Mục lục
Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau sau ngày thi đấu kết thúc là một ngày phi thường vui vẻ, đầu tiên 40% hoa tươi của mọi người đã phát xuống, mỗi người trong túi đều chứa đầy tiền, Lạc Vân Thanh cầm tới tay gần 15 triệu đồng Liên bang, mặt khác hôm nay cũng là ngày về trường, mỗi học sinh của từng trường có thể dựa theo tinh hạm mà mình ngồi lúc đi tới mẫu tinh trở về trường học của mình.

Lúc đi mất 26 tiếng đồng hồ, mà lúc về lại dùng không tới 25 tiếng, mới buổi sáng tám chín giờ bọn họ cũng đã tới hạm cảng của đế đô tinh. Mà học viên Liên bang đệ nhất lại ở thủ đô Đế Đô tinh, cho nên sau khi tới không gian tinh hạm trạm Đế Đô Tinh hành trình của bọn họ sẽ kết thúc, vì thế bọn họ trở thành đám học sinh quay về trường học sớm nhất.

Khi trở lại học viện Liên Bang đệ nhất vừa đúng vào thời gian ăn trưa, học viện suy xét đến mọi người hiện tại tất cả vừa mới tàu xe mệt nhọc, nghĩ cũng biết hiện tại chắc chắn tất cả đều mệt mỏi không muốn nhúc nhích, vì thế khó được săn sóc học sinh, đám lãnh đạo cho các học tỷ học trưởng trong trường tới từng ký túc xá của bọn họ phát dịch dinh dưỡng.

Chỗ ở của đám học sinh hệ thực vật học năm nay tương đối phân tán, hơn nữa bản thân người của hệ cũng không nhiều lắm, trừ bỏ những người ra ngoài tham gia khảo hạch còn có một bộ phận học sinh khóa trên đi ra ngoài thực tập và làm điều tra thực địa, cho nên nhiệm vụ phát dịch dinh dưỡng rơi vào tay phụ đạo viên cùng giáo sư của bọn họ làm.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, việc phát dịch dinh dưỡng này chỉ là nhân tiện, phần lớn là bọn họ muốn cùng học sinh trao đổi về việc thuê ruộng thí nghiệm để gieo trồng mà hôm qua Thái Tử Thành đã đề cập với giáo sư cùng phụ đạo viên.

............

"Ngày hôm qua Tử Thành đệ trình phương án với chúng ta, chúng ta cảm thấy bản kế hoạch này rất khả quan, nghe nói đại bộ phận kế hoạch này là em đề?" Ân Kỳ và Vương Tú Nông nói là người mang dịch dinh dưỡng tới đây, nhưng thực tế là tới đây tìm hiểu tin tức càng kỹ càng tỉ mỉ.

Ngồi ở  hoa viên nhỏ trước biệt thự của Lạc Vân Thanh, Ân lão cầm lấy bản kế hoạch cố ý được in ra giấy tập trung tinh thần không ngừng lật xem, càng xem lại càng cảm thấy hậu sinh khả úy.

"Tuy em cũng có đề xuất một vài ý kiến, nhưng đại bộ phận đều là mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, đặc biệt là mấy anh chị khóa trên, đưa ra ý kiến phi thường đúng trọng tâm hữu dụng." Lạc Vân Thanh đứng ở một bên, lễ phép đổ một ly trà cho hai vị lão nhân gia, tươi cười ấm áp nói.

Cậu thực may mắn trước khi đi tham gia khảo hạch đem những rau củ ở  bồn hoa này xử lý sạch sẽ, hơn nữa cũng đặt hàng một bộ thiết bị tưới nước khoa học, cho nên hiện tại cây cối trong sân đều thích ứng với hoàn cảnh cùng thổ nhưỡng, tuy thoạt nhìn vẫn như cũ xanh um tươi tốt, sinh mệnh tràn đầy, nhưng lại không xuất hiện rõ ràng dị thường.

