Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Ý của Nguyệt nhi là, không giả bộ hồ đồ nữa mà trực tiếp vạch trần tiết mục mà soái lão đầu bố trí sao?"
"Không sai! Dựa vào tình hình lúc trước, trước khi màn đêm buông xuống, người mời khách nhất định sẽ xuất hiện. Đợi người mời khách xuất hiện, Die nd da nl e q uu ydo n chúng ta sẽ cự tuyệt tham gia như đinh đóng cột, đến lúc đó......"
Ôm khuỷu tay Hiên Viên Diễm, trong đôi mắt ngọc chứ đầy ý cười, không chút để ý nhìn lướt qua phía trước tấm màn gấm đang bay múa theo gió.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết, Đông trưởng lão điều khiển xe ở ngoài màn gấm, nhất định là do Thiên Cơ lão nhân chỉ thị, bất cứ lúc nào cũng vểnh tai lên nghe lén cuộc trò chuyện giữa nàng và Diễm.
Đè thấp tiếng cười xuống một chút, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Thấy chúng ta quả quyết cự tuyệt dự tiệc, soái lão đầu chắc chắn sẽ giống như trước kia, mở miệng khuyên chúng ta. Sau đó, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, để soái lão đầu đừng có hao tâm tốn sức bố trí vở kịch trì hoãn, nói ra dụng ý thật sự."
Khẽ lắc đầu, Hiên Viên Diễm cũng đè thấp giọng xuống mà nói: "Sợ rằng, soái lão đầu sẽ mặt không đỏ tim không đập, lên tiếng phủ nhận mình đã bố trí vở kịch trì hoãn!"
Lấy sự hiểu biết của hắn với ân sư, ân sư không những sẽ lên tiếng phủ nhận, còn có thể đổi những phương pháp khác, tiếp tục kéo dài chyến đi của hắn và Nguyệt nhi đến Linh cung.
Nếu không phải như thế, sao hắn có thể chờ tới bây giờ chứ?
Ngay từ lúc lòng nghi ngờ mới nổi lên, hắn chắc chắn sẽ dùng tay trái kéo tai soái lão đầu, tay phải sẽ giật bím tóc của soái lão đầu, hỏi ra dụng ý thật sự rồi!
"Rất đơn giản! Nếu soái lão đầu lên tiếng phủ nhận......"
Nhún vai, giọng điệu Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài hước nói: "Chúng ta cũng không cần nghiêm hình tra hỏi soái lão đầu, dieendaanleequuydonn trực tiếp nói cho soái lão đầu biết, bọn họ cứ tiếp tục cưỡi ngựa đến Linh cung đi, còn hai chúng ta, quyết định đi trước một bước, để Ngốc Bảo đưa đến Linh cung!"
Môi mỏng cong lên một đường ma mị, Hiên Viên Diễm cười nói: "Kể từ đó, soái lão đầu muốn kéo dài chuyến đi đến Linh cung, sẽ không cách nào trì hoãn được nữa, dưới tình thế cấp bách, tất nhiên sẽ phải nói ra ý đồ thật sự!"
Bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất, Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, bên trong chiếc xe ngựa thứ tư, tiếng Thiên Cơ lão nhân chói tai vang lên.
"Dừng xe, dừng xe, toàn bộ dừng xe!"
Cọt kẹt --
Nghe thấy tiếng kêu dừng của Thiên Cơ lão nhân, bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc cùng với Ngân Lang và Thanh Báo đang lái xe ngựa, bỗng chốc giật dây cương, khiến toàn bộ năm chiếc xe ngựa dừng lại.
Đưa tay vén màn cửa lên, đầu ngoảnh ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, liền nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân đã nhảy xuống xe.
Lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật nói: "Soái lão đầu, tại sao lại kêu dừng xe? Da.nlze.qu;ydo/nn Chẳng lẽ tâm tình của người chợt dâng trào, nhìn thấy sông nước hữu tình, muốn tắm rửa sạch sẽ một lát rồi mới lên đường sao?"
Đưa ngón trỏ phải chỉ về phía rừng đào tràn ngập hương thơm.
Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân lộ vẻ "thèm nhỏ dãi", chép miệng liếm môi mà nói: "Mấy trái đào kia vừa đỏ lại lớn nữa, trông rất ngon, chúng ta vào rừng hái một ít đi?"
"Soái lão đầu, rừng đào này hình như cũng không phải là hoang dại, hẳn là có chủ nhân. Khụ khụ khụ, cái đó......"
