Mục lục
Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Leonard cảnh giác mở mắt ra, quay đầu, chỉ thấy Lạc Vân Thanh dỡ xuống một viên gạch trên tường mà cậu đang dựa vào, chậm rãi rút ra một cái hộp giống như đã từng thấy qua ở đâu.

Tiếng "lạch cạch" này đúng là tiếng khi cậu rút hộp ra.

Hộp?

Leonard bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mình còn chưa ngủ tỉnh, đồ vật người khác tìm nửa ngày cũng chưa tìm được, tại sao Lạc Vân Thanh tùy tiện ngủ một giấc đều có thể tìm được?

Lạc Vân Thanh kỳ thật cũng thực mộng bức, cậu cũng chỉ cảm thấy cái hàng gạch này không đối xứng, nhìn không vừa mắt, sau đó tùy ý moi moi mà thôi, cậu không nghĩ tới cư nhiên ở đây cũng  moi ra được chìa khóa?

Lặng lẽ mở hộp ra, phát hiện số lượng chìa khóa còn không ít, Lạc Vân Thanh chột dạ nhìn nhìn chung quanh, kết quả liền nhìn thấy Leonard bị mình đánh thức.

Nghĩ đến giá trị vũ lực của Leonard, Lạc Vân Thanh không chút suy nghĩ liền đem hộp chìa khóa lấy ra đưa cho Leonard, sau đó tay chân nhẹ nhàng quay đầu phục hồi như cũ, Leonard còn cố ý nghiêng người cao lên, không dấu vết che đậy cho cậu.

Đem gạch phục hồi như cũ, còn có  một ít đồ vật bên cạnh đều chuẩn bị cho tốt, sau đó Lạc Vân Thanh là không tim không phổi ngủ mất, nhưng Leonard lại một tia buồn ngủ cũng không.

Nhìn dung nhan khi ngủ của Lạc Vân Thanh, hầu kết Leonard lên xuống, thật sâu trong ánh mắt lộ ra một tia ý vị thâm trường, ngón tay thon dài vén lên sợi tóc đang che đi đôi mắt của cậu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trong ánh mắt tràn ra sủng nịnh.

Ngày hôm sau trời mới hơi hơi sáng, cùng với tiếng kêu của chim biển, Lạc Vân Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, vẫn qua thêm vài phút mới chậm rãi tỉnh hẳn, phát hiện những người bên cạnh đã bắt đầu thu thập hành lý tính toán rời đi. Lúc này thời gian của vòng 1 đã qua 20 tiếng, còn có 10 tiếng nữa là vòng thi đấu này sẽ kết thúc.

Thực Vật tiểu đội tổng cộng có 110, hiện có 37 cái chìa khóa, còn thiếu 73 cái chìa khóa nữa, thời gian gấp gáp cùng nhiệm vụ nặng nề khiến mọi người không có tâm tư gì mà ăn cơm sáng.

Rửa mặt xong, qua loa ăn một chút đồ ăn ngày hôm qua dư lại liền cõng lên ba lô, tính toán chính thức bắt đầu con đường tìm kiếm chìa khóa.

Nhưng mà người tiểu đội Thực Vật không tính đi quá xa, vì ngày hôm qua chính là ở gần đây tìm được chìa khóa thăng cấp, chứng tỏ phiến hải vực này chính là phiến hải vực thi đấu, chạy tới chỗ khác tìm không phải là ngớ ngẩn sao?

"Chúng ta hôm nay muốn đi đâu tìm chìa khóa nha? Hoàn toàn không manh mối."

"Hỏi một chút người khác, hình như rất ít người tìm được chìa khóa? Cảm giác có vẻ không dễ tìm cho lắm."

"Không bằng chúng ta tiếp tục đi tới chỗ  hôm qua tìm xem xem?" Bởi vì ngày hôm qua được mùa, trước sau có người cho rằng hẻm đá bên kia chìa khóa nhiều, hôm nay lại cẩn thận càn quét một lần hẳn là có thể tìm được càng nhiều.

"Thôi bỏ đi, tôi cảm thấy bên kia hẳn là không tìm được, dù sao nơi đó chỉ lớn bằng ấy, ngày hôm qua chúng ta đã tìm được 37 cái chìa khóa ở đó rồi, nơi nào còn có nữa, hơn nữa chỗ đó lại một bãi cát dài, có lẽ tất cả chìa khóa đều bị chúng ta lấy đi rồi cũng nên. Nếu đi thì có vẻ sẽ không thu hoạch được gì."

"Đồng ý, hơn nữa ngày hôm qua chúng ta lại không phải không đi tìm, tới tới lui lui tìm bao nhiêu lần? Cậu lại có thể tìm ra thêm được một cái không?"

"Tôi cảm thấy hẳn là đi xa một chút, dù sao ở phiến hải vực này, ở phương hướng khác nhau cũng hẳn là có thể tìm được."

"......"

"Nhưng mà còn thiếu 73 cái chìa khóa, tôi tin tưởng mọi người có thể tìm được càng nhiều chìa khóa, nhưng tận 73 cái, chúng ta thực sự có thể tìm được sao? Nếu không tìm thấy thì ai sẽ thăng cấp ai không thăng cấp?" Những lời này vừa nói ra, tiểu đội Thực Vật là một hồi trầm mặc.

Dù sao ai cũng biết 73 cái chìa khóa không phải số lượng ít, nếu cứ ẩn nấp giống ngày hôm qua, ai có thể đảm bảo mình có thể tìm được nha, ngày hôm qua là may mắn, phỏng chừng giám khảo cũng sẽ không biết cứ nhiên có người sẽ lãng phí cả ngày ở bờ biển chơi, lại còn trùng hợp phát hiện ra hộp đựng chìa khóa, lúc sau thuận lý thành chương băt được chìa khóa như vậy.

"Tôi cảm thấy không hẳn sẽ khó tìm như vậy." Triệu Gia Doanh lại lần nữa nói ra, nam sinh vốn dĩ rất bình thường này trong lần khảo hạch này biểu hiện đột xuất, tuy không nói gì nhiều, nhưng tình tham khảo rất mạnh.

Cũng có người hỏi qua hắn có phải đã từng tham gia các chương trình tương tự hay không, hắn nói không có, chỉ là trước kia đặc biệt thích xem một ít show truyền hình thực tế dã ngoại sinh tồn cùng trò chơi truy tìm kho báu.

"Tại sao lại nói như vậy?" Có người không phục.

"Làm ơn, đây là vòng thi đấu thứ nhất mà thôi." Triệu Gia Doanh thở dài một hơi, sau đó tiếp tục giải thích.

Quy tắc thể chế thi đấu quy định bên trong có 1/3 người có thể thăng cấp, cho nên sao có thể khó như vậy, hạng mục giống như thăng cấp này, cuối cùng ít nhất cũng ít nhất có thể có 80% người có thể thăng cấp, nếu tất cả đều khó như ngày hôm qua, bài trừ nguyên nhân vận may đi, có thể có 30% người thăng cấp đã cảm ơn trời đất rồi." Triệu Gia Doanh vẻ mặt cười khổ.

"Ngươi cái gì cũng biết." Một nam sinh bĩu môi, đối với câu trả lời này không tin tưởng lắm.

Người tranh cãi kia là ngồi cạnh bàn hắn, hai người tam quan không hợp, chướng mắt lẫn nhau, nhưng hắn không nghĩ tới chính là đã tới lúc này, cư nhiên còn tới cà khịa?

"Không cần lo lắng, tối hôm qua tôi lại tìm được chìa khóa, có 20 cái, giao cho phó đội trưởng của các cậu. Hiện tại chỉ cần tìm 53 cái." Lạc Vân Thanh xem những người này ồn ào đến túi bụi, đầu đều đau.

Liên tục xua tay nói, trong lòng cũng hiểu đây là lần đầu tiên thành lập đoàn đội cần phải ma hợp, dù sao cái tiểu đội này cũng không chỉ có người trong ban họ mà còn có những người ban khác, ma hợp là quá trình ắt không thể thiếu.

Những người khác:......

Tất cả mọi người đều là người qua đường, tại sao ngươi lại xông ra như vậy? Đây mới là nguyên nhân ngươi trở thành đội trưởng sao? Nghĩ tới ngày hôm qua chìa khóa cũng là Lạc Vân Thanh phát hiện, mấy học sinh khóa trên nguyên bản trong lòng còn có chút không phục lập tức đem tiểu tâm tư của mình vứt sạch.

Một lần là may mắn, hai lần là may mắn, ba lần bốn lần cũng không thể là may mắn đi?

Vận khí thứ này nói không rõ, nhưng cố tình lại rất quan trọng, giờ phút này không ôm lấy đùi vàng còn đợi đến lúc nào mới ôm đây?

Vì thế một đám người lại bắt đầu vạn sự tự thông, tất cả đều là anh em, 53 cái chìa khóa mà thôi, tin tưởng lấy vận khí nghịch thiên của lão đại liền dễ như trở bàn tay. Cố tình mọi người thật đúng là bị cách nói như vậy khuyên ngăn tới.

"Vậy hiện tại chúng ta phải đi hướng nào?" Một người hỏi, người còn lại toàn bộ nhìn về phía Lạc Vân Thanh, rất có tư thế Lạc Vân Thanh nói đi hướng nào liền đi hướng đó.

"Bên kia đi." Nhìn quanh bốn phía một chút, Lạc Vân Thanh tùy ý chỉ về hướng một sườn núi nhỏ.

Người tiểu đội Thực Vật không ý kiến, nâng chân lên chuẩn bị đi về hướng kia.

Những người khác xung quanh nghe được bọn họ thảo luận vừa hâm mộ ghen tị hận lại vừa vui sướng khi người gặp họa nhìn hướng đi tới sườn núi nhỏ của bọn họ, đặc biệt là những người từ bên kia chạy lại đây, hoàn toàn không có ý tứ khuyên bảo.

Lúc này, có hai học sinh mặc đồng phục trường học viên Liên bang đệ nhất chạy tới, nói với tiểu đội Thực Vật bọn họ: "Đừng đi về hướng đó, không có gì đâu, rất nhiều người đều lộn trở lại."

"Đúng vậy, bên kia giống như còn có lợn rừng và trâu rừng? Sức chiến đấu rất mạnh, lúc ấy nhìn thấy chúng nó chúng ta liền chạy mất, may mắn chạy nhanh, mấy người chạy chậm đều phải mở phòng hộ tráo, tuy không có việc gì, nhưng bị đào thải như vậy cũng quá đáng tiếc."

Tiểu đội thực vật nhìn bạn cùng trường rõ ràng vừa mới trở lại bên này, thở hổn hển xì xì còn cố ý chạy tới thông báo tin tức cho mình, rất là cảm kích.

Biết được bọn họ mới vừa chạy ra còn không có ăn cơm, khẳng khái đem thịt tôm hùm, thịt cua, còn có cùi dừa còn chưa ăn hết lấy ra đem cho bọn họ ăn.

"Thực sự có lợn rừng trâu rừng? Rất lớn sao?"

"Tôi còn chưa gặp qua thứ này đâu, có giống trên sách viết không?"

"Các cậu ở bên kia ngây người một ngày? Cái gì cũng không tìm được sao?"

"Có người bị đào thải? Nhanh như vậy?"

"...."

"Thật muốn ăn thịt bò và thịt heo." Vốn dĩ một đám người đang mồm năm miệng mười thảo luận nội dung khảo hạch, kết quả một câu "thật muốn ăn thịt" của Lạc Vân Thanh khiến mọi người ngậm miệng lại.

Ngay cả hai cái học sinh tới báo tin đều trợn tròn mắt, nhưng càng khiến cho bọn họ há hốc mồm chính là đám học sinh tiểu đội Thực Vật này cư nhiên thực sự bắt đầu thảo luận đến khả năng ăn thịt? Hơn nữa càng thảo luận càng muốn đi qua bên kia, làm cho hai người bọn họ có điểm tuyệt vọng.

Hiện tại hẳn là không phải thời gian dạo chơi ngoại thành đi? Là khảo hạch phải không? Hai người nhìn nhau một cái, nhìn đến trong mắt nhau là hai chữ vô ngữ.

Nhưng khi nhìn thấy đám người kia đúng là hướng đi tới sườn núi nhỏ, hai người cầm một túi đồ ăn  bọn họ đưa cho song song thở dài một hơi, đuổi theo.

Được rồi, nếu thực bị đào thải thì đào thải đi, cũng không thể trơ mắt nhìn hơn 100 bạn cùng trường mình thật sự ngốc hô hô đi săn thú đi?

Đến lúc đó không cần săn thú không được còn bị thương.

Không biết suy nghĩ trong lòng hai người, tiểu đội Thực Vật rất vui vẻ tiếp nhận tự nguyện đảm đương tiên phong của bạn học, hơn nữa còn hứa hẹn nếu có thể tìm được nhiều chìa khóa chắc chắn sẽ cho hai người bọn họ mỗi người một cái.

Vì thế một đám người dưới sự cười nhạo của người khác  vui sướng hướng về phía sườn núi nhỏ chạy đi.

............

Đi vào chỗ quen thuộc, hai bạn học mới gia nhập không thể tin nhìn vào gốc cây bọn họ đã từng dựa vào nghỉ ngơi, ngồi nói chuyện phiếm, thậm chí là chỗ tìm được đồ ăn tìm được hộp đựng chìa khóa, đơn giản giống như phiến đồi núi này đúng là khối bảo địa!!

Nhìn đội trưởng tiểu đội thực vật lại từ trong đất đào ra một cái hộp, bọn họ cảm thấy có lẽ mình còn đang nằm mơ, chìa khóa này chẳng lẽ trồng trong đất sao? Vì sao đào một cái còn có một cái? Bào một cái lại ra một cái nữa? Vẫn cứ không ngừng có vậy?

Nhưng nhìn cái hố mình đào trụi lủi, bọn họ bỗng nhiên ngộ ra...thì ra mình đã gặp phải "con ruột ông trời" trong truyền thuyết.

Mà chờ bọn họ đi tới cạnh dòng suối, khi nhìn thấy bên dòng suối một con trâu rừng, một con lợn rừng tàn sát lẫn nhau chết ở nơi đó, càng là kính nể nhìn Lạc Vân Thanh. 

Hình như chính là hàng này nói muốn ăn thịt thì phải?

Cho nên...ông trời đây là tới đưa thịt cho cậu ta đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK