Nhưng mà, thân hình chưởng môn phái Phi Ưng đột nhiên cứng đờ, hai con ngươi khó có thể tin được nhìn "môn chủ Sinh Tử Môn" Hiên Viên Diễm ngồi trên chiếc ghế hoàng đàn phía đối diện, từ trong miệng phun ra hai chữ: da.nlze.qu;ydo/nn "Cảm ơn!"
Một tiếng cảm ơn lúc này của chưởng môn phái Phi Ưng, tuy rằng chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản, mà trong đó lại kèm theo nhiều cảm xúc phức tạp hỗn loạn. Có kinh ngạc, có vui sướng, có khiếp sợ, có nghi hoặc...
Tại sao môn chủ Sinh Tử Môn phải làm như vậy chứ, điều này thật khiến hắn khó hiểu? Trong lòng chưởng môn phái Phi Ưng thầm nói, đầu bỗng chốc rủ xuống, hai con mắt chăm chú nhìn lòng bàn tay trái của mình.
Không, hoặc là càng thêm chính xác mà nói, tầm mắt chưởng môn phái Phi Ưng dừng ở chỗ cũng không phải là lòng bàn tay trái vì độc mà biến thành màu đen của mình, mà là ngón giữa thon dài của "môn chủ Sinh Tử Môn" ở đối diện, đang kề sát vào lòng bàn tay trái biến đen của mình.
Hóa ra, ngay lúc chưởng môn phái Phi Ưng ký trên giấy tuyên thành màu trắng xong, thời điểm trả lại cây bút màu xám cho Hiên Viên Diễm --
Ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải Hiên Viêm Diễm nhận lấy cây bút màu xám, ngưng tụ nội lực mạnh mẽ vào ngón giữa thon dài, đè vào lòng bàn tay trái của chưởng môn phái Phi Ưng.
Tay trái đưa bút còn chưa kịp lùi về, liền bị Hiên Viên Diễm ngưng tụ nội lực mạnh mẽ vào ngón giữa thon dài, ấn thật sâu vào lòng bàn tay trái của chưởng môn phái Phi Ưng, Die nd da nl e q uu ydo n trong nháy mắt hắn đã nhận ra một luồng khí cường đại, từ lòng bàn tay trái biến thành màu đen của mình, liên tục xông vào trong cơ thể.
Một luồng khí tức vô cùng cường đại này, cũng không phải xâm hại thân thể vốn suy yếu của chưởng môn phái Phi Ưng, ngược lại khiến mệt nhọc trên người hắn hóa thành hư không.
Bởi vì hắn suốt đêm bôn ba điên cuồng, khiến lục phủ ngũ tạng bị hao tổn nghiêm trọng, cũng vì luồng khí cường đại này bắt đầu khởi động lẻn vào, chậm rãi khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh.
Một câu, môn chủ Sinh Tử Môn đang thúc dục nội lực mạnh mẽ của bản thân, lẳng lặng trị liệu nội thương cho mình.
Vốn môn chủ Sinh Tử Môn biến thái phải phá hủy linh hồn của hắn chứ, thế nhưng đột nhiên lại không tiếc hao tổn nội lực bản thân, dieendaanleequuydonn chủ động trị liệu nội thương cho hắn, điều này sao có thể không khiến trong lòng chưởng môn phái Phi Ưng vừa kinh hãi vừa vui mừng chứ?
Kinh hãi là, hắn không rõ vì sao môn chủ Sinh Tử Môn phải làm như thế.
Không phải môn chủ Sinh Tử Môn không có hảo tâm với bọn họ sao? Nếu không có hảo tâm, môn chủ Sinh Tử Môn hà cớ gì phải hao tổn nội lực quý giá, chủ động thay mình trị liệu nội thương chứ?
Vui mừng là, nội thương của hắn rất nghiêm trọng, trước mắt vốn không có biện pháp tự chữa thương. Hắn chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thể lực khôi phục, đợi đến khi thể lực khôi phục đến trình độ nhất định, hắn mới có thể tự vận khí chữa thương cho mình.
Nhưng, đợi đến khi hắn có thể tự vận khí chữa thương, nội thương của hắn đã phải kéo dài quá lâu. Mặc dù hắn có thể vận khí, khiến lục phủ ngũ tạng bị hao tổn khỏi hẳn, nhưng chỉ sợ nội lực của hắn từ nay về sau cũng sẽ bị mất một nửa.
Mà giờ khắc này, môn chủ Sinh Tử Môn cũng không tiếc hao tổn nội lực quý giá của mình, đúng lúc thay hắn chữa thương, từ từ đưa luồng khí cường đại vào trong cơ thể mình.
Trong lòng chưởng môn phái Phi Ưng biết rõ ràng, lúc trước lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, không chỉ trong nháy mắt khỏi hẳn, ngay cả nội lực của hắn cũng trong nháy mắt khôi phục lại, hơn nữa còn không có mất đi một chút nào.
Kinh hãi vui mừng đan xen, trong khoảng thời gian ngắn chưởng môn phái Phi Ưng đối mặt với môn chủ Sinh Tử Môn, cũng không biết đến cuối cùng là nên hận thấu xương, hay là nên cảm kích khóc rống đây?
Cho nên, đối với vị môn chủ Sinh Tử Môn trước mắt tính tình hay thay đổi, âm tình bất định này, trong miệng chưởng môn phái Phi Ưng, chỉ có thể phun ra hai chữ cực kỳ phức tạp -- cảm ơn!
Ta nói... chưởng môn phái Phi Ưng, đầu óc ngươi hư mất sao?
Môn chủ Sinh Tử Môn này ác độc, âm hiểm biến thái tra tấn chúng ta như thế, mặc dù ngoài miệng chúng ta không dám phát tiết lửa giận, dieendaanleequuydonn nhưng trong lòng mỗi người chúng ta, lại đều nguyền rủa hắn chết không tử tế?
Ngươi thế mà được lắm, môn chủ Sinh Tử Môn chỉ đưa bút cho ngươi, ngươi lại ăn nói khép nép lấy lòng nịnh hót, mở miệng nói cái gì chó má cảm ơn với môn chủ Sinh Tử Môn?
Cảm ơn cái đầu mẹ ngươi, một tiếng cảm ơn này của người thật ra rất lưu loát, một chút cốt khí của người võ lâm chúng ta, liền bị ngươi ti tiện nịnh nọt như vậy, khiến cho phá hủy không còn một mảnh.
Bởi vì toàn bộ chưởng môn các phái ngồi ở sau lưng chưởng môn phái Phi Ưng, cho nên bọn họ không thể thấy hình ảnh ngón giữa Hiên Viên Diễm tiếp xúc với lòng bàn tay của chưởng môn phái Phi Ưng.
Chưởng môn các phái không biết nguyên nhân bên trong, ở mặt ngoài mặc dù không dám bất kính với môn chủ Sinh Tử Môn, nhưng trong lòng bọn họ người người đều vô cùng căm hận.
Nay nghe thấy chưởng môn phái Phi Ưng bỗng nhiên ti tiện lấy lòng môn chủ Sinh Tử Môn như thế, bọn họ đương nhiên liên quan đến chưởng môn phái Phi Ưng, Die nd da nl e q uu ydo n cùng nhau phẫn nộ căm giận, trong lòng không biết mắng chưởng môn phái Phi Ưng mấy lần rồi.
Chưởng môn các phái không biết nguyên nhân bên trong, xuyên tạc một tiếng cảm ơn đầy cảm xúc hỗn loạn phức tạp của chưởng môn phái Phi Ưng.
Nhưng với Thiết trưởng lão ngồi trên ghế số một đang cúi đầu tìm kiếm bọ chét trên người, hắn lại hiểu được rõ ràng do đâu mà chưởng môn phái Phi Ưng này bỗng nhiên cảm ơn một tiếng.
Vì điều ra môn chủ Sinh Tử Môn thực sự, sau đó từ môn chủ Sinh Tử Môn thực sự ở dưới tính huống mà bản thân hoàn toàn không biết, tự mình bại lộ ra căn cứ ẩn nấp của Sinh Tử Môn, chưởng môn các phái ở Thương Nguyệt quốc xem như vô duyên vô cớ gặp phải khổ lớn.
Trước bị mộc bài hắc bạch của "Sinh Tử Môn" làm cho kinh phách, lại bị kỳ độc khiến bộ mặt hoàn toàn thay đổi, cuối cùng ăn không ngon ngủ không yên, còn phải vô cùng sợ hãi tề tụ tại đỉnh núi Lý Ngư.
Một số chưởng môn các phái, vốn không phải là cái thứ gì tốt, bọn họ vốn là chưởng môn tà phái.
Ngày thường lạm sát kẻ vô tội, chưởng môn tà phái này làm cũng không thiếu. Để những chưởng môn tà phái này gặp phải khổ sở, thật ra lại khiến người ta hả lòng hả dạ.
Số chưởng môn các phái khác, ngày thường tự cho mình là "đại hiệp danh môn chính phái ". Cái gọi là "đại hiệp danh môn chính phái ", cả ngày miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, kì thực cũng chỉ là một bọn ngụy quân tử không hơn không kém.
Sau lưng bọn họ hành động xấu xa ti bỉ, nhưng một chút cũng không ít hơn so với những chưởng môn tà phái này. . Để những kẻ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử này gặp phải khổ sở, cũng là một việc khiến người sảng khoái.
Chỉ có điều, trong những chưởng môn các phái này, có những chưởng môn thật sự không làm ra chuyện gì xấu.
Bọn họ chỉ khi gặp chuyện bất bình, tất sẽ có lòng nghĩa hiệp chân chính rút đao tương trợ. Thí dụ như ... chưởng môn phái Phi Ưng suốt đêm bôn ba vất vả, khiến thể lực hoàn toàn cạn kiệt, thật vất vả mới tới được đỉnh núi Lý Ngư.
Để những người nghĩa hiệp thực sự này gặp phải khổ sở, vậy thì không phải là việc khiến người ta hả hê. Đối với những người nghĩa hiệp chân chính một khi gặp chuyện bất bình, tất sẽ rút đao tương trợ, thiếu bang chủ sao lại nhẫn tâm "khi dễ" bọn họ chứ?
Cho nên, thiếu bang chủ nhìn thấy chưởng môn phái Phi Ưng, khóe môi không ngừng chảy xuống máu tươi, một bộ dáng bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Thiếu bang chủ tự nhiên sẽ thúc dục thân nội lực mạnh mẽ, để thể lực, nội thương của chưởng môn phái Phi Ưng khôi phục, khỏi hẳn.
Người xấu nên phạt, người tốt nên thưởng.
Đợi sau khi thiếu bang chủ và thiếu bang chủ phu nhân rời khỏi Thương Nguyệt quốc, đối với những chưởng môn mấy ngày gần đây phải gặp khổ, dieendaanleequuydonn nhưng bản thân lại rắp tâm làm xấu, đệ tử Cái Bang sẽ thay thế thiếu bang chủ và thiếu bang chủ phu nhân, tiếp tục trừng phạt bọn họ.
Nhưng đối với những chưởng môn mấy ngày gần đây phải gặp khổ, lại có thể xưng là nghĩa hiệp chân chính.
Đệ tử Cái Bang tự nhiên cũng sẽ thay thế thiếu bang chủ và thiếu bang chủ phu nhân, lặng lẽ đưa lên một ít thuốc trân quý giúp thân thể khỏe mạnh cho bọn họ, để bồi thường bọn họ vô duyên vô cớ bị tội.
Thời gian ngắn ngủi qua đi --
Hiên Viêm Diễm lấy ngón giữa thon dài ra khỏi lòng bàn tay trái của chưởng môn phái Phi Ưng, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn lướt qua thân hình chưởng môn phái Phi Ưng cứng ngắc, dường như vẫn cảm thấy khiếp sợ dị thường đối với hành động đột nhiên chữa thương của hắn, môi mỏng Hiên Viên Diễm tràn ra âm thanh lạnh nhạt: da.nlze.qu;ydo/nn "Chưởng môn phái Phi Ưng, mời trở về vị trí ngồi xuống đi!"
Nội thương của chưởng môn phái Phi Ưng đã khỏi hẳn, thể lực hoàn toàn khôi phục, hai con mắt lại phức tạp thâm sâu nhìn môn chủ Sinh Tử Môn trước mặt, thân hình bỗng chốc quay lại, bước về ghế ngồi số mười bốn của mình.
"Hí..." Trong nháy mắt khi chưởng môn phái Phi Ưng xoay người lại, chưởng môn các phái còn lại vốn không biết nguyên nhân bên trong, trong lòng không ngừng mắng chưởng môn phái Phi Ưng ti tiện nịnh nọt, tất cả đều mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh.
Lập tức, ánh mắt chưởng môn các phái vô cùng khiếp sợ, trong nháy mắt đều nhìn về phía "môn chủ Sinh Tử Môn”. Giờ khắc này, bọn họ rốt cục đã biết được vì sao lúc trước chưởng môn phái Phi Ưng lại nói hai chữ cảm ơn với "môn chủ Sinh Tử Môn” rồi.
Bọn họ đều là người luyện công, đương nhiên biết vì sao khóe miệng chưởng môn phái Phi Ưng lại phải đổ máu, đó là bởi vì chưởng môn phái Phi Ưng bôn ba vất vả suốt đêm, khiến ngũ tạng phế phủ bị thương nghiêm trọng.
Mặc dù bọn họ cũng bởi vì lên đường mà thể lực tiêu hao quá nhiều, có điều bọn họ cũng không có bị nội thương nghiêm trọng như vậy.
Chỉ cần bọn họ có lòng, không tiếc hao tổn thân nội lực quý giá, lần lượt thay nhau chữa thương cho chưởng môn phái Phi Ưng, thì bọn họ cũng có thể đủ để khiến nội thương của chưởng môn phái Phi Ưng khỏi hẳn.
Nhưng mà, bọn họ cũng không có chút giao tình nào với chưởng môn phái Phi Ưng, làm sao lại có thể bỏ thân nội lực quý giá một cách lãng phí, thay chưởng môn phái Phi Ưng trị liệu nội thương chứ?
Có số người mặc dù có chút giao tình nào với chưởng môn phái Phi Ưng, nhưng bọn hắn cảm thấy một phần giao tình kia, còn không đáng để bọn họ lãng phí thân nội lực quý giá, thay chưởng môn phái Phi Ưng trị liệu nội thương.
Còn những người nghĩa hiệp chân chính, mặc dù có thể nói là không có giao tình với chưởng môn phái Phi Ưng, nhưng bọn họ thật ra lại muốn thay chưởng môn phái Phi Ưng chữa thương.
Vấn đề là, trong lòng bọn họ lại biết rõ ràng, nếu không có chưởng môn còn lại giúp đỡ, với nội lực có hạn của bọn họ, vốn không thể khiến nội thương của chưởng môn phái Phi Ưng khỏi hẳn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Khi bọn hắn nhìn thấy chưởng môn phái Phi Ưng vốn bởi vì nội thương nghiêm trọng, đi lại tập tễnh tiến lên kí tên, nay máu tươi trên khóe miệng đã không còn chảy xuôi nữa, dieendaanleequuydonn mà hai con mắt vốn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại thay đổi sáng ngời có thần hơn so với trước kia, lại bước đi dài như bay tới ghế ngồi số mười bốn.
Khi chưởng môn phái Phi Ưng Phi tiến lên kí tên, vẫn còn là một bộ dáng bệnh tật. Cho nên chưởng môn phái Phi Ưng tuyệt đối không có năng lực tự chữa thương.
Nhưng sau khi chưởng môn phái Phi Ưng kí xong, nội thương liền khỏi hẳn, hơn nữa một tiếng cảm ơn lúc trước của chưởng môn phái Phi Ưng, cho dù người ngu xuẩn như lợn, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao môn chủ Sinh Tử Môn không tiếc hao tổn thân nội lực quý giá, thay chưởng môn phái Phi Ưng chữa thương chứ?
Một hồi thì giống như ma quỷ biến thái, giống như không đùa người đến sống chết, liền quyết không bỏ qua. Một hồi lại giống phật tổ thiện lương, không đành lòng nhìn thấy sinh linh bị thương, mà lại từ bi chữa thương cho sinh linh.
Tính tình hay thay đổi như thế, làm người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu môn chủ Sinh Tử Môn, không khỏi khiến toàn bộ chưởng môn các phái đồng thời đều ngổn ngang trong gió, cũng càng thêm cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Lúc này, chưởng môn phái Phi Ưng trở về vị trí cũ chỗ ghế ngồi số mười bốn, đến phiên thiếu bang chủ Kim Phiến Bang ngồi trên ghế số mười lăm, bắt đầu đi đến trước bàn gỗ hoàng đàn tiến hành kí tên.
Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang bỗng nhiên đứng dậy, cất bước đi tới bàn gỗ hoàng đàn, hắn cũng hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.
Cái loại kẻ địch gì khủng bố nhất, cũng không phải võ công, hay là khinh công hơn xa người. Đôi khi, ngươi đối phó võ công với kẻ địch mạnh hơn mình, ngươi hoàn toàn không cần lãng phí chút thể lực, chỉ cần dùng trí tuệ thì có thể đoạt tính mạng của hắn.
Kẻ địch khủng bố nhất, chính là nhất cử nhất động của hắn khiến ngươi hoàn toàn không thể nhìn thấu. Tỉ như nói...người thần bí giả mạo môn chủ Sinh Tử Môn ở trước mặt này.
Ngay cả khi ngươi có được trí tuệ vô địch, trí tuệ của ngươi ở trên hắn, nhưng không cách nào phát huy bình thường được. Bởi vì ngươi vốn không biết, bước tiếp theo hắn muốn ra chiêu gì.
Ngươi không thể biết bước tiếp theo hắn muốn ra chiêu gì, thì ngươi phải dự tính trước thế nào, là trước tiên chuẩn bị diệu kế tuyệt đỉnh, Die nd da nl e q uu ydo n khiến hắn thất bại thảm hại? Ông trời ơi, đất ơi! Rốt cuộc người thần bí giả mạo môn chủ Sinh Tử Môn muốn làm cái gì đây?
Trong chớp mắt, thiếu bang chủ Kim Phiến Bang mặc cẩm y màu nguyệt nha, vạt áo theo gió bay cuộn lên, đứng trước bàn gỗ hoàng đàn.
Nhìn thấy thiếu bang chủ Kim Phiến Bang đã trước bàn gỗ hoàng đàn, đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm nhàn nhạt cúi xuống, đưa cây bút màu xám nhẹ nhàng chấm vào trong nghiên mực, môi mỏng cười nhu hoà tràn đầy lưu luyến nói: "Nghe thấy đại danh thiếu bang chủ Kim Phiến Bang đã lâu, hôm nay may mắn được nhìn thấy thiếu bang chủ Kim Phiến Bang phong thái tuấn dật, thật sự là vinh hạnh bội phần."
Tiếng cười ôn nhu của Hiên Viên Diễm vừa dứt, phía sau thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, một đám chưởng môn các phái dựng thẳng tai mà lắng nghe, khóe miệng nhịn không được run rẩy mãnh liệt, trong lòng đồng thời thầm nói: phong thái tuấn dật?
Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang này, quả thật là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong. Nhưng vì kỳ độc Sinh Tử Môn ban tặng, hiện giờ thiếu bang chủ Kim Phiến Bang còn đâu có phong thái tuấn dật chứ?
Da thịt toàn thân vô cùng đen kịt, mà trong màu đen còn lóe ra tia sáng xanh âm u, đừng nói buổi tối đi trong các phố lớn ngõ nhỏ. Ngay cả ban ngày hành tẩu trên phố lớn ngõ nhỏ, bộ dáng quỷ mị vô cùng khủng bố kia của hắn, không hù người đến chết, chỉ dọa người ngất đến choáng váng, thì trời xanh coi như đã có mắt rồi.
"Môn chủ Sinh Tử Môn cần gì khiêm tốn như thế chứ? Tiện danh thiếu bang chủ Kim Phiến Bang ta đây, theo gió rơi vào trong tai môn chủ Sinh Tử Môn, không làm bẩn tai môn chủ Sinh Tử Môn, chọc tâm tình môn chủ không tốt, thì đã giúp tổ tiên toàn bộ Kim Phiến Bang tích đức rồi."
Tuy rằng thiếu bang chủ Kim Phiến Bang thản nhiên trả lời, nhưng đôi mắt kia của hắn nhìn như vô cùng bình tĩnh, dieendaanleequuydonn thực ra lại ẩn giấu làn sóng lớn mãnh liệt khó có thể nhìn được, trên bàn gỗ hoàng đàn đặt nghiên mực và giấy tuyên thành kia đã có không ít người đã kí qua, còn có cây bút mà Hiên Viên Diễm đang thấm mực nước.
Bút, mực, giấy, nghiên mực toàn bộ đều không có vấn đề, đều là một ít vật dụng bình thường dùng trong thư phòng.
Người thần bí giả mạo môn chủ Sinh Tử Môn này, rốt cuộc lại làm cái quỷ gì đây? Đến cuối cùng vì sao hắn phải để chưởng môn các phái, lần lượt đến trước bàn gỗ hoàng đàn, kí trên giấy tuyên thành màu trắng chứ?
Đối với câu trả lời của thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, ngoài mặt thì vô cùng khiêm tốn mà tự hạ thấp mình, kì thực lại xen lẫn mười phần tức giận và trào phúng.
Phía sau thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, một đám chưởng môn các phái dựng thẳng tai mà lắng nghe, đều bị kinh hách toàn thân đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cũng thầm niệm a di đà phật.
Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang này điên rồi sao? Nếu không sao lại thiếu kiên nhẫn nói ra những lời trào phúng như thế, ngang nhiên khiêu khích môn chủ Sinh Tử Môn có tính tình hay thay đổi này chứ?
Mẹ của ta ơi! Môn chủ Sinh Tử Môn, ngươi dù sao cũng đừng vì lời nói trào phúng của thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, từ đó khó chịu trong lòng, không muốn giải kỳ độc cho chúng ta nha?
Hiên Viên Diễm cầm cây bút nhẹ nhàng chấm mực một lần nữa, đưa cây bút tới trước mặt thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, môi mỏng tràn ra tiếng cười nhu hoà lưu luyến nói: "Mời kí tên."
Nghe thấy môi mỏng "môn chủ Sinh Tử Môn" tràn ra âm thanh, dường như cũng không chứa một tia tức giận, trong lòng chưởng môn các phái ngồi ở trên ghế khẩn trương hô lên may mắn!
Nhưng mà, chưởng môn các phái vừa ăn một viên thuốc an thần, tâm lại một lần nữa tăng lên tới cổ họng.
Mắt chưởng môn các phái vô cùng kinh hãi, đều nhìn chằm chằm về phía thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, đồng thời trong miệng bọn họ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh: "Hí...."