nào, sắc mặc Ân Kỳ đều hồng nhuận không giống bộ dáng bị bệnh chút nào.
Thấy Lạc Vân Thanh lộ rõ thần sắc lo lắng, tuy không có bệnh, nhưng quan tâm thu được không phải là giả.
Ân kỳ ấm áp trong lòng, cảm thấy mình không nhận lầm đứa học trò này.
"Đừng lo lắng, thầy không có việc gì đâu, chỉ là bọn họ rảnh rỗi, cả ngày bắt ta ăn thuốc bổ này, ăn thuốc bổ kia, ngoạn ý này có thể ăn mãi được sao? Cho dù không có việc gì cũng biến thành có việc."
Nói tới đây, Ân Kỳ liền cảm thấy khó có thể lý giải, tuy ông tuổi tác lớn rồi, dựa theo lẽ thường mà nói thân thể hẳn là năm sau không bằng năm trước mới phải, nhưng cố tình năm nay không biết tại sao thân thể lại đặc biệt tốt!
Thân thể như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng con trai ông giống như bị ma ám, cảm thấy là do ông ăn thuốc bổ nên thân thể mới tốt lên, vì thế ba ngày hai bữa đưa thuốc bổ cho ông, không ăn còn không được.
Lần này cũng như vậy, tặng một đống thuốc bổ tới đây, Ân Kỳ lười ăn, nhưng không nghĩ tới con trai ông cư nhiên đem đứa cháu gái nhỏ nhất tới, điều này khiến ông không ăn cũng không được.
Sau khi nghe xong, Lạc Vân Thanh có chút đồng tình với giáo sư của mình, tuy cũng hiểu được cách làm của người nhà của ông, nhưng loại đồ vật thuốc bổ này cũng không phải ăn nhiều là tốt, vì thế cũng nói theo: "Đúng vậy, những thứ như thuốc bổ này tuy rằng tốt, nhưng ăn thường xuyên cũng không tốt, thuốc bổ không bằng ăn bổ."
Ăn bổ? Lấy đồ ăn để dưỡng thân thể sao? Vậy ai làm?
Vừa nói xong, cậu phát hiện ba người Ân Kỳ nhìn về phía cậu.
Lạc Vân Thanh:......
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang tự đào cho mình một cái hố to, nhìn ra ý nghĩa trong mắt giáo sư, Lạc Vân Thanh nhịn không được nghĩ chẳng lẽ về sau mình sẽ dấn thân vào con đường bếp núc một đi không trở lại sao?
Nhưng nghĩ lại mấy vị giáo sư của hệ mình, rất nhiều người đều là giáo sư đã về hưu được mời về dạy tiếp, nhiều người tay già chân yếu, đúng là cậu vẫn thường xuyên nghe thấy mấy thứ như giáo sư này xin nghỉ bệnh, giáo sư kia bỗng nhiên không thoải mái gì đấy.
Vậy...thì cứ liều mình một lần?
Dù sao giáo sư hệ thực vật không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ tầm 20 người, kéo mấy học sinh khác tới đây mỗi tuần một hoặc hai lần, làm một chút canh tẩm bổ gì đó hình như cũng được phải không?
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh không khỏi lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tồi.
Dù sao hiện tại lâu lâu cậu cũng cho người ta khai tiểu táo, thêm một vài người cũng không vấn đề gì.
Nhưng việc này phải bàn bạc kỹ hơn một chút.
"......"
Đóa Đóa thấy Lạc Vân Thanh thật lâu không có nói gì, cũng không giận, lắc lắc cái chân mập mạp của mình, sau đó tò mò hỏi: "Anh, anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Nghe được Đóa Đóa hỏi chuyện, Lạc Vân Thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Nghĩ nên chải kiểu tóc gì cho Đóa Đóa đây!"
Không phải cậu không muốn nói cùng hai vị giáo sư suy nghĩ vừa rồi của mình, thật sự là cậu không muốn để cho người khác uổng công vui vẻ một hồi, cho nên vẫn nên xác định chắc chắn rồi lại nói sau.
Nghe được chải tóc, trên mặt Đóa Đóa lộ ra một nụ cười tươi rói đầy cao hứng.
Tuy ông nội làm kiểu tóc cho mình nhóc cũng thích, nhưng nếu là anh Vân Thanh làm nhóc sẽ càng thích hơn.