Bên trong chiếc xe ngựa thứ ba, Dạ Dật Phong lộ đầu ra bên ngoài, phe phẩy cây quạt, nháy mắt nói: "Trước mắt không thấy chủ nhân rừng đào, thật đúng là, không xin mà vào là tặc; không hỏi mà lấy là trộm. Lão muốn để chúng ta làm đạo tặc sao?"
Mắt trợn trắng lên, Thiên Cơ lão nhân dựng râu mà nói: "Ai để các ngươi làm đạo tặc chứ, mọi người hái hết quả đào xong rồi ném một ít bạc vào trong rừng, lấy đó làm tiền mua đào là được rồi?"
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, Ngân Lang và Thanh Báo đặt roi ngựa màu vàng kim xuống rồi đồng loạt nhảy xuống xe.
Về phần bên trong chiếc xe ngựa thứ hai, hai người Hiên Viên Ly và Thượng Quan Hạo cũng đưa tay vén rèm xe lên, cong người đi ra khỏi buồng xe.
Ngoài Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong ra, trong lòng những người này đều vô cùng hiểu rõ.
Dụng ý của Thiên Cơ lão nhân cũng không phải là vào rừng hái đào ăn cho đỡ thèm, mà bởi vì tới lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nên uống Linh Tuyền rồi, dinendian.lơqid]on phải giúp Vô Ngân tách Hiên Viên Diễm, Huyết Thứu vương Ngốc Bảo và tiểu kim chồn Cầu Cầu ra.
"Đi đi đi, hái trộm đào ăn đi."
Bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, Ngân Lang và Thanh Báo kề vai sát cánh lẫn nhau, mặt mày hớn hở phối hợp với Thiên Cơ lão nhân, dời bước chạy tới rừng đào bên trái.
"Ta nói...... Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong này, sao hai ngươi chỉ đợi ở trên xe chứ? Mau xuống nhanh, cùng nhau vào rừng hái trộm đào đi!"
Hiên Viên Ly và Thượng Quan Hạo nói xong, hai chân cũng không nhàn rỗi nữa.
Hai người chui vào bên trong chiếc xe ngựa thứ ba, lôi kéo Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn xuống xe ngựa, mạnh mẽ dẫn vào rừng đào.
"Này! Ta nói đã......"
Phòng ngừa Vô Ngân đưa Linh Tuyền bị Ngốc Bảo và Cầu Cầu nhìn thấy. Đưa tay chống nạnh, Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu, miệng cười méo mó nói: "Ngốc Bảo, Cầu Cầu, người nào hái quả đào người đó ăn! Nếu hai ngươi không vào rừng hái đào, thì không cho chảy nước miếng, không cho đuổi theo phía sau mông chúng ta đòi ăn đâu!"
Bị Thiên Cơ lão nhân gợi lên tính tham ăn, Cầu Cầu nằm ở trên lưng Ngốc Bảo, lúc này mới bực dọc kêu lên: "Chi chi chi chi chi --"
"Chiêm chiếp --"
Ngốc Bảo bay lên trời cao, cũng phát ra một tiếng, cánh lớn màu đỏ máu bỗng chốc vỗ mạnh, lúc này mới chở Cầu Cầu bay vào rừng đào.
Đạt được âm mưu, thành công dụ Ngốc Bảo và Cầu Cầu vào rừng đào, bóng dáng Thiên Cơ lão nhân như sao xẹt, chợt chui vào bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất.
"Diễm tiểu tử, còn ở lại trên xe làm gì?"
Bàn tay giống như móng vuốt chim ưng túm lấy tay áo Hiên Viên Diễm, Thiên Cơ lão nhân trừng mắt mà nói: "Cùng nhau vào rừng hái trộm đào đi!"
"Không phải người nói người nào hái người đó ăn sao! Cũng câu nói này, nếu người nào muốn ăn quả đào thì tự vào rừng hái đi!"
Hiên Viên Diễm xem thường, trả lời: "Ta lại không muốn ăn đào, chỉ muốn bồi Nguyệt nhi tâm sự, tất nhiên không cần vào rừng hái đào!"
"Lúc nào cũng dính nhau, ngươi không ngại ngán sao?"
Tặng lại Hiên Viên Diễm cái nhìn xem thường, vẻ mặt Thiên Cơ lão nhân"khó chịu" nói: "Hơn nữa, mặc dù tiểu tử ngươi không muốn ăn đào, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng sư phụ của ngươi lại rất muốn rất muốn ăn, ngươi không thể vào rừng giúp lão đầu hái nhiều thêm không được sao?"
"Người còn cần ta giúp một tay hái trộm đào?"
Giương mày lên, vẻ mặt Hiên Viên Diễm xốc xếch nói: "Chỉ bằng thân thủ nhanh nhẹn này của người, một quả đào ta còn chưa có hái xong, e rằng người cũng đã hái được bảy tám quả rồi!"
Hiên Viên Diễm không biết, phía sau vụ vào rừng hái đào này đến cuối cùng đã cất giấu mục đích gì, nhưng trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại vô cùng hiểu rõ.
Nàng nên uống "thuốc" rồi, để không làm Diễm lo lắng, chuyện nàng uống "thuốc" chữa bệnh chỉ có thể tạm thời lừa gạt Diễm.
Vì vậy --
Gió mát cuốn bay màn cửa lên.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt với dung nhan xinh đẹp hấp dẫn hồn người, phong thái tươi đẹp đến say lòng, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) mắt ngọc mang theo ý cười sóng lưu chuyển lên tiếng: "Diễm, ta muốn ăn đào, nhưng lại lười phải động, chàng vào rừng thay ta hái một ít được không?"
Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt theo gió rơi vào tai Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm vốn còn ở lại trong xe ngựa, mặc cho Thiên Cơ lão nhân kéo lấy, không muốn xuống xe, lúc này đã bay ra khỏi buồng xe.
"Ngươi ngươi ngươi...ngươi cái tiểu tử thúi này!"
Đi theo nhảy xuống xe ngựa, Thiên Cơ lão nhân vừa đuổi theo Hiên Viên Diễm vào rừng đào, vừa ra vẻ mặt "oán giận" mà nói: "Lão đầu bảo ngươi giúp một tay hái trộm đào, ngươi lại tỏ ra không vui, Nguyệt oa nhi bảo ngươi hái trộm đào, ngươi lại chạy còn nhanh hơn thỏ?"
Bầu trời ửng một màu đỏ, giữa khung cảnh hữu tình, bóng dáng của Hiên Viên Diễm và Thiên Cơ lão nhân, một trước một sau tiến vào rừng đào.
Nghiêng người dựa lưng vào vách xe, lòng bàn tay lười biếng vuốt ve, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu xuống, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Vô Ngân tiến vào buồng xe đưa “thuốc”.
Nhìn thấy mọi người đều vào rừng đào, tay áo màu trắng của Vô Ngân bồng bềnh theo gió, chui ra từ bên trong chiếc xe ngựa thứ tư, dời bước tới xe ngựa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đáy lòng mặc dù chất chứa đầy u sầu, nhưng trên gương mặt Vô Ngân vẫn cố tỏ vẻ như bình thường, vén rèm vào buồng xe, ngồi xuống ở phía đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Sờ tay vào trong ngực, móc ra một chiếc bình nhỏ màu hồng, đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dfienddn lieqiudoon đồng thời tiếng Vô Ngân mềm mại như gió xuân vang lên: "Nguyệt nhi, đây!"
Nhận lấy bình sứ màu hồng, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Uống sạch Linh Tuyền bên trong bình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không như trước kia, lập tức trả bình lại cho Vô Ngân, mà ngón tay chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc bình.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay vuốt vuốt chiếc bình khiến thân thể Vô Ngân hơi cứng lại, mồ hôi lạnh phía sau thấm ướt lưng, trong lòng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Ngừng động tác xoay bình, trả lại bình cho Vô Ngân, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Vô Ngân, gằn từng chữ một: "Vô Ngân, cứ cách mười ngày huynh cho ta uống thuốc, ta......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn nói là: ta đã biết rồi, thật ra đây không phải là thuốc mà tự tay huynh chế, mà là Linh Tuyền của Linh cung! Nói cho ta biết, tại sao huynh không nói thật, mà phải giấu giếm ta?
Chỉ là --
Không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói xong, da đầu Vô Ngân run lên, lòng cực kỳ khủng hoảng.
Cho là Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại muốn hỏi mình, đến cuối cùng là “thuốc” được chế từ dược liệu nào, Vô Ngân bỗng chốc nhận lấy bình.
"Nguyệt nhi, ta thích ăn đào nhất. Ngươi đã uống thuốc xong, ta phải nhanh vào rừng, nếu đi vào muộn, quả đào lớn nhất ngọt nhất, sợ rằng sẽ bị soái lão đầu cướp mất đó!"
Vô Ngân chột dạ, lại còn dùng kế sách cũ nát của Hiên Viên Ly, không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát hiện câu nói có dấu hiệu gì không ổn, liền vội vàng kiếm cớ chạy ra.
