Đôi mắt Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín cực kì cảnh giác, đồng loạt nhìn về phía trong hộp gấm, lập tức khóe miệng không nhịn được mãnh liệt co rút.
-- Thì ra là, Tiểu Hổ Tử trong miệng ma nữ này nói lại là một con thằn lằn nhỏ, còn là một con thằn lằn nhỏ không biết đã chết hay đang ngủ sâu.
Thấy con thằn lằn nhỏ bất động trong hộp gấm, Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín có cảm giác tất cả thần kinh của mình rối loạn theo gió trong nháy mắt. Một con thằn lằn không biết ngủ sâu hay đã chết làm sao có thể la hét ầm ĩ đây? Vì vậy rất rõ ràng, ma nữ này biết hiện tại bọn hắn rất khẩn trương nên cố ý nói nhảm vài lời, dùng mấy lời này hù dọa bọn hắn làm thần kinh bọn hắn toàn bộ hỏng mất.
Con thằn lằn nhỏ bên trong hộp gấm không chết phơi thây, cũng không phải đang ngủ "quên trời quên đất"**, nó chỉ là bất hạnh hôn mê bất tỉnh, vô cùng xui xẻo bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng một loại thuốc mê đặc biệt làm ngất đi thôi.
(*Nguyên văn: tử kiều kiều - chết lềnh bềnh, vì con thằn lằn này ở trong hộp gấm nên ta dịch là "chết phơi thây".
** Nguyên văn: ngủ "hồi lung giác", ta không biết nên dịch ba từ này thế nào nên khách nhân qua đường làm ơn có sáng ý xin giúp đỡ.)
"Tiểu Hổ Tử, ngoan nào, không cần hoảng loạn kêu la, ta đây không phải là sắp cho ngươi ăn sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tặng cho con thằn lằn nhỏ bất tỉnh bên trong hộp gấm một nụ cười xinh đẹp, lật bàn tay phải, trong lòng bàn tay có thêm một viên dược hoàn màu xanh lá.
Con thằn lằn nhỏ sớm đã bị ngạt thở mà xỉu, đương nhiên không thể la hét ầm ĩ. Chỉ là lời "nói nhảm" của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, mười ngón tay Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín nắm chặt tóc đen, cúi đầu vô cùng kích động.
-- Không cần cùng đối thủ động võ, chỉ tán gẫu biển đông trời tây, dùng ánh mắt vô hại và cười nói không chút để tâm liền có thể thành công đánh tan tức giận và sát khí của đối thủ, khiến tối thủ khắc sâu cảm giác mình tựa như con mồi bất lực đáng thương, bị thợ săn thông minh thiên tài tuyệt đỉnh đẩy vào tuyệt cảnh đau khổ khóc không ra nước mắt, càng không có nơi nào trốn đi. Đồng môn của bọn hắn là Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương đã từng trải qua, cũng chưa đánh giá đầy đủ chính xác về nữ tử Tiếu Diện Diêm La trước mắt này.
Đâu chỉ có khóc không ra nước mắt, không thể trốn đi đâu được! Sáu người bọn họ đều sắp bị "chuyện phiếm" của nữ tử Tiếu Diện Diêm La này làm cho thần kinh cả người rối loạn, sắp phát điên lên rồi!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn coi Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín như người tàng hình như trước, ngón tay thon dài bóp nhẹ viên dược hoàn màu xanh lá, lập tức dược hoàn hóa thành bột.
"Biết tiểu tử này được ta đút ăn quen rồi, thức ăn tầm thường đều không buồn nếm, chỉ thích ăn dược hoàn màu xanh lá do ta đặc chế. Đến đây nào, mau chóng hưởng thụ mỹ vị đi!" Vừa nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đem bột màu xanh trong lòng bàn tay đổ toàn bộ lên cơ thể thằn lằn nhỏ trong hộp gấm.
Thằn lằn nhỏ đã hôn mê, dĩ nhiên không thể hưởng thụ mỹ vị! Huống chi, cho dù thằn lằn nhỏ xui xẻo không hôn mê, thức ăn yêu thích của nó cũng chỉ là ruồi muỗi, thiêu thân và các loại côn trùng khoái khẩu, há lại là bột thuốc màu xanh lá này?
Khi bột thuốc đổ lên người thằn lằn nhỏ hôn mê, nó liền biến mất trong nháy mắt. Bởi vì cơ thể con thằn lằn nhỏ xui xẻo đã hóa thành một vũng nước xanh biếc, tạo thành vô số bọt khí "lục bục xèo xèo" như tiếng nước sôi trong hộp gấm.
"Hít..." -- Bột độc thật là lợi hại!
Thấy tình hình này, Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín đồng loạt hít một hơi khí lạnh, hai chân nhất tề mạnh mẽ lui một bước dài về phía sau.
"Ai nha!" Tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi che môi hồng, mày liễu "kinh sợ" nhíu lại, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm: "Hỏng bét, muội lại cầm nhầm thức ăn rồi!"
"Muội đó, như thế nào lại sơ suất chủ quan như vậy? Dược hoàn màu xanh lá của muội có hai loại, mặc dù có cùng một mùi nhưng một loại trong đó là dùng để đút cho Tiểu Hổ Tử để nó hết đói bụng, loại còn lại...", Hiên Viên Diễm kéo dài giọng nói, mắt mực thờ ơ đảo qua sắc mặt trắng bệch như tờ giáy của Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín ở một bên, rồi môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: "Cũng là lấy ra cho kẻ bất kính với chúng ta, khiến bọn hắn kết duyên với Địa phủ trước thời hạn!"
Đôi tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng hộp gấm nhỏ, mắt ngọc "đau lòng muốn chết" nhìn vũng nước xanh bên trong hộp, môi hồng phát ra lời nói "cực kì đau lòng": "Tiểu Hổ Tử đáng yêu của ta, đều là chủ nhân khinh suất hại ngươi, làm ngươi chết cũng không còn hài cốt. Chủ nhân xin lỗi ngươi nha!", Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngoài mặt giả bộ đau thương, kỳ thực trong lòng lại tà mị cười nói -- Này, thằn lằn nhỏ, trước tiên ta không chỉ khiến ngươi ngạt thở đến hôn mê, để cho ngươi chết không chút khổ sở, còn đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một cái... "quan tài" hộp gấm cực kì tinh xảo. Ta đối với ngươi cũng không tệ lắm đúng không?
"Nén bi thương, nén bi thương! Có lẽ Tiểu Hổ Tử đáng yêu của muội rất được Diêm Vương yêu mến, muốn mời nó đi địa phủ vui chơi làm khách, nhưng Diêm Vương lại biết tình cảm giữa muội và nó sâu đậm, không nỡ bắt nó rời khỏi nhân thế quá sớm, lúc này mới...", bàn tay trắng nõn của Hiên Viên Diễm vỗ nhẹ vai trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng dịu dàng an ủi: "Âm thầm làm phép với muội, khiến người từ trước đến nay vô cùng thận trọng như muội lại vô ý cầm nhầm thức ăn, làm Tiểu Hổ Tử đến kết duyên cùng Diêm Vương trước thời hạn."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt được lời an ủi của Hiên Viêm Diễm kịp thời "thức tỉnh", lập tức gật đầu một cái, nói: "Ừ, nhất định là như vậy, nếu không người vô cùng cẩn trọng như muội tuyệt đối không có khả năng chủ quan sơ suất cầm nhầm thức ăn."
"Cho nên, muội cũng không cần đau lòng tự trách nữa, đưa hộp gấm chứa Tiểu Hổ Tử cho ta đi!", Hiên Viên Diễm xòe bàn tay trắng nõn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng tiếp tục "an ủi": "Khi trở về, ta nhất định sẽ vì Tiểu Hổ Tử đáng yêu mà tìm một nơi son sông đẹp đẽ hảo hảo an táng nó."
"Tiểu Hổ Tử đáng yêu của ta, nếu một ngày Diêm Vương bỏ rơi ngươi, không muốn chơi đùa với ngươi nữa, để ngươi vô cùng tịch mịch ở địa phủ, ngươi phải nhớ báo mộng cho ta đó.", Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa hộp gấm nhỏ cho Hiên Viên Diễm, đồng thời môi đỏ hồng nói: "Đến lúc đó, ta sẽ dùng nhiều dược phấn màu xanh lá đưa cho vài người đi vào trong địa phủ, chơi đùa thỏa thích cùng ngươi để giải tỏa tịch mịch cho ngươi."
Hiên Viên Diễm nhận lấy hộp gấm nhỏ, đậy nắp hộp lại rồi cẩn thận bỏ vào tay áo màu tím --
Đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển tới gương mặt trắng bệch như giấy của Địa chưởng quỹ: "Đúng rồi, về vấn đề phí bảo hộ, ngươi mới vừa trả lời cái gì? Ta không nghe thấy, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cho thằn lằn nhỏ ăn, kết quả lại trở thành tiết mục "ngoài ý muốn" làm nó tử vong. Trong lòng Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín há lại không cân nhắc sao? Hành động này rõ ràng là không tiếng động cảnh cáo -- nếu như dám can đảm cự tuyệt đóng phí bảo hộ, liền để sáu người bọn hắn nếm thử mùi vị dược phấn xanh lá, rơi vào kết cục hài cốt không còn, cùng "kết duyên" với Địa phủ!
Sáu người bọn họ cũng không muốn "kết duyên" với địa phủ quá sớm. Nếu như bọn hắn là chủ nhân sòng bạc Phú Quý, vì giữ tính mạng tiếp tục ở lại nhân gian, đừng nói mỗi tháng đóng phí bảo hộ, dù dâng lên cả sòng bạc Phú Quý, bọn hắn cũng sẽ nguyện ý. Chỉ là, chủ nhân chân chính của sòng bạc chính là Môn chủ Quỷ Chú môn tâm ngoan thủ lạt của bọn hắn.
Nhưng nếu bọn hắn nộp chín phần phí bảo hộ, mặc dù hai vị Tiếu Diên Diêm La này không cho bọn hắn "kết duyên" cùng Địa phủ, Môn chủ tâm ngoan thủ lạt của bọn hắn cũng sẽ khiến bọn hắn đi "kết duyên" với địa phủ! /Diễn đàn /
Nếu như đường nào cũng là chết, bị dược phấn xanh lá của Tiếu Diện Diêm La khiến hài cốt biến mất trong nháy mắt nhất định sẽ làm bọn hắn "thoải mái" hơn một chút so với thủ đoạn trừng phát rút gân lọt da, từ từ ban chết của Môn chủ.
Sắc mặt Đại chưởng quỹ vốn trắng bệch dần chuyển thành màu tro tàn, trong môi nặn ra lời nói vô cùng đau khổ: "Phí bảo hộ hai vị muốn thu, sòng bạc Phú Quý không thể giao ra."
"Sòng bạc Phú Quý không muốn đóng phí bảo hộ, chúng ta không đạt được ấm no, đương nhiên sẽ không bảo vệ sòng bạc Phú Quý. Không có ta bảo vệ cửa sòng bạc, sớm muộn rồi sòng bạc cũng sẽ như tửu lâu Phẩm Hương, chịu khổ bị đại ác nhân phá hủy. Đến tột cùng khi nào đại ác nhân tới phá hủy sòng bạc Phú Quý, các ngươi không biết, chúng ta cũng không biết, thay vì...", môi hồng đỏ mọng khẽ nhếch, vẽ lên một đường cung xinh đẹp, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vén một lọn tóc đen rủ xuống bên tai, đem giọng nói dịu dàng như nước chậm rãi theo gió rót vào lỗ tai Đại chưởng quỹ: "Làm các ngươi lo lắng cả ngày lẫn đêm, không biết khi nào vận rủi sẽ giáng xuống. Chẳng bằng, từ trước đến nay chúng ta đầy lòng từ bi thay các ngươi hóa giải lo lắng bất an ngày đêm, đi trước đại ác nhân một bước phá hủy sòng bạc Phú Quý?"
Giọng nói dịu dàng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, lập tức tầng một và tầng hai vang lên từng trận "rầm rầm" giống như ngàn vạn pháo hoa cùng nhau nổ vang.
Thì ra là --
Huyễn Ảnh, Ngân Lang và Thanh Báo, cùng với ngũ đại trưởng lão, ngay cả bốn vị Cửu đại trưởng lão bốn phương của Cái Bang ở Tây Thần quốc, mặc trên người một bộ y phục màu xanh với một mảnh vải xanh che mặt cùng nhau hiện thân. Bọn họ một thân y phục che mặt, tựa như đại quân được huấn luyện nghiêm khắc, vô cùng phách lối xuất động, "phân công hợp tác" vọt vào đại sảnh và mỗi căn phòng ở tầng một và hai của sòng bạc Phú Quý.
Bốn phía vách tường đại sảnh và mỗi căn phòng ở tầng một và hai của sòng bạc Phú Quý đều bị khoét bảy tám lỗ, gỗ vụn ngói bể rơi đầy đất, chiếu bạc thành tro chất đống.
Đám con bạc bị tiếng nổ đinh tai nhức óc phá hủy phòng ốc làm kinh sợ, liên tục kêu gào thất thanh.
Cả nhà cái và đám cận vệ sát thủ của sòng bạc Phú Quý đột nhiên gặp phải cường địch, phải rút ra vũ khí cất giấu trong ngươi, tiếng đánh nhau kháng địch dũng cảm khiến sòng bạc Phú Quý vốn đậm tính cá cược biến thành địa ngục Tu La trong nháy mắt.
Tầng ba, hiện tại Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang ở trong phòng sắt --
Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín bị âm thanh hỗn loạn đinh tai nhức óc làm đau màng nhĩ, ngón trỏ phải nhất tề di động chỉ về Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
"Ngươi... ngươi... ngươi... các ngươi..."
Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín không cam lòng "kết duyên" với địa phủ quá sớm, biết đánh cũng không lại, ngoại trừ trong miệng không ngừng nói ra hai chữ "các ngươi", nogai ra không thể nói thêm chữ thứ ba nào khác.
"Suỵt, im lặng!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên từ trên ghế, tay áo đẹp đẽ thêu bướm trắng múa lượn vờn hoa lan trắng phất ngang về phía đối diện. /Diễn đàn /
Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín bị một mùi thơm nhạt theo gió mềm mại quất vào mặt, hai chân trở nên mềm yếu, toàn thân nhức mỏi tê liệt ngã xuống trên mặt đất lạnh băng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo một cái ghế, chậm rãi tới trước mặt Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín, cử chỉ vô cùng lười biếng ngồi xuống ghế.
"Tĩnh hạ tâm lai. Đầu tiên nghe tiếng trời dễ nghe này một chút, như thế này...", Thượng Quan Ngưng Nguyệt như vị thần cao cao tại thượng, cúi đầu nhìn con kiến hôi hèn mọn chốn trần thế, mắt ngọc tràn ngập ý cười lạnh quét tới quét lui gương mặt sáu kẻ tê liệt trên mặt đất, môi anh đào xinh đẹp nhếch lên, nói: "Còn có một vở kịch vui vẻ đặc sắc ngàn năm có một, đáng giá để được các ngươi hảo hảo thưởng thức."
Lúc này --
Tất cả con bạc ở đại sảnh và mỗi căn phòng ở tầng một và hai đều nhanh chân chạy mất dẹp ra khỏi cửa chính sòng bạc Phú Quý. Mặc dù con bạc rất tham lam, nhưng các trưởng lão võ công cao cường của Cái Bang cũng không phải là hạng người tội ác tày trời, lạm sát kẻ vô tội, đương nhiên họ sẽ không làm khó đám con bạc, để bọn hắn bình yên vô sự thoát thân. Nhưng tất cả nhà cái và cận vệ sát thủ bên trong sòng bạc ngấm ngầm làm chuyện xấu cũng không ít, cho nên các trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn hắn dễ dàng như thế.
Các vị trưởng lão võ công cao cường phế võ công của tất cả nhà cái và cận vệ sát thủ trong sòng bạc Phú Quý, khiến bọn hắn nằm ngổn ngang trên mặt đất, thân thể co rúc ngọ nguậy như sâu róm, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. /Diễn đàn /
Sau khi đáng ngã tất cả nhà cái và hộ vệ, các trưởng lão Cái Bang dùng nội lực phá vỡ mười cánh cửa sắt, toàn bộ xông lên tầng ba, tiến vào mười một căn phòng sắt còn lại, trừ căn phòng sắt mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang ở trong.
Các vị trưởng lão Cái Bang vọt vào trong mười một phòng sắt rốt cuộc muốn làm chuyện gì đây? Chuyện các vị trưởng lão muốn làm cũng giống như chuyện Hiên Viên Diễm đang làm lúc này.
Tầng ba, phòng sắt nơi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang ở trong đó --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổi trên ghế gỗ, hơi cúi đầu, dùng một chiếc kìm màu bạc, thần thái cực kì nhãn nhã bấm móng tay út vốn đã hơi dài.
Vạt áo Hiên Hiên Diễm theo gió ma mị cuốc lên, giống như một com bướm màu tím vờn hoa, lướt qua trước cửa từng cái tủ đen ở bốn phía trong phòng, lấy ra một xấp dày ngân phiếu cất trong tủ đen. Một đống ngân phiếu kếch xù này là tiền đánh bạc mà sòng bạc Phú Quý lừa gạt được từ trên người vô số con bạc của tháng trước và tháng này, còn chưa kịp nộp lên cho Môn chủ Quỷ Chú môn.
Hiên Viên Diêm có một ân sư giàu có có thể cân cả tứ quốc, cho nên đối với đống ngân phiếu kếch xù này, căn bản hắn cũng chẳng để vào mắt, càng sẽ không đem số tiền mà sòng bạc Phú Quý giở thủ đoạn hèn hạ lừa từ trên người của đám con bạc nhét vào túi của mình. Hắn còn ngại làm bẩn túi của mình nữa là.
Nếu căn bản không để đống ngân phiếu kếch xù này vào mắt, thế thì... Hiên Viên Diễm lấy đống ngân phiếu ra để làm gì chứ?
Hiên Viên Diễm ném đống ngân hiếu đó qua cửa sổ phòng sắt ra bên ngoài. Ngân phiếu rơi lả tả như mưa trên con đường cái vừa dài vừa rộng.
Ngoài cửa chính sòng bạc Phú Quý vốn chật chội, người đi đường chen vai sát cánh, rối rít chụm đầu ghé tai, đủ loại âm thanh hỗn tạp nghị luận tại sao sòng bạc Phú Quý lại bị một đoàn người che mặt đập hủy? Nhìn thấy vô số từ ngân phiếu rơi xuống lả tả như mưa từ cửa sổ mỗi phòng sắt ở tầng ba, xoay tròn trong gió rồi rơi xuống dưới chân bọn họ. Bọn họ lập tức ngưng nghị luận tạp nham, cơ thể đứng trên mặt đất, ngươi đẩy ta chen, ngươi đụng ta túm, ngươi kéo ta đạp, cứ như phát điên tranh giành để nhặt ngân phiếu.
-- Ngân phiếu a! Thật là nhiều ngân phiếu nha! Rất nhiều rất nhiều ngân phiếu đó!
Nhìn thấy ngân phiếu nhiều như thế, giá trị như thế, dụ tâm câu hồn như thế rơi xuống bên chân, nếu như bọn họ không ngươi thưởng ta đoạt, điên cuồng tranh giành, trừ phi đầu bọn họ bị khe cửa hung hăng kẹp hỏng rồi!
Trong nháy mắt, người đến ngày càng nhiều, ùn ùn kéo tới đường cái phía ngoài sòng bạc Phú Quý, đông tới mức nước chảy không lọt, phía sau đẩy tới trước điên cuồng tranh giành ngân phiếu kếch xù.
Sau khi ném hết ngân phiếu trong tủ đen, không giữ lại một tờ, Hiên Viên Diễm đứng trước bàn dài rộng khoảng một thước để thật nhiều sổ sách, năm ngón tay phải thon dài phất bàn tính gảy. Trong nháy mắt, mỗi hạt châu của bàn tính gảy rời ra khỏi giá, xoay tròn với tốc độ cực nhanh ở giữa không trung.
Ống tay áo màu tím hời hợt quét ngang, khiến hạt châu đang xoay tròn giữa không trung toàn bộ khảm vào trong mặt ghế bên trong phòng sắt. Vô số hạt châu khảm vào mặt ghế, hoàn mỹ ghép thành bốn chữ to tướng và giễu cợt -- Tạm ngừng kinh doanh!
Trong nháy mắt bốn chữ lớn hợp lại mà thành, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lả lơi xinh đẹp, thản nhiên bấm móng tay xong, nhét kìm bạc vào tay áo.
"Sau một nén hương, các ngươi không nhúc nhích được liền có thể cử động bình thường. Các ngươi ngàn vạn lần phải nhớ, đem ghế bài đặc chế này chuyển đến cửa chính sòng bạc Phú Quý, nói với đám con bạc: bắt đầu từ bây giờ, sòng bạc Phú Quý sẽ tạm ngừng kinh doanh.", Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ ghế đứng lên, mắt ngọc quét qua sắc mặt sầu thảm của sáu tên trên mặt đất, môi hồng dịu dàng nói: "Càng phải nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng tìm người sửa chữa sòng bạc rồi tiếp tục tiến hành kinh doanh nha, nếu không..."
"Nếu các ngươi sửa chữa sòng bạc Phú Quý, đại ác nhân sẽ đến phá hủy sòng bạc. Để các ngươi khỏi ngày đêm lo lắng không biết đến tốt cùng khi nào đại ác nhân sẽ đến hủy phường,từ trước đến giờ chúng ta đây tràn đầy lòng từ bi..."
Hiên Viên Diễm đứng cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng tiếp lời nàng: "Còn phải cực khổ tới một chuyến, thay các ngươi hóa giải lo lắng bất an ngày đêm, giải nguy trước đại ác nhân một bước, phá hủy sòng bạc Phú Quý! Như vậy chúng ta sẽ mệt mỏi, các ngươi cũng sẽ mệt mỏi, không phải sao?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khẻ xướng người họa, ý tứ khác vô cùng rõ ràng -- trừ phi được sự cho phép của chúng ta, nếu không đừng nghĩ sửa chữa sòng bạc Phú Quý để tiếp tục tiến hành kinh doanh. Nếu không... các ngươi sửa một lần, chúng ta sẽ trở lại phá hủy một lần.
Dứt lời, cánh tay trái của Hiên Viên Diễm vô cùng dịu dàng ôm eo thon của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bóng dáng hai người hóa thành hai đạo ánh sáng tím lóa mắt nhảy qua cửa sổ hơi mở của phòng sắt, ra ngoài nắng vàng rực rỡ, mây trắng bồng bềnh trên nền trời quang đãng.
Không chỉ có Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà bóng dáng Huyễn Ảnh, Ngân Lang, Thanh Báo cùng với các trưởng lão Cái Bang cũng đồng loạt hóa thành hình vòm cầu màu xanh, hòa vào nền trời vàng rực quang đãng sau đó biến mất trong tích tắc. Khiến đám người đi đường vốn đứng trên mặt đất điên cuồng tranh đoạt ngân phiếu, lúc này nhất tề nghẹn họng nhìn trân trối, ngửa đầu nhìn lên nền trời quang đãng như lọt vào trạng thái lâm vào ảo mộng...
Thời gian như ánh sáng, mặt trời lặn, ngôi sao thăng, ánh sao thế ánh sáng mặt trời. Thoáng một cái, nửa tháng đã trôi qua --
Nửa tháng này trong Tây Thần quốc, có người vui mừng cười tít mắt, có người thểu não, trán đầy nếp nhăn, thậm chí tóc trắng cũng điểm vài sợi. Người vui mừng mặt mày hớn hở là kẻ bị sản nghiệp của Môn chủ Quỷ Chú môn chèn ép, cướp không ít nguồn kinh doanh. Đột nhiên một nam một nữ từ đâu tới, thay bọn họ hủy diệt sản nghiệp của đối thủ cạnh tranh, khiến số lượng khách hàng tới cửa hàng của họ trong nửa tháng này tăng lên vô số lần so với bình thường. Bọn họ há lại sẽ không vui đến mặt mày hớn hở đây? /Diễn đàn /
Người thểu não trán tăng nếp nhăn, tóc "xoạt xoạt" biến trắng dĩ nhiên là đám Đại chưởng quỹ thay Môn chủ Quỷ Chú môn kiếm tiền ở Tây Thần quốc. Người sầu não không chỉ gồm đám Đại chưởng quỹ trông coi cửa hàng bị tàn phá, không thể mở cửa kinh doanh, không biết Môn chủ sẽ trừng phạt như thế nào, còn có Tứ đại Hộ pháp ẩn trong tối được Môn chủ Quỷ Chú môn coi trọng. Nửa tháng trở lại đây, bọn hắn đã liên tục nhận được mười lăm thư tố của các chưởng quỹ. Trên tờ giấy vẽ "tướng mạo" một nam một nữ, chữ viết chói mắt thuật lại một canh giờ ngày nào đó, sản nghiệp của Môn chủ bị một nam một nữ này phá hủy thành mảnh vụn, không thể mở cửa kinh doanh. Bọn hắn đã sai không ít thuộc hạ võ công cao cường trong Quỷ Chú môn, thậm chí ngay cả bản thân cũng tự mình ra tay điều tra khắp nơi trong Tây Thần quốc, nhưng căn bản không cách nào tra được tung tích một nam một nữ này chứ đứng nói chi điểm dừng chân của bọn họ.
Một nam một nữ này thần thông quảng đại, mỗi ngày một canh giờ nào đó đều phá hủy không thấy mệt sản nghiệp của Môn chủ. Đợi đế khi Tứ đại Hộ pháp nhận được tin tức, chạy tới nơi bọn họ hiện thân, chỉ nhìn thấy sản nghiệp của Môn chủ tan tành, khắp nơi bừa bãi, mà một nam mọt nữ đã sớm biến mất vô tung vô ảnh rồi.
Môn chủ gần đây rất bận, vội vàng làm một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Tứ đại hộ pháp thật không nghĩ đến lưng mang gánh nặng vô năng, đi tới trước Môn chủ bẩm báo bốn người bọn hắn hành sự bất lực, căn bản không cách nào điều tra được lại lịch của một nam một nữ và nguyên nhân bọn họ phá hủy sản nghiệp của Môn chủ. Nhưng mà hôm nay tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Phần lớn sản nghiệp kiếm lời nhiều nhất của Môn chủ đã bị một nam một nữ thần thông quảng đại phá hủy gần hết rồi. Nếu còn không bẩm báo thật với Môn chủ, để tình hình vô cùng nghiêm trọng tiếp tục kéo dài, sợ rằng tất cả sản nghiệp của Môn chủ đều sẽ bị phá hủy dưới tay của một nam một nữ này.
Vì vậy vào một ngày nửa tháng sau, thời điểm hoàng hôn sắp buông xuống, Tứ đại hộ pháp của Quỷ Chú môn xuất hiện trong một mảnh rừng cây là nơi Môn chủ ẩn thân...