Vì thế Đóa Đóa cao hứng phấn chấn lôi kéo Lạc Vân Thanh vào nhà, đem cái lược nhỏ mà mình thích nhất đặt lên tay cậu, sau đó tự mình vụng về bò lên trên ghế dựa, hai cái chân mập mạp vui vẻ lắc lư.
Hai người đem xe đẩy kéo vào nhìn cảnh thanh niên động tác mềm nhẹ chải đầu cho đứa trẻ trước mắt, kiên nhẫn trả lời đủ loại vấn đề mà nhóc hứng thú, thường thường còn phải tranh thủ cho nhóc một cái hôn nhẹ, lập tức có loại cảm giác năm tháng yên tĩnh thật đẹp.
Nhưng Lạc Vân Thanh bên này thì như năm tháng yên tĩnh trong tranh sơn dầu, Thiên Bác bên kia lại vì Lạc Vân Thanh mà nổ tung rồi.
............
Là Chim Sáo Không Phải Chim Sáo: là một người có bệnh kén ăn, trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân nảy sinh hứng thú nồng đậm với đồ ăn, chính là chỉ có thể ngửi không thể ăn, loại mùi vị này quá đau bi @ Lạc Vân Thanh, lão đại lần sau khi cậu làm món kia có thể rủ lòng thương xót với tôi, cho tôi nếm thử một miếng không? Lời cẩu khẩn từ một người có bệnh kén ăn....
"Thật hay giả? Có thơm như vậy sao? Không phải lại là lăng xê chứ?"
"Không giống lăng xê, nếu là lăng xê, nơi nào sẽ dùng phương thức như vậy, ngươi nhìn vị bác chủ này xem, số lượng fan vừa mới qua 1000, người như vậy căn bản không đạt được hiệu quả lăng xê."
"Ha hả, thủy quân lầu trên đừng tẩy trắng, này còn không gọi là lăng xê thì cái gì mới gọi là lăng xê? Tại sao chỗ nào cũng có mặt cậu ta, không tác phẩm còn xào lên như vậy, cũng không sợ quá đà sao."
"Lăng xê cái rắm, lầu trên mới là thủy quân đi, ôm Vân Thanh đại đại nhà chúng ta đi, chúng ta không mơ! Đều nói Vân Thanh của chúng ta sẽ không tiến vào giới giải trí, tại sao luôn có người giống như nghe không hiểu tiếng người vậy chứ."
"......"
"Ngày hôm qua còn nói vị tiểu ca Lạc Vân Thanh này rốt cuộc xuống dưới hot search, hôm nay lai lên hot search? 666"
"Cái này...ách, tuy bác chủ nói có chút khoa trương, nhưng ta vì răng vẫn tin như vậy? Có lẽ đây là di chứng do lúc trước xem nhiều phát sóng trực tiếp của cậu ấy đi?"
"Cậu ấy vốn dĩ tay nghề rất giỏi! Phải biết rằng khi ta vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp còn tưởng là phát sóng trực tiếp mỹ thực chứ, không nghĩ tới cư nhiên là phát sóng trực tiếp khảo hạch của học sinh, kinh ngạc đến ngây người, sau đó không thể hiểu được trở thành fan hâm mộ."
"......"
"Chẳng lẽ chỉ có một mình ta muốn ăn sao? Cảm giác lại trở về thời điểm khảo hạch, luôn là chỉ nhìn không thể ăn, quá điên! (ノ_; \( `ロ)/"
"+1, mở ra Thiên Bác vốn dĩ muốn vui vui vẻ vẻ, kết quả load vào cái này, lập tức không vui."
"Hu hu hu~cùng đau lòng, gì cũng không cầu, chỉ cầu Vân Thanh đại đại mở cửa hàng, chỉ cần cậu mở cửa hàng tôi nhất định mỗi ngày đều tới."
"+1, cùng cầu."
"+2, quỳ cầu."
"+3, đa dạng các loại cầu."
"......"
"+ số thẻ căn cước công dân, chỉ cần cậu mở cửa hàng, muối tôi cầu xin cậu thế nào, chỉ cần nói là được!"
"......"
Vì vậy trong lúc Lạc Vân Thanh không biết, các loại hashtag # Lạc Vân Thanh mở cửa hàng, # thông tin giả tạo bắt đầu lưu truyền trên Thiên Bác.