Beta: Alligator
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Móng tay của Khương Thái hậu đâm sâu vào da thịt, vẻ mặt thống khổ nhìn Hiên Viên Kỳ đang nằm kêu gào thảm thiết, run rẩy nói: "Được, ai gia nói cho ngươi biết chỗ giấu Kim Phỉ Thúy."
"Nói đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu lại ý cười yêu mị xinh đẹp trong mắt, lạnh lùng nhướng mày nhìn Khương Thái hậu.
"Ai gia đã sớm đem Kim Phỉ Thúy giao cho. . ." Móng tay nhiễm máu một lần nữa đâm sâu vào lòng bàn tay, Khương Thái hậu cắn chặt răng nói: "Giao cho Tả Thừa Tướng."
"Không nên ép người ta hoạt động gân cốt rồi mới bằng lòng nói, nếu lúc đầu ngươi nói ra Kim Phỉ Thúy ở nơi nào, Hiên Viên Kỳ đã có thể tránh được nỗi khổ da thịt rồi a?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nói, nhẫn Huyền Băng Thiết trên ngón tay giữa nở rộ thành hình hoa sen, bỗng chốc hướng về phía bàn tay phải của Hiên Viên Kỳ ngoan lệ cắt xuống. Hàn quang chói mắt lóe lên, nhẫn Huyền Băng thiết sắc bén cắt vò ngón tay cái của Hiên Viên Kỳ.
"A --" Có câu nói mười ngón tay ảnh hưởng đến tim, ngón tay cái bị cắt đi so với xương sườn bị gãy, còn khiến Hiên Viên Kỳ đau đến hồn phi phách tán. Trong phút chốc, nỗi đau như khoan tim tinh tế ăn mòn linh hồn hắn, Hiên Viên Kỳ phát ra âm thanh vô cùng thê lương. Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, Hiên Viên Kỳ hoàn toàn đánh mất ý thức, hôn mê.
Lạnh lùng miệt thị nhìn Hiên Viên Kỳ hôn mê trên đất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng thẳng người lên. Ngón tay ngọc không chút để ý vén vén mấy lọn tóc đen bên má, nàng nhẹ nhàng bước đến bên người Hiên Viên Diễm. Hai cánh tay nhanh chóng quấn quít, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa trên người Hiên Viên Diễm.
Máu toàn thân lạnh lẽo thấu xương, Khương Thái hậu chạy như điên đến chỗ Hiên Viên Kỳ đang nằm, ngồi xổm xuống ôm lấy Hiên Viên Kỳ, hai mắt u ám nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Chỗ của Kim Phỉ Thúy ai gia đã nói cho ngươi, vì sao ngươi còn hành hạ Kỳ Nhi?"
"Hành hạ? Nếu ngươi không ngoan ngoãn nói ra chỗ của Kim Phỉ Thúy, giờ phút này Hiên Viên Kỳ chính là phế nhân rồi. Chính là bởi vì ngươi nói ra chỗ của Kim Phỉ Thúy, ta mới từ bi làm hắn ngất đi, cho hắn thoát khỏi khổ sở. Đối với việc ta ban cho Hiên Viên Kỳ hôn mê, ngươi. . . Phải cám ơn ta mới đúng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi yêu dã cười, giọng nói dịu dàng nhưng lại hàm chứa giễu cợt.
Mà thủ đoạn Thượng Quan Ngưng Nguyệt hành hạ Hiên Viên Kỳ, không chỉ làm trăm vạn đại quân ở đây trở nên thận trọng, mà từ sâu thẳm bọn họ càng thêm kính sợ nàng.
Bầu trời đêm tuy đầy sao, ánh sáng bạc tha hồ phủ xuống cả vùng đất, nhưng giờ phút này ở trong lòng trăm vạn đại quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới thực sự là ngọn nguồn ánh sáng rực rỡ của thế gian này.
"Ngươi...ngươi, ngươi. . ." Tròng mắt Khương Thái hậu tức giận tóe lửa, rồi lại biết dù tiến lên giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng chỉ tốn công vô ích, lời mắng chửi còn chưa tới kịp nói ra, liền cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc cuồn cuộn ở cổ.
"Phốc --" Khương Thái hậu nóng giận công tâm , rốt cuộc không khống chế được mãnh liệt phun máu tươi.
Coi như không thấy Khương Thái hậu phun máu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế thoải mái dựa vào trên người Hiên Viên Diễm, mắt ngọc ma mị cười nói: "Lão yêu bà, nói cho ngươi biết một chuyện. Thật ra thì thời điểm Diễm nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy này, ta cũng đã biết chỗ của Kim Phỉ Thúy. Nhưng mà, vì dẫm nát sự cứng cỏi mà ngươi một mực duy trì, nên ta liền cực khổ hoạt động xương khớp, cùng con trai ruột của ngươi chơi trò gãy xương lấy máu."
