Vì cái gì mình mới rời đi vài ngày ngắn ngủn thôi mà, Vân Thanh liền đối với nông cụ khí giới yêu sâu đậm như vậy?
Lôi kéo mình tới như vậy thì cũng thôi, nhưng...đồ vật mấy trăm hơn một triệu đồng Liên bang nói mua liền mua?
Bộ dáng hào khí vung tiền như rác này có thể dọa sợ người xung quanh, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một vị soái ca giống như tiểu chó săn đi cùng, nếu đem khu triển lãm mộc mạc trở thành biệt thự xa hoa hoặc là đại sảnh khách sạn hết sức xa hoa có mỹ nhân phục vụ champage, tuyệt đối sẽ khiến người cảm thấy đây là đang trình diễn về cuộc sống tràn ngập vàng son hàng ngày của tầng lớp đỉnh cấp phú nhị đại.
Nhưng cố tình....gần khu vực này có rất nhiều máy móc cao lớn, người trung niên thuần phác bình dân mộc mạc...còn có các loại mang theo hương vị "quê cha đất tổ"....
Vì thế chỉ có hai vị soái ca trẻ tuổi vào giờ phút này có hành vi hào khí ngút trời như vậy có chút khôi hài khó giải thích được.
............
Lý Đức Điền là một nhân viên làm nghề bán máy móc nông nghiệp đã hơn 20 năm, hơn 20 năm qua đã tham gia không dưới trăm cuộc triển lãm lớn nhỏ, nhưng hắn chưa từng gặp được loại người chung linh mẫn tú như này ở khu triển lãm máy nông nghiệp, cho nên từ khi hai người đi vào đã bắt đầu tò mò mà nhìn qua vài lần, sau đó phát hiện đúng là người ta đang nghiêm túc xem, không phải đi nhầm nơi, lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Hai người này mới bao lớn nha? Bọn họ hiểu việc đồng áng sao?
Mang theo nghi vấn như vậy, đối với người rõ ràng sẽ không trở thành khách hàng như vậy, hắn chủ động đi lên trước, theo chân bọn họ giới thiệu máy móc nông nghiệp nơi này, nhưng không nghĩ tới người ta không chỉ hiểu việc đồng áng, còn hiểu về lần triển lãm máy móc này.
Nói ra thực xấu hổ, tuy hắn là người hướng dẫn mua kiêm giảng giải của lần triển lãm này, biết được cũng khá nhiều thứ, nhưng những thứ biết đến thật sự không nhiều bằng người ta?
Này liền xấu hổ....
Nhưng xấu hổ như vậy cũng chỉ trong một thời gian ngắn, khi Lạc Vân Thanh liên tiếp đặt hàng hắn đã không rảnh để đi hỏi những thứ khác nữa.
Trong đầu chỉ biết Tiền! Tiền! Tiền ba chữ này.
Cũng là đơn đặt hàng mấy chục triệu đồng Liên bang nha! Lại còn là loại máy móc nông nghiệp mới nhất, phần trăm hoa hồng hắn được trích cũng không ít, ước chừng 0.5%, đơn hàng này hoàn thành hắn có thể kiếm được trên triệu đồng Liên bang tiền hoa hồng nha!
Đủ cho hắn thanh toán đợt một mua phòng mới trả góp!
Giờ phút này hắn thực sự cảm thấy may mắn vừa rồi mình tò mò mà tiến tới đây, bằng không hắn ở đâu có thể bắt được bút đơn đặt hàng này!
Nghĩ tới phần trăm mình có thể có được, Lý Đức Điền càng thêm nhiệt tình giảng giải cách dùng nhưng máy móc này, thậm chí một ít môn đạo bên trong cũng nói với cậu không ít, cuối cùng lại còn cúi đầu khom lưng tiễn cậu rời đi, liên tiếp bảo đảm sẽ tự mình đem máy móc nông nghiệp cậu muốn chuyển tới nơi đã chỉ định.
