Nhìn thấy Thánh Tôn giấu hai tay sau lưng, trong lòng không khỏi u ám thở dài, ngửa đầu nhìn những đám mây nhàn nhã trôi, mở miệng nói: "Cứu ngươi, là hiếu. Đối nghịch với ngươi, là trung."
"Ha ha. . ." Thánh Tôn lạnh lùng cất tiếng cười, bàn tay giấu sau lưng càng nắm chặt hơn, nhìn Nam Cung Tuyết Y nói: "Vừa trung thành với Linh Cung, vừa tận hiếu với Bản Tôn. Chẳng lẽ ngươi không biết, với ngươi mà nói, trung và hiếu không thể nào lưỡng toàn sao?"
Nam Cung Tuyết Y đếm những đám mây trên trời, thanh âm phiền muộn bay trong gió: "Nếu ngươi chịu quay đầu, sao ta lại không thể bảo toàn trung hiếu? Cũng chỉ tại ngươi làm khó ta thôi."
Thánh Tôn bóp nát hai viên thuốc trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm khó ngươi không phải là Bản Tôn, mà là Thánh Đế. Nếu không phải lúc trước hắn vô tình, sao ta có thể trở thành kẻ tràn ngập hận thù như hôm nay chứ?"
Nam Cung Tuyết Y chuyển mắt nhìn Thánh Tôn, mở miệng gằn từng chữ một: "Ngươi vì cái chết của người yêu, giận lây sang Thánh Đế. Vậy cái chết của mẹ, ta nên giận chó đánh mèo lên người nào đây?"
"Nữ nhân vô. . ." Vì bận tâm cảm thụ của Nam Cung Tuyết Y, Thánh Tôn cứng rắn nén lại chữ sỉ, lạnh lùng nói: "Nữ nhân kia chết, là gieo gió gặt bão."
"Nữ nhân kia?" Nam Cung Tuyết Y giương cao giọng, hai mắt đầy tức giận. Nhưng ngay sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén tức giận trong lòng.
Nam Cung Tuyết Y bình tĩnh nhìn thẳng Thánh Tôn, mở miệng nói: "Được rồi, ta với ngươi không cùng suy nghĩ, nói thêm nữa e rằng cũng khó kết thúc được. Hiện tại ngươi đã không sao, ta cũng nên rời đi."
Nam Cung Tuyết Y nói xong, xoay người, cất bước đi.
Nhưng mà còn chưa đi được ba bước, Nam Cung Tuyết Y lại dừng bước, quay người lại nhìn Thánh Tôn nói: "Trước khi rời đi. . . Vẫn muốn nhiều lời khuyên ngươi vài câu. Bàng Vương đã nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ, nếu như ngươi còn có ý định thương tổn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kết cục của ngươi sẽ rất thảm. Cho nên, ngươi nên thức thời buông tay đi, tránh cho Linh Cung có thêm một ngôi mộ!"
"Trừ phi Thánh Đế chết, nếu không Bản Tôn vĩnh viễn không dừng tay." Thánh Tôn vội đáp, tay áo đột nhiên bay lên, hai tay vẩy thuốc bột về phía Nam Cung Tuyết Y.
"Ngươi. . . Thật đúng là không còn thuốc chữa rồi!" Nam Cung Tuyết Y xiêu vẹo sắp đổ, vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ nói ra một câu, lúc này thân thể ngã về phía sau, té xỉu trên mặt đất.
"Bản Tôn hết thuốc chữa, là do Thánh Đế ban tặng. Bản Tôn còn sống thì nhất định phải giết Thánh đế, nếu không sẽ chết không nhắm mắt." Thánh Tôn ngửa đầu gào thét, thanh âm vô cùng thê lương, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ vô cùng dữ tợn, nhưng lại không khống chế được hai giọt lệ đau khổ lăn dài trên má.
Thánh Tôn giơ tay lau hai giọt nước mắt, đi đến bên người Nam Cung Tuyết Y.
Hắn nửa ngồi xuống, bàn tay vuốt ve khuôn mặt đã dịch dung của Nam Cung Tuyết Y, thê lương lại băng giá nói: "Tuyết Y, ngươi chưa từng yêu ai khắc cốt ghi tâm, cho nên sao ngươi có thể cảm nhận được loại đau đớn tê tâm liệt phế này? Càng không cách nào hiểu được. . . Hận đến xương tủy!"
Thánh Tôn che giấu cảm xúc trào dâng trong lòng, hai mắt khôi phục sự lạnh lùng vốn có.
Hắn đột nhiên đứng lên, tay phải hướng lên trời, vận linh lực ngưng kết lại thành một ám hiệu màu đen.
Chỉ trong thời gian một ly trà, tiếng gió xào xạc, sáu hắc y nhân che mặt nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Thánh Tôn. Bọn họ quỳ một gối trên đất, sợ hãi đồng thanh nói: "Bọn thuộc hạ tham kiến Thánh Tôn, cung lĩnh mệnh lệnh của Thánh Tôn!"
Thánh Tôn lạnh lùng nhìn Nam Cung Tuyết Y đang mê man, sau đó điểm chân một cái, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, từ nơi xa truyền tới thanh âm lạnh lùng của Thánh Tôn: "Nhốt Thánh Quân vào ám ngục của Bản Tôn, mỗi ngày trước khi hắn tỉnh lại, phải làm hắn tiếp tục hôn mê. Cho đến khi. . . Bản Tôn hoàn thành kế hoạch, thì mới ngừng lại."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Sáu hắc y nhân cung kính trả lời, lúc này mới đứng lên. Phủi bụi đất trên đầu gối xong, sáu người lập tức đứng xung quanh Nam Cung Tuyết Y.