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Nghe được lời nói lười biếng và tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, máu tươi trong cổ Khương Thái hậu một lần nữa cuồn cuộn nổi lên.
"Phốc --" Máu tươi từ trong miệng phun ra nhiều hơn, cảm giác được từng cơn đau nhức từ ngực truyền đến.
Đại não choáng váng một hồi, cánh ta ôm thân thể Hiên Viên Kỳ bỗng dưng tuột xuống, Khương Thái hậu cũng hoàn toàn bất tỉnh trên mặt đất.
Không chút thương hại quét qua Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ hôn mê trên mặt đất, Hiên Viên Diễm nhẹ cúi đầu, con ngươi đen như mực vốn lạnh lẽo giờ lại ôn nhu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nguyệt Nhi, nàng là cố ý dùng lời nói chọc giận Khương Thái hậu ngất đi phải không? Còn thời điểm ta nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy, nàng thật sự đã biết chỗ của Kim Phỉ Thúy sao?"
Ngón tay ngọc vuốt ve một lọn tóc đen bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, hướng Hiên Viên Diễm dí dỏm mở to hai mắt, cười tà mị nói: "Chàng đoán xem?"
Thời điểm Diễm nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy này, nàng quả thật đã biết chỗ của Kim Phỉ Thúy. Chỉ là vì để ngừa ngộ nhỡ, nàng lựa chọn tra hỏi từ trong miệng Khương Thái hậu, chứng minh Kim Phỉ Thúy có hay không rơi vào tay Tả Thừa Tướng.
Hiên Viên Diễm nhếch lông mày tuấn mỹ lên, đầu ngón tay cưng chìu xoa xoa cánh môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt đen lưu chuyển dịu dàng nói: "Nàng làm sao biết được Kim Phỉ Thúy ở trong tay Tả Thừa Tướng?"
Hồng y bay bay tựa như một loại bướm đang ca múa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: "Còn nhớ tờ giấy trắng nhỏ ẩn chứa bí mật của Dạ Dật Phong không?"
"Ừ." Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, mỉm cười ôn nhu đáp.
"Thật ra những chữ trên tờ giấy đó, ta đã dùng dược thủy làm chúng hiện ra toàn bộ. Bất qua, chữ viết trên đó làm ta không hiểu. Cho đến vừa rồi, thời điểm nghe được chàng nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy, ta mới hiểu ra điều huyền cơ trong đó." Ngón tay ngọc vuốt ve mấy lọn tóc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói.
"Đằng sau những chữ đó có huyền cơ?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc trừng mắt nhìn, khẽ nghiêng đầu nói.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê trên mặt đất, miệt thị trào phúng nói: "Diễm, sau khi trở về phủ ta sẽ giải thích cho chàng. Trước mắt, là thời điểm chàng nên xử lý hai con chuột chết này rồi."
Ngân Lang và Thanh Báo đứng một bên vểnh tai lắng nghe đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, khóe miệng liền co rút, cứng rắn nén cười vào trong lòng âm thầm nói: Khương Thái hậu, Hiên Viên Kỳ, nếu hai người giờ phút này tỉnh táo lại, nghe được Tiểu Vương phi uy vũ của chúng ta ban cho hai người các danh hiệu chuột chết, có khi nào phun hết máu trong cơ thể không?
"Khụ, hai con chuột chết?" Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi Hiên Viên Diễm cũng nhịn không được vểnh lên thật cao.
Nhìn Đại Tướng quân Thượng Quan Hạo vẫn đứng yên trên tảng đá lớn mỉm cười xem xét, Hiên Viên Diễm mở miệng điềm đạm nói: "Thượng Quan Đại Tướng quân, sợ rằng phải làm phiền người vất vả một chuyến rồi. Hai người Khương Thái hậu và Tuyên vương này. . . . Khụ, hai người này liền do người và quân sĩ Hắc Ưng Doanh cả đêm áp giải vào trong thiên lao rồi."
"Lão thần lĩnh mệnh." Thượng Quan Hạo một lần nữa kiêu ngạo nhìn ái nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa ngón tay vào trong miệng thổi lên vang dội. Ngay sau đó, cánh tay của ông bỗng chốc nâng lên giữa không trung, ra dấu tay với quân sĩ Hắc Ưng Doanh.
Nhận được chỉ thị của Thượng Quan Hạo truyền xuống, một đội quân sĩ Hắc Ưng Doanh lập tức đi đến, khiêng Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu hôn mê từ trên đất lên.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Hạo cũng nhảy xuống từ trên tảng đá lớn, nhếch miệng hướng phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt sủng ái cười nói: "Nguyệt Nhi, Tướng quân phụ thân rút lui trước đây."