Khi cậu đi rồi, Lý Đức Điền giả bộ trấn định đi tới WC, sau khi đóng lại cánh cửa nhịn không được lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Phát tài, thực sự phát tài rồi!
Đây chính là một đơn hàng lớn nha!
Phải biết là mỗi một công ty đều có khách hàng cố định của mình, mà vừa vặn những khách hàng này mới đặt hàng nhiều, nhưng vì những khách hàng này là công ty đưa cho ngươi, cho nên cho dù thành đơn, ngươi cũng chỉ có được chút tiền, tương phản, nếu là khách hàng tự mình tìm kiếm, vậy phần trăm hoa hồng sẽ rất cao, nhưng tương đối mà nói trường hợp như vậy thật sự rất khó.
Phải biết là tìm được một khách hàng không dễ dàng! Đặc biệt là hộ cá nhân!
Nhưng hôm nay thì sao? Hắn đâm vào đại vận tìm được một cái khách mới, hơn nữa một đơn liền hạ mấy trục triệu, tuy mỗi loại máy móc nông nghiệp trích phần trăm khác nhau, nhưng dựa theo cách tính phần trăm thấp nhất, này đã trên triệu đồng Liên bang rồi!
Nghĩ tới đây, Lý Đức Điền nhịn không được lại ngây ngô cười một phen.
Cười xong, vốn định rời đi, nhưng cố tình bên ngoài WC lại truyền tới một trận tiếng bước chân, cùng với tiếng bước chân chính là ba người tùy ý nói chuyện với nhau, tai Lý Đức Điền nghe được có tên của mình trong đó, vì thế dừng bước chân, muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
"Lý Đức Điền kia đúng là chó ngáp phải ruồi, tôi nhìn kim ngạch giao dịch của đơn hàng kia, ước chừng hơn ba chục triêu, có thể so với đơn đặt hàng của một công ty cỡ trung."
"Vương ca, anh chính là không biết nắm chắc thời cơ, lúc trước kêu anh đi lên anh lại không đi, bằng không làm gì còn việc của Lý Đức Điền hắn chứ?"
"Ai mà biết được người trẻ tuổi kia lại thực sự tới mua máy móc chứ, tôi còn tưởng là người xem triển lãm nghệ thuật bên cạnh đi nhầm sang, người lớn nhà đó cũng thực không đáng tin, chuyện lớn như vậy cũng có thể giao cho người trẻ tuổi đi làm?"
"......"
"Tên ngu ngốc Lý Đức Điền kia còn nói mình không có tài khoản Thiên Bác, không phải là nói dối đi?"
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Ha hả, bằng không sao hắn có thể nhận ra Lạc Vân Thanh? Tôi cũng không tin hắn tốt tính như vậy, thấy người trẻ tuổi tiến vào không ai để ý hắn mới tới giảng giải."
"......"
"Lạc Vân Thanh? Cái người thực nổi tiếng trên Thiên Bác kia sao?"
"Đúng rồi, chính là người ở phát sóng trực tiếp khảo hạch trước kia."
"......"
"Thôi, thôi, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, tôi đi đây, lại nói, lão tử hôm nay còn chưa hoàn thành chỉ tiêu, nếu hôm nay còn chưa hoàn thành sẽ bị phạt."
"Tôi cũng chưa hoàn thành, cùng nhau đi thôi."
"Tôi thì lười biếng một hồi, dù sao tôi cũng hoàn thành rồi."
"Được rồi, biết cậu lợi hại, cũng đừng khoe ra nữa."
"......"
Nghe xong bọn họ đối với mình chửi bới, Lý Đức Điền thong thả ung dung từ phòng vệ sinh đi ra.
Làm lơ ba người vẻ mặt giống như gặp quỷ kia, hắn miệt thị mà nhìn bọn họ một cái, rửa xong tay liền đi ra ngoài.
Nói không vui đương nhiên có, nhưng hắn còn không đến mức thiếu kiên nhẫn, dù sao làm cái nghề bán hàng hơn 20 năm rồi, những lời khó nghe hơn hắn cũng nghe qua, loại chửi bới trình độ này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Hắn chỉ không nghĩ tới khách hàng mình vừa có được kia cư nhiên là người nổi tiếng? Hơn nữa Thiên Bác?
Muốn biết về Lạc Vân Thanh, Lý Đức Điền nhịn không được lập một cái tài khoản Thiên Bác ở thiết bị đầu cuối, sau khi đăng ký lập tức ở thanh tìm kiếm gõ ba chữ "Lạc Vân Thanh".
Vì hắn nghĩ, nếu Lạc Vân Thanh thật sự nổi tiếng, vậy chắc chắn là có thể tìm thấy.
Chờ đến khi nhìn thấy ảnh người xuất hiện ở vị trí đầu trên thanh tìm kiếm chính là người trẻ tuổi hắn gặp buổi sáng hôm nay, không nói hai lời liền click vào.
Không nghĩ tới đập vào mắt chính là số lượng fan, trị số với một loạt chữ số 0 còn có dấu ba chấm (...) ở đằng sau lập tức khiến hắn khiếp sợ!
Chẳng lẽ khách hàng kia của mình chính là minh tinh? Nói cách khác sao lại có nhiều fan như vậy?
Lý Đức Điền âm thầm kinh hãi lại lần nữa click vào những trang liên quan tới ba chữ "Lạc Vân Thanh" này trên Thiên Bác. Kết quả một chuỗi dài như không có điểm cuối trên trang web khiến hắn mất đi năng lực ngôn ngữ.
Tùy ý click vào xem một chút, hắn phát hiện khách hàng này của mình là học sinh hệ thực vật của học viện Liên bang đệ nhất, cho nên cậu có hiểu biết về máy móc nông nghiệp đúng là không kỳ quái!
Nhưng mà mua nhiều như vậy? Một phần đưa tới học viện Liên bang đệ nhất? Một phần đưa tới Hải thị? Đây là có chỗ lợi gì sao?
Bức thiết muốn biết nguyên nhân Lý Đức Điền thay đổi vào từ ngữ mấu chốt tiền hành tìm tòi, cuối cùng không cẩn thận click vào một bài viết trên Thiên Bác rất thanh lãnh có chữ "Đệ nhất học viện, sinh mệnh, Lạc"
Đương nhiên thanh lãnh như vậy là đối với người động một chút liền lên hot search mà thôi, loại bài viết trên Thiên Bác có số lượng bình luận và chia sẻ mấy nghìn như này đối với người bình thường mà nói cũng coi như là đứng đầu Thiên Bác. Càng đừng nói tới lúc click vào xem, chân dung và chứng thực của những người bình luận đó quả thực đều chói mù mắt hắn. (Dấu như dấu tích -v- trên facebook của người nổi tiếng ấy).
Này CMN không phải là hắn đang nằm mơ đi?
Thoát ra, lại click mở một lần nữa, lại thoát ra, lại click mở một lần....!
Lý Đức Điền dụi dụi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những người bình luận đó, phát hiện vẫn là bọn họ! Thậm chí vừa rồi hắn không ngừng thoát ra rồi lại tiến vào lại gia tăng thêm hai cái!
Mỗi cái đều siêu cấp chứng thực, hơn nữa lăn lộn ở cái ngành sản xuất máy móc nông nghiệp này hơn 20 năm, hắn dám cam đoan những người trước mặt hắn đều biết, cho dù không biết hắn nhìn tên cũng biết là ai.
Trời ơi...! Lạc Vân Thanh này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có thể khiến một đám đại lão đều tới thêm sân cho cậu? Chọc không được chọc không được.
Bởi vì điều khiến nhân tâm kinh hãi này, hắn còn cố ý thiết lập đặc biệt thông báo về những việc liên quan tới Lạc Vân Thanh trên Thiên Bác, nói cách khác chỉ cần Thiên Bác xuất hiện những việc liên quan tới cậu, cho dù hắn không đăng nhập Thiên Bác thì thiết bị đầu cuối của hắn cũng sẽ xuất hiện tin tức nhắc nhở, nói chung, đây chính là việc mà tộc truy tinh sẽ làm.
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho Lý Đức Điền vốn đã tính toán nghiêm túc tiếp đãi đơn hàng lớn này lại càng tăng thêm 12 vạn phần tinh thần, không dám qua loa cho xong việc, ngay cả một vài việc vốn dĩ có thể giao cho chủ sự hoặc là cấp dưới xử lý cũng tự tay hắn làm lấy.
Những không nghĩ tới bên này mình vừa mới vội vàng xong, chuẩn bị đi ngủ, thiết bị đầu cuối liền có một thông báo, nhắc nhở lúc trước mình cài đặt đặc biệt chú ý có thông báo mới, bên dưới còn có một đường link.
Click và đường link này, trao quyền đăng nhập Thiên Bác, Lý Đức Điền phát hiện mình đang đi tới bảng hot search trên Thiên Bác.
Bảng hot search?!
Lạc Vân Thanh này không phải là minh tinh thật chứ?
Xem ba hạng đầu hot search cậu liền chiếm hai cái.
#Thiên chi kiêu tử Lạc Vân Thanh#
#Chất lỏng sinh mệnh thực vật Lạc Vân Thanh#
Mang theo tâm tình cúng bái, click vào xem, cả người Lý Đức Điền đều không tốt, Lạc Vân Thanh này mới bao lớn? Sao lại lợi hại như vậy?
Nghĩ như vậy hắn không nhịn được tiếp tục xoát xuống!
Xoát Thiên Bác sẽ bị nghiện, vốn dĩ muốn đi ngủ, hắn đã xoát hơn một tiếng rồi còn chưa ngủ, thậm chí bởi vì một số lời lẽ của đám anti fan càng khiến hắn có tinh thần, thần kinh bị kích thích cuối cùng hắn nhịn không được đi oán đám anti fan kia.
Đám người này biết cái gì chứ, hôm nay nhìn thấy Lạc Vân Thanh toàn thân khí độ hoàn toàn khác người bình thường kia (phần lớn là vì xung quanh đều là trung niên đại thúc, cho nên vốn dĩ hai người tướng mạo đã đẹp lại càng như hạc trong bầy gà) hắn liền cảm thấy người này chắc chắn không phải người bình thường.
............
"Đậu xanh rau má, thật hay giả, Lạc Vân Thanh nghiên cứu ra chất lỏng sinh mệnh thực vật? Cậu ta mới bao lớn nha? Không phải là lăng xê chứ?"
"Hẳn là sự thực, không phải Bác chủ đã nói sao? Bởi vì gần đây người nhà hắn có một hạng mục xin cấp độc quyền, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn nhìn chằm chằm danh sách thông qua mới nhất của cục độc quyền, lúc này mới trùng hợp nhìn thấy tên Lạc Vân Thanh."
"Ha hả, ta mới không tin, này chắc chắn lại là lăng xê, mặc kệ nói thế nào ta đều không tin, tuy cậu ta thi đậu học viện Liên bàng đệ nhất, chứng tỏ chỉ số thông mình của cậu ta không thấp, nhưng hiện tại cậu ta mới năm nhất thôi đã có cái thành tựu này sao? Qua mười năm nữa lại nói đi."
"Có người chỉ số thông minh thật sự cần nạp thêm tiền rồi! Là chưa nghe qua cái từ thiên tài này sao? Chưa từng nghe qua thì đi search một chút để hiểu biết thêm có được không? Danh sách cục độc quyền công bố ra còn có thể giả được sao? Ha hả ~ nói ra chỉ tổ người ta cười cho vào mặt."
"......"
"Lầu trên đừng tranh cái với đám anti fan, cãi tới cãi lui cũng không thú vị, làm lơ là được rồi, những người đó đều là cuộc sống không như ý muốn, mới ở trên mạng sử dụng ác ý công kích người khác."
"Đã báo cáo, tốt nhất bị tra ra vi phạm quy định bị đóng tài khoản, hy vọng nói chuyện văn minh, bằng không cẩn thận bị chúng ta báo cáo, ha hả, phải biết rằng chúng ta chính là đám fan thích báo cáo nhất."
"Cùng báo cáo +1"
"......"
"666 truyền thuyết lại lần nữa xuất hiện! Like một cái, thiên chi kiêu tử nha, vì một mình cậu ấy, có lẽ sang năm hệ thực vật học của tất cả các trường học ở liên bang tỷ lệ ghi danh đều tăng cao, bội phục bội phục!"
"Mọi người đều là vừa thành niên, vì sao cậu ấy lại có thể ưu tú như vậy chứ?"
"Rất bội phục, tuy không biết chất lỏng sinh mệnh thực vật có tác dụng cụ thể gì, nhưng nhìn bức ảnh này đầu gối ta đều nát 【 ảnh 1】【ảnh 2】, còn không phải là muốn đầu gối của người khác sao? Cho ngươi hết." (シ_ _)シ
"Đáng sợ...tất cả đều là đại lão, ta nhìn thấy lão sư của ta...."
"Khoan đã, lầu trên kiếm mấy cái ảnh kia ở đâu? Vì sao tất cả đều là đại lão bình luận, quả thực hù chết chym nhỏ."
"Thì ra ta là người đầu tiên tìm được tài khoản Thiên bác này sao? Khó được làm người tốt một lần, cho các ngươi đường link, muốn đi xem thì đi đi, bảo đảm chói mù mắt chó hợp kim titan của các ngươi."
"......"
"Đã trở lại...ta rốt cuộc biết vì sao bài post kia không lên hot search, mẹ nó, cái loại cảm giác không dám bình luận ở bên dưới này là làm sao???? _(:з" ∠)_"
"Tất cả đều là đại lão, ngươi dám bình luận? Cúng bái một chút là được rồi, bình luận? Không tồn tại."
"Kỳ thực cái này cũng nói lên chất lỏng sinh mệnh thực vật này thật sự lợi hại, bằng không sao có thể khiến nhiều đại lão chú ý tới như vậy."
"Lợi hại hay không lợi hại có thể tự mình thể nghiệm một chút, dù sao có khả năng qua một hai năm nữa chúng ta liền có thể dùng giá mua thịt để mua rau quả, hắc hắc o(* ̄▽ ̄*)ゞ"
"Tung hoa! *★, °*:.☆( ̄▽ ̄)/$:*.°★*."
"......"
Đối với lần này mình lại lên hot search Lạc Vân Thanh vẫn không biết sao? Câu trả lời là chắc chắn biết, vì lần này cậu nhìn mình một đường từ đuôi hot search leo lên vị trí hot search số 1.
Nhưng lần này Lạc Vân Thanh không còn cảm thấy phiền toái khi leo lên hot search như những lần trước nữa, lần leo lên hot search này cậu rất sung sướng!
Đặc biệt là khi cậu lại lần nữa nhận được một đơn đặt hàng, loại cao hứng này càng là sướng rơn cả người, lần này ngay cả Ân Kỳ và Vương Tú Nông bảo cậu nhằm vào nội dung tương quan tuyên bố một thiên luận văn 《 Nông Học 》cũng không làm cậu đánh mất sung sướng.
Bên cạnh Leonard buồn cười nhìn bộ dáng tham tiền của cậu, không phải nói hắn cũng đoán được là vì sao.
Nhưng hắn không thể không cắt ngang: "Vân Thanh, cậu viết luận văn thế nào?"
Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh lập tức đau đầu, nhịn không được khổ bức hề hề nhìn Leonard một cái: "Còn chưa viết xong."
Leonard: "......." Vậy sao cậu còn xoát Thiên Bác vui vẻ như vậy?
Nhìn ra Leonard không nói ra cái gì, Lạc Vân Thanh hạ hạ vai, cậu cũng không muốn lười biếng, chỉ là quá vui vẻ thôi!
Nhưng thật đúng là nên bắt đầu viết, dù sao Thiên Bác đối với cậu mà nói khi nào xoát đều được, nhưng luận văn thì không phải một chuyện như vậy, hơn nữa qua mấy ngày là tới thi cuối kỳ, cho nên cậu không có nhiều thời gian lắm.
Nghĩ tới phía sau còn một đống kế hoạch, cuối cùng Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy trước đem việc quan trọng làm tốt rồi lại nghĩ tới giải trí đi, bằng không chỉ biết hai bên đều không hoàn thành.
Mà nhìn Lạc Vân Thanh hoàn toàn tiến vào trạng thái phấn đấu, Leonard cũng kiềm chế.
Cái gì cũng không cần phải nói, trước thi cử đã! Phải biết rằng trở về rồi, mới biết được hiện tại khoa bọn họ thi có bao nhiêu kỳ ba, cư nhiên còn muốn thi các chương trình học khác, hơn nữa lại còn là thực hành? Ha hả! Quả thực khiến người to đầu!
Đặc biệt là khoa bọn họ, không biết có phải là chuyên ngành của bọn họ có tính công kích cùng nguy hiểm khá lớn, cho nên khoa này hai năm đầu mỗi một học kỳ nhất định sẽ có chương trình học tư tưởng giáo dục, đối với học sinh trước kia mà nói, môn học này chính là thả lỏng, nhưng đối với bọn họ mà nói, môn học này chính là chuyên môn xỏ lá người!
Phải biết rằng bọn họ lần này thực hành chính là dạy cho trẻ con một tiết học giáo dục tư tưởng.
Nếu là chương trình học khác đối với hắn mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng là dạy học? Lại còn dạy đám trẻ con mềm như bông, không hài lòng một tí liền khóc đến rung trời động đất?
Leonard tỏ vẻ bản thân khả năng cao sẽ bị thi trượt.
Nghĩ tới đây, hắn không biết ở trong lòng tức giận đã mắng chửi bao nhiêu lần thằng ngu nào ra đề mục như vậy rồi!
Bằng không sao có thể đưa ra đề mục như vậy, bọn họ là học sinh khoa nghiên cứu vũ khí chứ không phải khoa giáo dục mầm non được không?
...........
Ngàn phần dày vò, vạn phần dày vò, cuối cùng vượt qua tuần thi cử, thi xong cái môn giáo dục tư tưởng kia, Leonard cũng không biết bản thân đi ra khỏi phòng thi bằng cách nào.
Sau khi đi ra, không sợ trời không sợ đất hắn nhịn không được nhũn cả chân, giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là -- trẻ con thật quá đáng sợ!
Nghĩ tới tiếng khóc rung trời vừa rồi, còn có hiện trường hỗn loạn lực bất tòng tâm kia, hắn cứ cảm giác bản thân sẽ thi trượt môn này.
"Leonard, cậu cảm thấy thế nào?" Lúc này, một nam sinh rõ ràng cũng vừa ra tới hỏi hắn.
Nhìn hắn một cái, câu hỏi này của hắn...Leonard không biết trả lời như thế nào.
Có lẽ người kia cũng nghĩ tới có lẽ hắn không thi được, vì thế nhịn không được gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.
Tuy biết mình như vậy thật không tốt, nhưng trong lòng hắn hiện tại thật sự có chút mừng thầm, phải biết là nhà hắn có một đôi long phượng thai, đôi long phượng thai này kém hắn không ít tuổi, cách nhau tận 12 tuổi! Lúc trước bởi vì ba mẹ hắn không rảnh, cho nên hắn cũng không ít lần phải trông em, kiên nhẫn được rèn luyện ra, cho nên lần thi này đối với hắn rất là có lợi.
Phải biết là lúc đầu khi hắn đang chờ đợi, bạn học đi ra cảm giác không tốt lắm, nếu không phải sắc mặt xanh mét thì cũng là vẻ mặt ủ rũ, lúc ấy hắn còn tưởng rằng rất khó, nhưng khi hắn vào thi thì phát hiện cũng còn may, những người bạn nhỏ đó vẫn có thể nghe lời, trong lòng thở ra một ngụm khí, cảm thấy cũng không khó.
Nhưng mà.....
Sau khi ra tới hăn tùy tiện nhìn qua bên này một chút, phát hiện người nổi tiếng khoa bọn họ -- Leonard cũng đi ra, mà sắc mặt hắn bình thường, vì thế hắn còn tưởng Leonard cũng thi cử không tồi chứ, lại vừa vặn đứng gần, cho nên nhịn không được tới hỏi.
Mà không nghĩ tới môn thi này cư nhiên Loenard cũng ngã xuống.
Hắn cảm giác...lần thi này hắn chắc chắn sẽ tăng thứ hạng! Phải biết là trước kia bọn họ đều là kiểm tra nhỏ, tuy sẽ có thành tích, nhưng chỉ có thi cuối kỳ trường học mới công bố thành tích lên diễn đàn của trường học, xếp hạng cao mình có thể vượt qua một năm vui vẻ nha, không còn bị nghe ba mẹ lải nhải nữa.
"......"
"Kỳ thực chương trình học này hẳn sẽ không tính trượt, dù sao cũng không liên quan tới chuyên ngành của chúng ta, thái độ của chúng ta vẫn còn được nha!"
Nhìn thấy Leonard cũng không tốt, có người bên cạnh lập tức thảo luận, nói thật, nếu lần này bị trượt bọn họ thật sự rất khổ bức.
Thi lại hay không là một chuyện, đáng sợ chính là về sau còn phải thi như vậy một lần nữa! Lúc này đã cả đời khó quên rồi, thêm một lần nữa chỉ sợ có bóng ma tâm lý! Còn như vậy nữa về sau còn có ai dám kết hôn sinh con chứ??
Đều bị trẻ con khiến cho gặp ác mộng!!
"Đúng rồi, cũng không biết ai đi đầu làm cải cách, đổi thành ngoạn ý này, trước kia chính là thi viết một bài! Hiện tạicư nhiên còn muốn thực hành?"
"Đáng sợ nhất chính là bắt chúng ta đi dạy cho đám trẻ con kia, hơn nữa còn là khóa tư tưởng, nếu là khóa vũ khí thì có lẽ tốt hơn một chút."
"Đúng vậy, đám hùng hài tử kia có gì chơi liền không náo loạn nữa."
"Nếu thật sự dựa theo tiêu chuẩn này, cứ cảm thấy khoa chúng ta 99% người sẽ bị thi trượt."
"....."
"Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực đáng sợ, môn học khác nếu bị treo có thể lựa chọn không thi, thi môn khác, ngược lại chỉ cần môn ngươi chọn thi đủ điểm là được, nhưng môn học này là bắt buộc! Bắt buộc! Chính là loại ngươi không qua thì phải thi lại, thi lại tới khi ngươi tốt nghiệp, nếu còn không qua thì bằng tốt nghiệp liền không có."
Lời này vừa nói ra, mọi người dựng đứng hết lông tơ, nếu thật sự dựa theo lần thi này mà nói, vậy mới coi là bình thường đi? Chẳng lẽ thật sự muốn thi lại cho tới khi tốt nghiệp? Leonard mím môi, phát hiện mình không nghe nổi nữa, vì thế một mình tránh ra, vốn mọi người đang nhiệt liệt thảo luận thấy hắn đi rồi, cũng lục tục rời đi theo.
Aiz....thôi, dù sao có thi hay không thì cũng thi rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
.........
Tất cả những môn phải thi của Leonard hắn đã thi hết rồi, nhưng Lạc Vân Thanh thì chưa xong, môn thi cuối cùng của cậu là vào ngày mai, hơn nữa môn kia thi rất đơn giản, chính là viết một bài thi mà thôi, cho nên cậu hoàn toàn không lo lắng, hiện tại cậu đang lo chính là Leonard hôm nay thi---dạy tư tưởng cho trẻ con.
Thi cái này thật đúng là làm khó người! Với bộ dáng trẻ con không thích kia của Leonard, cứ cảm giác một giây liền thi trượt.
Sự thật cũng đúng như cậu suy đoán, thấy biểu tình lúc này của Leonard, cậu liền biết không cần cầu nguyện, đại khái là thất bại rồi.
Vì thể chỉ có thể an ủi nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, môn này của các cậu ít nhất phải kéo dài 4 học kỳ, không có khả năng sẽ luôn trượt. Dù sao trường học cũng phải suy xét thực tế, loại chương trình học này vừa không phải là chuyên ngành của các cậu, cũng quá khác biệt với chuyên ngành của các cậu, làm thực hành thực không hợp lý."
"Đương nhiên quan trọng nhất chính là nếu các cậu thật sự thi trượt rồi thi lại sẽ thực phiền toái, trường học sẽ không đến mức không cho các cậu ba bốn năm rồi còn cố ý trở về lên cái lớp này đi?"
Nói xong lời cuối, Lạc Vân Thanh cũng có chút không chắc chắn, trước kia chắc chắn là sẽ không, nhưng hiện tại xem biểu hiện động kinh của trường học thật đúng là không chắc chắn!
Leonard nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lạc Vân Thanh một cái, thấy cậu nói bản thân còn chưa tự tin, chỉ có thể nói: "Không có việc gì, cứ như vậy đi."
Không như vậy còn có thể thế nào?
Dù sao tới lúc này rồi, trượt hay không trượt cũng không phải hắn có thể quyết định, tuy nếu thật sự trượt hắn sẽ phi thường buồn bực, dù sao cái khóa thực hành gặp quỷ này thật đúng là hố cha.
"Thực sự khó như vậy sao?"
Nhìn thấy Leonard hiếm khi xuất hiện thần sắc buồn bực, Lạc Vân Thanh nhịn không được thử kề cận cái chết thăm dò.
Kỳ thực còn không phải là dạy đám bạn nhỏ một chút sao? Những thứ cần dạy trẻ con cũng không cần quá khó, đem đồ vật đơn giản phối hợp một chút với trường hợp thú vị là được rồi nhỉ? Nhưng mà....
Lạc Vân Thanh nhìn nhìn Leonard, cũng cảm thấy hắn không giống như là người có thể cùng tiểu bằng hữu hài hòa ở chung, có lẽ cái này đối với hắn mà nói khó khăn thật sự lớn.
Hồi tưởng lại một chút cảnh vừa rồi thi xong nhìn thấy Leonard nói: "Lúc tôi đi ra tất cả mọi người đều mang theo một khuôn mặt như đưa đám."
"Không thể nào?" Lạc Vân Thanh cả kinh, người của khoa bọn họ cư nhiên đều không biết trông trẻ con sao?
"Chẳng lẽ tôi còn lừa cậu?" Leonard liếc mắt nhìn Lạc Vân Thanh một cái rầu rĩ nói một câu.
"Này cũng không phải, chỉ là không nghĩ tới người của khoa các cậu ăn hại như vậy, ngay cả một người biết trông trẻ con cũng tìm không thấy mà thôi."