Cắt đứt lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, gương mặt vẫn còn nỗ lực duy trì nụ cười.
Cất bình vào trong ngực, Vô Ngân vừa nói xong cớ chạy ra, bóng dáng liền như sao xẹt, lao ra khỏi buồng xe chạy vào rừng đào.
Cổ tay trắng nõn đưa ra, ngón tay nhấc màn rèm cửa sổ lên.
Mắt ngọc híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Vô Ngân hoảng hốt rời đi, dienndnle,qu.y don Thượng Quan Ngưng Nguyệt lẩm bẩm nói nhỏ: "Vô Ngân, mấy người các ngươi...... rốt cuộc đang muốn che dấu cái gì đây?"
Một khắc đồng hồ trôi qua, đoàn người đi ra khỏi rừng đào.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trên lưng Ngốc Bảo chở theo Cầu Cầu với một đống đào lớn.
Vạt áo của bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc xắn lên thành cái bọc, ở trong đó lại chất đầy những quả đào tươi ngon.
Những người khác, hoặc cánh tay bắt chéo ở trước ngực ôm quả đào, hoặc hai tay khép lại thành cái bát nâng quả đào, tóm lại mọi người "chật vật ôm đào".
Mọi người đi tới cạnh bờ sông, đặt đào ở trên mặt đất.
Ngốc Bảo bay tới cạnh bờ sông, liền bỗng chốc nghiêng người, khiến Cầu Cầu và một đống đào lớn lăn xuống đất.
Ngay sau đó --
Trừ Ngốc Bảo và Cầu Cầu, một dùng mỏ nhọn mổ cánh, một dùng móng vuốt gãi lông đuôi, hình như muốn mình "chải chuốt" đẹp trai hơn một chút, đợi lát nữa ăn đào mới ngon.
Trừ Hiên Viên Diễm đã tiến vào trong chiếc xe ngựa đầu tiên, vừa trò chuyện với ái thê đang mang thai, vừa chờ được ăn những quả đào sạch sẽ.
Những người còn lại đều phân công hợp tác.
Bốn vị trưởng lão đứng ở cạnh bờ sông, phụ trách rửa sạch đào; Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, Hiên Viên Ly và Thượng Quan Hạo, d,0dylq.d từ trong chiếc xe ngựa cuối cùng lấy ra cái đĩa tròn, phụ trách xếp đào.
Ngân Lang, Thanh Báo, Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân, từ bên trong xe ngựa lấy ra một tấm thảm, sau đó trải tấm thảm ra, bày trên mặt đất phía trước năm chiếc trước xe ngựa.
Vô Ngân trải xong tấm thảm tốt nhất, dời bước đến bên cạnh Thiên Cơ lão nhân.
Trợ giúp Thiên Cơ lão nhân trải thảm, đồng thời Vô Ngân hạ thấp giọng mà nói: "Này! Soái lão đầu, sao còn chưa thấy người mời khách đâu?"
"Đúng vậy, lão đầu cũng cảm thấy khó hiểu đây. Tính toán canh giờ, lúc này hẳn là quản gia và hộ pháp của sơn trang Vạn Trúc nên xuất hiện rồi chứ?"
Điều Vô Ngân nghi ngờ, cũng là điều Thiên Cơ lão nhân nghi ngờ.
Phía cuối rừng đào, là một dãy núi cao thấp nối tiếp nhau, đối diện dãy núi, là một rừng trúc xanh thẳm, thanh tịnh và đẹp đẽ.
Sâu phía trong rừng trúc, chính là sơn trang Vạn Trúc, mà quản gia và hộ pháp của sơn trang Vạn Trúc chính là người mời khách hôm nay.
Theo lý mà nói, lúc này quản gia và hộ pháp của sơn trang Vạn Trúc hẳn đã xuyên qua rừng trúc, Die nd da nl e q uu ydo n vòng qua dãy núi, xuất hiện ở rừng đào.
Vì sao, còn chưa thấy bọn họ đâu?
Ngay lúc Thiên Cơ lão nhân đang trải thảm, khóe mắt chợt quét về phía rừng đào, nghi ngờ người sơn trang Vạn Trúc sao còn chậm chạp chưa xuất hiện thì trong nháy mắt ——
Ngón tay Thiên Cơ lão nhân đang kéo thảm, chợt cứng đờ, sâu trong mắt Thiên Cơ lão nhân cũng ngầm lóe lên tia sáng lạnh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ......