Ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy quét một vòng phía trước, xác nhận tất cả mọi người đã rời đi, lão buông đại chùy trong tay xuống, xoay người tiến vào trong nhà.
"Công tử, rõ ràng chỉ trong hôm nay là có thể chế tạo những thứ đó, vì sao ngài lại bảo thuộc hạ nói ba ngày sau mới có thể chế tạo được chứ?" Lão cung kính gập lưng, nghi ngờ hỏi.
Từ phương hướng lão thi lễ nhìn lại, có một nhuyễn kiệu ở đó. Thân kiệu làm bằng gỗ tử đàn được khắc hoa đào màu hồng nhạt, ý vị tao nhã. Màn kiệu màu thủy lam bị gió thổi tới, chậm rãi nhấc lên một góc, một thân thể mặc y phục trắng như ẩn như hiện bên trong, vài sợi tóc rủ xuống trên đôi vai, cả người giống như thần tiên trên trời làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Mà ở đằng trước kiệu , bốn gã nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú chia đều đứng ở hai bên, trong đó có cả tên nam tử vừa mới đi từ trong nhà lá nói chuyện với lão.
"Ta muốn đem Huyền Băng Thiết cùng với ngân tơ (sợi tơ màu vàng kim có thể dùng làm quần áo) đồng thời đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà ngân kim giờ phút này còn đặt ở Tuyết Ảnh các, đến đó lấy vừa đúng mất ba ngày." Người trong kiệu thanh âm giống như dòng suối mát, giống như con người hắn, thanh nhã dịu dàng không thuộc về nhân gian.
"Huyền Băng Thiết sức mạnh vô địch, ngân tơ nước lửa bất xâm đao thương bất nhập. Hai thứ này đều là bảo vật người đời tha thiết ước mơ, công tử hôm nay muốn đem chúng đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem ra công tử đã hoàn toàn xác định Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là người chúng ta muốn tìm." Trong mắt lão tràn đầy hưng phấn.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hiện trong chợ thì ngọc bội của ta lóe lên hồng quang. Mà mới vừa rồi nàng xuất hiện bên ngoài nhà lá thì ngọc bội của ta lại một lần nữa lóe lên hồng quang. Cái này đủ để chứng minh thật sự nàng chính là người chúng ta muốn tìm." Người trong kiệu thanh âm dịu dàng vô hạn, cho dù băng tuyết vạn năm nghe thấy âm thanh của hắn, trong nháy mắt cũng phải tan chảy thành nước.
"Công tử, mới vừa nãy thị vệ phủ tướng quân lo lắng đến tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hình như phủ tướng quân xảy ra đại sự. Thuộc hạ có nên âm thầm trợ giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt không đây?" Lão chợt nhớ tới đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng bọn thị vệ.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu là người chúng ta tìm kiếm, tin tưởng nàng nhất định có năng lực đi ứng phó chuyện sắp sửa xảy ra ở phủ tướng quân. Gần đây, Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc hình như có động tĩnh, ngươi cùng Ảnh giữ liên lạc, xem xem hai nước này rốt cuộc đang mưu đồ những thứ gì." Rõ ràng là đang ra lệnh, nhưng từ trong môi người này tràn ra, cũng là dịu dàng như nước.
"Dạ!" Lão cung kính cong eo, thái độ vô cùng thần phục. Mà lời của lão vừa rứt, một mùi thơm ngát theo gió quanh quẩn trong không khí.
Trong phút chốc, hoa đào bay đầy phòng. Ánh mặt trời chiếu lên những bông hoa kia, vẽ lên một bức tiên cảnh tuyệt mỹ. Bốn gã nam tử đứng trước cỗ kiệu nhìn thấy hoa đào bay bay, lập tức nâng cỗ kiệu lên.
"Cung tiễn công tử." Cùng lúc đó, lão khom lưng thấp hơn, âm thanh càng thêm cung kính.
Bốn gã nam tử mũi chân nhẹ điểm, cánh tay bỗng dưng rung lên. Thân thể của bọn họ cùng nhuyễn mềm đồng thời bay lượn giữa không trung. Toàn bộ hoa đào vây quanh cỗ kiệu, im hơi lặng tiếng nhảy múa. Vèo một âm thanh vang lên, gió lưu luyến, bốn gã nam tử mang cỗ kiệu biến mất ở trong nhà, tất cả hoa đào cũng không thấy nữa. . .
Cùng lúc đó, trong đại sảnh phủ tướng quân --
"Nguyệt nhi, quản gia đã đi chuẩn bị xe ngựa, những thị vệ này hộ tống ngươi cùng đi khỏi phủ. Nhớ, cách xa Long Diệu hoàng triều, trốn càng xa càng tốt. Còn nữa, vô luận ngươi ở trên đường nghe được bất kỳ tin tức gì của cha, dù là cha vào tù, ngươi tuyệt đối không được quay lại phủ." Thượng Quan Hạo vẻ mặt nặng nề nói, mà ở phía sau hắn là vài hàng thị vệ đang đứng thẳng vẻ mặt nghiêm túc, vả lại mỗi thị vệ không chỉ căm lợi kiếm bên hông, trên đầu vai cũng đều vác lấy một bao nặng.
"Cha, Nguyệt nhi nơi nào cũng không đi, ngươi mau để cho bọn thị vệ đem bọc quần áo trả về chỗ cũ, sau đó nên làm gì thì làm đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng ngồi ở trên ghế, mở miệng chậm rãi nói.
Trên đường trở về phủ, nàng đã thăm dò rõ ràng đại khái tình huống. Thì ra là hôm nay vào triều, phe của Tả thừa tướng cùng phe của Hữu thừa tướng cãi nhau, mà đầu sỏ làm cho bọn họ cãi nhau chính là mình. Bởi vì Tả thừa tướng xin chỉ lập nàng làm Tuyên vương phi, Hữu thừa tướng lại đồng thời xin chỉ lập nàng làm Thụy vương phi. Thánh thượng vô năng vì để phá vỡ cục diện bế tắc, liền đem quả bóng đá cho mình, nói muốn cho bản thân vào hoàng cung một chuyến tự mình chọn lựa vị hôn phu.
Mà phụ thân đáng yêu của nàng, vì không để cho nàng trở thành con cờ cho hai phe thừa tướng định đoạt, liền quyết định công khai kháng chỉ. Hắn một mặt gọi bọn thị vệ hộ tống mình thoát rời khỏi Long Diệu hoàng triều, một mặt lặng lẽ bắt đầu điều khiển nhân thủ, chuẩn bị chặn lại binh mã đuổi bắt.
Ông làm như vậy, chính là lấy tính mạng của mình để đổi lấy hạnh phúc của nàng. Một phụ thân yêu thương mình như thế, nàng sao có thể đan tâm vứt bỏ ông mà chạy đây? Hơn nữa, trong từ điển của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng, căn bản không có cái chữ trốn này.
Những người đó vì sao rất thích khiêu khích mình? Được, nếu bọn họ muốn chơi, nàng không lý do gì mà không phối hợp, nàng nhất định sẽ cùng bọn họ oanh oanh liệt liệt chơi một lần.
"Nguyệt nhi, nghe lời! Cha biết ngươi không muốn đi, là bởi vì lo lắng cho phụ thân. Nhưng nếu như ngươi không mau trốn đi, hạnh phúc cả đời của ngươi sẽ hoàn toàn bị chôn vùi, cha tuyệt không cho phép tình huống như thế xảy ra." Thượng Quan Hạo mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi là nữ nhi ông hết lòng yêu thương, ông cũng không nhẫn tâm cùng nàng chia lìa a!
"Cha, Nguyệt nhi nắm trong tay hạnh phúc của mình, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách chôn vùi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt lười biếng xem xét Thượng Quan Hạo, đầu ngón tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rủ xuống bên má.
"Nhưng. . ." Đang lúc Thượng Quan Hạo muốn mở miệng tiếp tục khuyên thì một thị vệ hấp tấp chạy vào trong đại sảnh, vẻ mặt hốt hoảng hô: "Tướng quân, không xong rồi, tiểu thư không đi được rồi !"
"Xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Hạo cắn răng hỏi, trong đầu có một dự cảm xấu.
"Quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ dẫn mỗi người dẫn một đoàn binh mã đồng thời xuất hiện, đem phủ tướng quân chặt chẽ bao vậy rồi." Thị vệ lau một giọt mồ hôi lạnh trên trán nói.
"Cái gì?" Thượng Quan Hạo bạo rống một tiếng, chạy ra khỏi đại sảnh như tên bắn. Mà mấy hàng thị vệ đứng phía sau ông cũng nhanh chóng vứt bọc quần áo trên vai xuống, cấp tốc đuổi theo.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt nhàn nhã đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Hạo cùng bọn thị vệ đã xuất hiện ở tiền viện. Đang lúc bọn hắn chuẩn bị lao ra ngoài cửa lớn thì quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ mỗi người dẫn đầu một đội thị vệ mặc khôi giáp dẫn đầu xông vào trong sân. Chỉ thấy những thị vệ kia xách theo lợi kiếm, sắc vàng bao quanh, mỗi một cây kiếm đầu bắn ra ánh sáng sắc bén. Vừa nhìn thì biết bọn họ chính là không có ý tốt!
"Các ngươi. . ." Thượng Quan Hạo sắc mặt tái xanh nhìn phía hai đội thị vệ, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
"Thượng Quan Hạo, không thấy bản quản gia trong tay cầm lệnh bài của Tuyên vương sao? Bản quản gia cầm trong tay lệnh bài của Tuyên vương giống như là Tuyên vương đích thân tới, ngươi vì sao không hành lễ? Chẳng lẽ ngươi đem quy củ Long Diệu hoàng triều quên không còn chút nào sao?" Quản gia Tuyên vương phủ giơ cao lệnh bài trong tay, thái độ phách lối nói.
"Chỉ là một con chó của Tuyên vương phủ, chạy tới phủ tướng quân của ta giương oai coi như xong, còn cao ngạo khoác lác nói cái quy củ gì? Ta không biết quy củ của Long Diệu hoàng triều, nhưng ta lập tức sẽ cho ngươi biết quy củ của phủ tướng quân!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay đứng bên cạnh Thượng Quan Hạo, bên môi tràn ra lời nói lạnh lùng. . .