"Ừm! Sau khi Tướng quân phụ thân hết bận, nhớ trở về phủ nghỉ ngơi sớm một chút nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hì hì hướng Thượng Quan Hạo khoát tay áo, dáng vẻ tiểu nữ nhi mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mặt Thượng Quan Hạo.
Chờ Thượng Quan Hạo và quân sĩ Hắc Ưng Doanh mang Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu chậm rãi rời đi, Hiên Viên Diễm nhìn Trần tướng quân trong Huyền Sư Doanh bị Hiên Viên Kỳ dùng chủy thủ đâm bị thương bả vai, mở miệng quan tâm nói: "Trần Tướng quân, bả vai ngươi vẫn còn chảy máu đấy. Nhanh tìm cái gì băng bó tạm thời, sau đó trở về Huyền Sư Doanh lập tức rửa sạch vết thương, thoa thuốc mỡ cầm máu lên."
"Đa tạ Thụy vương quan tâm, vết thương nhỏ này mạt tướng chịu được." Ánh mắt Trần tướng quân lộ ra một tia cảm động nhìn Hiên Viên Diễm, âm thanh hơi yếu đuối trả lời.
Chủ tử biết quan tâm thuộc hạ, mới là đối tượng đáng giá để đại quân Huyền Sư Doanh bọn họ chân chính thần phục. Tối nay, toàn thể tướng sĩ Huyền Sư Doanh bọn họ cuối cùng làm trái hiệu lệnh Hổ Phù, thề đi theo Chiến thần Thụy vương, xem ra lần này quả thật không chọn sai a!
"Tướng sĩ Huyền Sư doanh nghe lệnh." Dung nhan của Hiên Viên Diễm lộ ra nụ cười xinh đẹp rực rỡ, hai mắt tà mị ôn nhu quét về phía nhóm tướng sĩ Huyền Sư Doanh còn lại.
"Có thuộc hạ." Thân thể chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh ngạo nghễ thẳng tắp, âm thanh cung kính vang dội cả trời đất.
"Tối nay, cực khổ cho mọi người! Hiện tại, các ngươi lập tức trở về Huyền Sư Doanh nghỉ đi. Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải không ngừng tăng cường rèn luyện, tăng cường tinh thần và thể lực. Bởi vì không lâu sau, quân đội Long Diệu Hoàng Triều của chúng ta sẽ cùng quân đội Tây Thần quốc đánh một trận." Viên Diễm hài lòng nhìn đại quân Huyền Sư Doanh, mở miệng chậm rãi nói.
"Vâng" Toàn bộ Đại quân Huyền Sư Doanh đáp lại, lần lượt quay người lại, trùng trùng điệp điệp đi về phía chân núi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là quan sát đại quân Huyền Sư Doanh rút lui, tiếp theo là nhẹ nhếch mày phượng nhìn Hiên Viên Diễm nói: "Tối nay Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ ý đồ phát động nội chiến, Hiên Viên Ly sẽ xử phạt như thế nào?"
Hiên Viên Diễm nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Đối với Ly mà nói, đây chính là một vấn đề khó giải quyết. Nội chiến dù sao cũng không có chân chính bộc phát, nếu Ly đột nhiên ra chiếu chỉ thông cáo xử tử Khương Thái hậu và Tuyên vương Long Diệu Hoàng Triều, sợ rằng dân chúng không rõ nguyên nhân sẽ dị nghị. Nếu vĩnh viễn cầm tù Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu, Tả Thừa Tướng và người của ông ta nhất định sẽ tìm cách cướp ngục. Tuy nói Khương Thái hậu mất đi đại quân Huyền Sư Doanh, một cỗ thế lực cường đại, nhưng những năm gần đây Tả Thừa Tướng vụng trộm bồi dưỡng một cỗ thế lực không thể bỏ qua khác, nếu đám người Tả Thừa Tướng cướp ngục thành công, sợ rằng Long Diệu Hoàng Triều sẽ lại có một hồi gió tanh mưa máu xảy ra. Hơn nữa điều nhức đầu nhất trước mắt là, Kim Phỉ Thúy rơi vào trong tay Tả Thừa Tướng, ta và Ly nếu không lấy được Kim Phỉ Thúy, vẫn không thể diệt trừ Tả Thừa Tướng."
Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lưu chuyển, nở nụ cười bí ẩn nói: "Diễm, ta có kế sách một viên trúng bốn con chim. Vừa có thể đưa Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ xuống cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, lại có thể thuận lợi diệt trừ Tả Thừa Tướng cùng người của ông ta, còn có thể tránh khỏi lão bách tính Long Diệu dị nghị, cũng có thể. . ."