"Trà này của em là trà quế hoa?" Nhẹ nhàng ngửi một cái mùi hoa thơm nức, nhìn lấm tấm hoa nhỏ trong chén trà, Vương Tú Nông không khỏi lại uống một ngụm. Không thể không nói, trà hương vị này ông phi thường thích.

"Đúng vậy, em rất thích trà quế hoa, trong vườn của em cũng có cây quế hoa, cho nên hái một ít phơi khô pha trà uống." Lạc Vân Thanh nói.

"Quế hoa trong vườn của em lớn lên rất tốt nha, chăm sóc rất không tồi." Vương Tú Nông híp mắt vui vẻ thoải mái lại uống một ngụm trà, cảm giác đầy miệng thanh hương thanh nhã như theo yết hầu ùa vào toàn thân, khiến người thoải mái thở dài một hơi.

"Lão Vương, trà thì lát nữa có thể uống, hiện tại trước nhìn xem bản kế hoạch này đã." So với Vương lão thích uống trà, Ân lão rõ ràng càng để ý tới bản kế hoạch trong tay,  trà quế hoa tuy uống ngon, nhưng ông cơ hồ không nhúc nhích, nói cách khác lúc khát nước thì nhấp mấy ngụm mà thôi.

"Bản kế hoạch khá tốt, tính khả thi rất cao, chúng ta chỉ cần hỗ trợ xem một chút, giao cho bọn chúng làm là được, không cần vạn sự đều nhúng tay." So với Ân lão hy vọng vạn vô nhất thất, cái gì cũng tính toán làm tốt nhất, Vương lão rõ ràng tương đối nhàn vân dã hạc, tùy tính tự nhiên.

"Không nghĩ vạn sự nhúng tay, giai đoạn đầu cũng phải hỗ trợ nhiều một chút, một vài sai lầm không đáng có cũng đừng để bọn chúng phạm vào, phạm sai lầm phí tổn cao không nói, còn lãng phí thời gian." Nhìn bản kế hoạch, Ân lão cảm thấy còn có thể sửa chữa một hồi nữa.

Vương lão nghe lời ông nói buông ra chén rà, không tán đồng nhìn ông nói: "Người trẻ tuổi phạm chút sai lầm cũng không sao, ở trong trường học có chúng ta coi chừng, sai nhiều một chút, về sau sẽ hiểu, đi ra ngoài có thể phạm ít sai lầm hơn. Hơn nữa có đôi khi chúng ta cảm thấy sai lầm rất đơn giản nhưng bọn họ lại không cảm thấy như vậy, hiện tại né đi, không để bụng, về sau cũng không nhất định có thể né qua."

Ân lão đương nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng dù sao cũng vẫn không yên lòng, ngoài miệng nói biết, nhưng trong tay cầm bản kế hoạch lại không buông ra, ngay cả lòng hiếu kỳ với hoa viên của Lạc Vân Thanh cũng bị bản kế hoạch này cướp mất.

Nhìn hai vị lão nhân mê mẩn, Lạc Vân Thanh cũng không quấy rầy, chỉ ngượng ngùng lặng lẽ rời đi, vì thế ngồi ở trên ghế của mình cầm lấy quyển sách tranh thực vật mà lúc trước cậu chưa xem xong tiếp tục lật xem.

Không biết qua bao lâu, chờ tới khi Lạc Vân Thanh hoàn hồn mới phát hiện hai vị giáo sư đã sớm rời đi, nhưng để lại một tời giấy nhắn đè bên dưới chén trà, nói nguyên nhân mình rời đi.

Biết bọn họ đều là người bận rộn, Lạc Vân Thanh cũng không để bụng, nhìn ghế dựa mình dọn ra, cậu lười biếng dọn vào, dù sao đặt ở đây cũng tốt, về sau có thể coi như là nơi nghỉ ngơi uống trà ngắm hoa đọc sách.

............

"Hai vị giáo sư đi rồi?" Nhìn Lạc Vân Thanh một mình lên lầu, Leonard mới vừa tắm rửa xong ra tới hỏi.