"Thánh Quân, đắc tội. Đây là mệnh lệnh của Thánh Tôn, bọn thuộc hạ không thể làm trái." Bọn họ bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tuyết Y, ôm quyền xin lỗi hắn xong, mới khom người, chuẩn bị mang Cung Tuyết Y đi.
Nhưng mà, bọn họ mới chạm vào Nam Cung Tuyết Y, hắn lại đột nhiên mở choàng mắt.
Nam Cung Tuyết Y khẽ phẩy tay với bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, sáu hắc y nhân liền ngã trên đất.
"Thánh Tôn, cha của ta. Đích thực ta chưa từng trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm như ngươi nói, cho nên có lẽ ta thật sự không cách nào hiểu được nỗi đau tê tâm liệt phế của ngươi, càng không hiểu được nỗi hận thấu xương của ngươi với người kia."
Nam Cung Tuyết Y chậm rãi đứng dậy, nhìn hướng Thánh Tôn biến mất, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà. . . Ta lại hiểu rất rõ một thứ, dù tình yêu của ngươi có nồng nàn đến đâu, dù nỗi hận thù của ngươi có sâu đậm đến đâu, cũng không thể trở thành lý do để ngươi tổn thương những người vô tội. Không phải sao?"
Thì ra lúc Thánh Tôn trị thương xong, giấu hai tay sau lưng, Nam Cung Tuyết Y đã nhận ra ý đồ của hắn.
Vì vậy, Nam Cung Tuyết Y đã sớm vận lực hộ thể, phấn gây mê mà Thánh Tôn dùng với hắn, căn bản không là gì.
Mà hắn vẫn giả bộ bất tỉnh, chỉ là tránh xung đột trực tiếp với Thánh Tôn thôi.
Nhưng nếu hắn không giả bộ bất tỉnh, dù không đánh một trận với Thánh Tôn, sợ rằng cũng sẽ có một trận võ mồm kịch liệt. Dù là cái nào, hắn cũng muốn tận lực tránh đi. Thánh Tôn không mệt, nhưng hắn. . . Còn ngại mệt a!
Quét mắt nhìn sáu tên ngã trên đất một lượt, tuy rằng hắn dùng thuốc mê nhưng liều lượng không lớn, trong thời gian nửa chung trà họ sẽ tỉnh lại. Hắn vung tay lên, điểm nhẹ mũi chân, biến mất không còn bóng dáng.
Thánh Tôn, cha của ta. Mạng thuộc về chính ngươi, nhưng nếu ngươi cố tình không tiếc mạng sống, nhất định khiêu khích Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà bị Bàng Vương ăn thịt. Như vậy. . . Ta cũng chỉ có thể vào tiết Thanh Minh hàng năm, đi tảo mộ cho ngươi thôi.
Bóng đêm lẳng lặng phủ xuống, nắng chiều dần xuống núi, vẽ lên một bức tranh xinh đẹp huyền ảo.
Lúc này, trong rừng cây nào đó ở Tuyết Ảnh Các --
Từng cây trúc xanh vươn thẳng, gió đêm nhẹ nhàng phất qua, lá trúc mềm mại đong đưa, tấu lên một khúc nhạc thanh thúy.
Phóng mắt nhìn sang, chính giữa rừng trúc Ngũ Hành Bát Quái trận này có một Trúc Lâu.
Trong Trúc Lâu có vô số đèn lồng đỏ, làm người ta có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong.
Chỉ thấy bên trong rải rác rất nhiều lò thuốc to nhỏ màu sắc khác nhau, trong các tủ đồ có vô số bình thuốc tinh sảo.
Theo cầu thang đi lên, có thể rõ ràng tình huống ở lầu hai.
Trên mặt đất cũng toàn là lò thuốc, tủ đồ cũng toàn là bình thuốc. Nhưng nơi này lại có thêm một chiếc giường trúc.
Lầu một là thuốc độc. Còn lầu hai chứa thuốc giải.
Nhưng muốn đi lên lầu hai, phải đi qua lầu một có độc dược, chỉ cần ngửi một chút độc dược, chắc chắn độc tính sẽ phát tác, lập tức mất mạng.
Như vậy có thể thấy được, mùi của độc dược ở lầu một và giải dược ở lầu hai có công dụng khắc chế lẫn nhau. Người dùng thuốc cao minh như thế, cũng là chủ nhân của tòa Trúc Lâu này, chính là Thánh Thủ Y Vương mà Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly đang nóng lòng tìm kiếm.
Nhưng mà, Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly nhất định không thể ngờ rằng, Thánh Thủ Y Vương mà bọn họ nóng lòng tìm kiếm, hiện tại đang nằm thoi thóp trên giường.
Thánh Thủ Y Vương chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím, vô cùng suy yếu lên tiếng: "Các Chủ. . . Các Chủ còn chưa trở về. . . Trở về sao?"
Hai thị nữ đứng bên cạnh nghe Thánh Thủ Y Vương hỏi, nhẹ nhàng đáp lại: "Lão Các Chủ, ngài nhất định phải cố gắng chống đỡ, Các Chủ lập tức trở lại."
Hai người vừa dứt lời, nôn nóng dõi mắt nhìn ra ngoài.
Thực ra họ đều biết rõ, nếu không phải vì gặp mặt Các Chủ lần cuối, Lão Các Chủ sẽ không thể chống đỡ tới tận bây giờ. Các Chủ ơi Các Chủ, ngài mau trở lại đi!
Cùng lúc đó, lá trúc phất phơ, bốn thuộc hạ biểu tình bi thương khiêng một cỗ kiệu, cấp tốc chạy tới Trúc Lâu. . .