Vừa mới tắm xong, cả người tản mát ra hương vị bạc hà tươi mát, đó là mùi sữa tắm Lạc Vân Thanh mua thêm đưa cho hắn, trên đầu tóc còn ướt, ngẫu nhiên một giọt nước từ trên đầu chảy xuống, rơi vào cổ áo biến mất không dấu vết. 

"Ừ, giáo sư có việc gấp, cho nên liền rời đi trước."  Lạc Vân Thanh gật gật đầu, nhìn Leonard có điểm mất tự nhiên.

"Đừng đi." Leonard ánh mắt chợt lóe, cầm cổ tay của cậu.

Lạc Vân Thanh:?

Làm lơ  ánh mắt nghi hoặc của cậu, Leonard thực tự nhiên dắt tay cậu, mang theo cậu đi xuống phòng bếp dưới lầu.

"Tôi vừa mới nấu cháo, cậu ăn thử một chút xem?" Leonard kéo một cái ghế dựa ra cho Lạc Vân Thanh ngồi xuống sau đó vào bếp, chân tay vụng về vừa thấy liền biết chưa bao giờ làm những việc này cẩn thận múc một bát cháo đi ra, sau đó đem củ cải cay Lạc Vân Thanh làm lúc trước chưa ăn hết mang ra đặt trước mặt cậu.

"Cậu uống chút cháo rồi hãy đi nghỉ ngơi, lúc trước không phải nói dạ dày có chút không thoải mái hay sao?" Leonard chuẩn bị xong cháo cho Lạc Vân Thanh rồi mới đi lấy cho mình. Nhìn bóng dáng vai rộng eo hẹp của Leonard, nói thật, Lạc Vân Thanh có chút cảm động, không nghĩ tới cậu chỉ tùy tiện nói  mà thôi Leonard cũng để trong lòng, hơn nữa việc đầu tiên khi trở về cư nhiên là nấu cháo cho mình.

Bị cảm động Lạc Vân Thanh tự động uống hết một chén cháo kỳ thực cũng không ngon lắm sau đó định tự mình đi rửa bát, nhưng không nghĩ tới Leonard không cho phép cậu làm, bắt cậu đi tới sô pha nghỉ ngơi. Sau đó tự mình cầm bát đi rửa sạch, còn cố ý đem công cụ hay dùng trong phòng bếp lau sạch một lần.

"Cậu không nghỉ ngơi một chút?" Nhìn Lạc Vân Thanh nằm trên so pha, Leonard bận rộn xong đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Không ngủ, bây giờ cũng đã hơn 5 giờ, nếu đi ngủ thì buổi tối sẽ mất ngủ, còn không bằng chịu đựng một chút để tối ngủ, nếu không đồng hồ sinh học thay đổi rất khó chịu." Lạc Vân Thanh ngáp một cái, dụi dụi mắt, cảm giác nước mắt đều sắp chảy ra.

Kỳ thực cậu cũng buồn ngủ, nhưng thật không thể ngủ! Cậu là dạng người nếu tỉnh táo hoàn toàn không thể nằm trên giường nổi, nếu hiện tại ngủ, đến tám chín giờ tối tỉnh dậy, vậy không tới 4-5 giờ sáng có lẽ cậu cũng không ngủ lại được, cứ như vậy đồng hồ sinh học về sau chắc chắn sẽ hỗn loạn.

Nhưng mà thực sự buồn ngủ quá!

"Như vậy có thể xem phim hài thử xem." Nhìn Lạc Vân Thanh sắp không mở nổi hai mắt, Leonard kiến nghị.

Vì thế hai người lên Thiên Bác tìm kiếm một hồi, chọn chọn lựa lựa hơn mười phút, cuối cùng chọn ra 2 bộ phim hài điện ảnh được đánh giá trên 9,3 điểm, tính toán cũng vượt qua được mấy tiếng.

Mà bộ phim này quả nhiên thực không tồi, cốt truyện mới mẻ độc đáo không theo lối cũ, khiến Lạc Vân Thanh vốn đang có chút buồn ngủ mới xem hơn 10 phút mà thôi liền nhịn không được cười ra tiếng, hơn nữa quan trọng nhất chính là mặt sau tình tiết hài hước vẫn luôn xảy ra, rất khiến cho người cảm thấy tỉnh táo.

Nhìn bộ dáng cười ha ha của Lạc Vân Thanh, Leonard cũng nở nụ cười theo, tuy hắn thật sự không cảm thấy bộ phim này có cái gì buồn cười, nhưng người bên người tươi cười lại có sức hút khó giải thích được, khiến người vừa thấy cậu cười liền nhịn không được liền cười theo.

Say sưa ngon lành xem hai bộ phim, cuối cùng trụ đến 9 giờ tối, Lạc Vân Thanh cũng bắt đầu mệt rã rời, đầu hơi gật gù một chút, bộ phim này có hay nữa thì cũng không hấp dẫn được cậu nữa rồi.

Thật vất vả giãy giụa tắm rửa xong, vừa nằm lên giường lập tức ngủ vù, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại  tinh thần thần thanh khí sảng, đầu óc thanh tình.

Mặc áo ngủ đi dép lê đi tới ban công hít thở không khí tươi mới chỉ thuộc về sáng sớm, nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng chim hót xung quanh, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên có một loại cảm giác năm tháng thật tươi đẹp.

"Dậy rồi? Vậy xuống dưới ăn sáng đi!" Bỗng nhiên, giọng nói Leonad từ dưới lầu truyền lên.

Lạc Vân Thanh mở mắt ra, theo thanh âm đi xuống xem, chỉ thấy Leonard đang cầm bình tưới thần sắc thản nhiên tưới nước cho cây, dáng cằm ưu mỹ gầy gò nhìn nghiêng rõ ràng là dáng củ ấu, mái tóc hơi hơi ướt có thể thấy được hắn vừa mới tắm rửa sau khi vận động xong.

Hết thảy trước mắt rất đẹp, trong lúc lơ đãng Lạc Vân Thanh cảm thấy mình có chút mê muội.

"Cậu mua bữa sáng?" Hồi lâu, Lạc Vân Thanh mới kinh hỉ hỏi.

Tuy Leonard thường xuyên mua bữa sáng, nhưng hôm nay bọn họ vừa mới trở về, hơn nữa không khéo lại là thời gian nghỉ, muốn mua bữa sáng chỉ có thể đi tới nhà ăn cách bọn họ xa nhất kia, cậu còn nghĩ hắn sẽ lười nhúc nhích giống như mình chứ.

"Không mua bữa sáng, nấu cháo." Nói xong câu đó, Leonard giống như nhớ ra điều gì, vội vàng buông bình tưới trong tay chạy vào nhà.

Mịa! Hình như vừa rồi hắn quên mở kênh nắp nồi cháo ra rồi!

Quả nhiên, vừa tiến vào bếp, hắn liền nhìn thấy cháo trong nồi đã trào ra.

Tắt bếp đi, Leonard nhận mệnh thở dài một hơi, lau sạch sẽ xung quanh rồi lại bật bếp, lúc này người cũng không dám đi mà đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nồi cháo.

Qua một lát nữa là được rồi nhỉ? Leonard không xác định nghĩ.

Hắn không nghĩ tới chỉ quên mở vung một chút mà thôi, cháo hắn nấu liền trào đi hơn nửa, nếu lại nấu thêm một chút, phỏng chừng thật không đủ hai người ăn.

May là mặt sau hắn nhìn chằm chằm, mãi cho tới khi cháo nấu xong, không có xảy ra vấn đề gì khác, khiến Leonard thở phào nhẹ nhõm một hơi, phải biết là hắn học Lạc Vân Thanh lâu như vậy cũng chỉ biết nấu cháo mà thôi! Hơn nữa vẫn là mới miễn miễn cưỡng cưỡng thành công!

Quan trọng nhất chính là, ngày hôm qua hắn đã có thể thành công nấu tốt một nồi cháo, hôm nay nếu không được, vậy mặt mũi của hắn phải ném đi nơi nào? Ở trước mặt Vân Thanh hắn như thế nào cũng không thể mất mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK