-- Lại biết sơ? Thần linh ơi, ai tới nói cho hắn rằng những điều ái thê của hắn biết sơ đến khi nào mới hết? HNTB-DđLQĐ
Thượng Quan Ngưng Nguyệt móc hạt dưa trong tay áo ra, lại móc thêm hai quả táo đã rửa sạch. Nàng đưa một quả cho Hiên Viên Diễm rồi cúi đầu cắn "rộp" một cái vào quả còn lại, chớp mắt nói: "Hết cách, ai bảo người ta có thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết, không muốn biết sơ cũng khó."
Chẳng lẽ nói cho Diễm rằng nàng ở thế kỉ hai mốt, trước khi xuyên không đã từng lật xem các loại thiên cổ kỳ thư như "Bách chiến kì lược", "Binh pháp Tôn Tử"... sao? Đến lúc đó, nếu Diễm hỏi nàng thế kỉ hai mốt là gì, xuyên qua là gì, sao lại gọi là "Binh pháp Tôn Tử", chẳng lẽ người viết cuốn binh pháp này là tôn tử (*), tôn tử của ai?! Nàng... có thể không giải thích đến đau đầu nhức óc không? Cho nên, thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết là câu trả lời bớt việc nhất.
[(*) Tôn tử trong tiếng Trung nghĩa là cháu trai, mà Tôn Tử viết binh pháp thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ?]
Dạ Dật Phong sử dụng kế liên hoàn, dĩ nhiên Hiên Viên Diễm lòng sáng như gương. Nhưng hắn vẫn muốn nghe ái thê "biết sơ" chiến lược binh pháp của mình sẽ phân tích liên hoàn kế của Dạ Dật Phong thế nào.
Vì vậy -- Hiên Viên Diễm nhận quả táo nàng đưa, gặm cái "rộp", chớp mắt nói: "Nguyệt nhi hiểu biết tường tận, ta sẽ rửa tai lắng nghe."
"Rõ ràng chiếm thượng phong, lại cố ý yếu thế ẩn mạnh, lấy hai trăm lá chắn hy sinh làm cái giá lớn, mang theo đại quân Thương Nguyệt hoảng hốt rút lui. Nếu ta không đoán sai, Dạ Dật Phong có ý đồ tung hỏa mù với đại quân Tây Thần, khiến bọn hắn lầm tưởng đại quân Thương Nguyệt sợ địch nên bỏ chiến đấu, từ đó sĩ khí tăng lên, rơi vào trạng thái lơ là."
Mái tóc nàng bay múa như tơ, chậm rãi đưa giọng nói ngọt ngào của mình vào tai Hiên Viên Diễm: "Trong chiến tranh, quay lưng với kẻ địch là giao mạng cho kẻ địch. Đại quân Thương Nguyệt rút lui vì cố ý để lộ nhược điểm cho Địch tướng quân, khiến hắn không thể chống lại sự hấp dẫn, mang theo đại quân Tây Thần điên cuồng đuổi theo hướng đại quân Thương Nguyệt rút lui."
Nàng nói trúng tim đen, từng chữ đều rất sâu sắc. Hiên Viên Diễm liên tục than thở trong lòng, khẽ nói: "Tiếp đi!"
"Dạ Dật Phong đã làm đến thế rồi thì chẳng sợ quân Tây Thần điên cuồng đuổi theo nữa. Ngược lại, hắn sợ đại quân Tây Thần không đuổi theo, bởi vì như vậy, hai trăm tên làm lá chắn của hắn đã hi sinh vô ích. Chỉ có đại quân Tây Thần đuổi theo..." Nàng xoay xoay quả táo trong tay, tiếp tục phân tích: "Mới có thể rơi vào bẫy mà hắn đã bày ra, khiến hai trăm lá chắn chết có ý nghĩa nhất. Vì vậy, Dạ Dật Phong muốn trả giá thật nhỏ để đổi lấy thương vong khổng lồ của quân địch."
Nghe xong đánh giá của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa tầm mắt về cuộc chiến phía xa. Trong lòng hắn đang thầm lẩm bẩm: Trời ạ, hắn có nên khuyên Nguyệt nhi sau này biết sơ ít đi không? Ái thê "biết sơ" không ngừng nghỉ thật sự... thật sự khiến phu quân hắn có một loại "cảm giác phức tạp tự ti".
Phía trước, đằng xa -- Thấy đại quân Thương Nguyệt chợt bỏ chiến đấu, chạy không quay đầu lại, nhanh chân "hoảng hốt" rút lui, hơn ba trăm vạn đại quân Tây Thần hệt như Thượng Quan Ngưng Nguyệt phân tích, đuôit theo đại quân Thương Nguyệt.
Vậy mà -- Trước mặt bọn hắn có hai trăm tên lá chắn Thương Nguyệt, dùng thân thể chặn thành bức tường dài ngăn cản đường truy kích của bọn hắn. Đại quân Tây Thần muốn nhanh chóng phá vỡ tường ngăn, đao sắc, tên nhọn bắn hết về phía bức tường kia. Một người ngã xuống, phía sau lập tức có người lấp chỗ trống. Ba người bị đao sắc cắt mất đầu, lập tức ba người phía sau vào lấp chỗ trống, cố gắng không để bức tường này có một kẽ hở nào.
Chiến tranh vô tình tàn khốc, nếu tiếp tục lấy trận pháp mười người phối hợp để chém giết kịch liệt với quân Tây Thần, mặc dù sẽ khiến quân Tây Thần thương vong thê thảm nhưng quân sĩ Thương Nguyệt cũng sẽ ngã xuống càng ngày càng nhiều. Nếu muốn giảm bớt số binh sĩ tử trận và bị thương của Thương Nguyệt, để đại quân Tây Thần tự tìm đường chết thì phải có người ở lại cản phía sau. Mà những người này đều là những người không sống bao lâu nữa. Hai trăm tên lá chắn này là những người rút được lệnh chết tối qua, hiện tại tình nguyện ở lại phía sau cản đường, bảo vệ đại quân Thương Nguyệt thành công rút lui, lấy tính mạng một người để đổi lấy trăm người quân địch cùng chết.
Sau lưng những người làm lá chắn, Dạ Dật Phong nhẹ nhàng kéo dây cương, quay đầu nhìn kĩ những người dùng thân thể để cản đường, dùng tính mạng hát lên hành phúc bi tráng cuối đời.
-- Các dũng sĩ Thương Nguyệt, xin cảm tạ mọi người!
Hàn tướng quân cũng kéo dây cương, quay đầu buồn bã nhìn hai trăm lá chắn, vỗ một cái lên cánh tay Dạ Dật Phong rồi hạ giọng: "Thái tử, tranh thủ rút lui, đừng để bọn họ hy sinh vô ích."
Dạ Dật Phong nhìn lại những lá chắn lần cuối rồi giục ngựa chạy như bay về phía trước.
Cùng lúc đó -- Địch trướng quân lạnh lùng nheo mắt lại.
Một khi hai quân giao chiến, trừ khi chém giết đến mức không còn sức nữa thì hai bên đồng thời ngưng chiến. Không có chuyện một bên dẫn đầu tự rút lui, bởi vì bên rút lui đầu tiên sẽ để lộ nhược điểm sau lưng cho đối phương, chẳng phải khiến đối phương có cơ hội sao? Dạ Dật Phong thân là đại tướng quân Thương Nguyệt, sao có thể không biết đạo lý trong này? Đã thế... sao Dạ Dật Phong lại ra chiêu rút lui ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ hắn cố ý lộ sơ hở, muốn dẫn đại quân Tây Thần đến bẫy mà hắn đã sắp đặt sẵn để Tây Thần tự chui đầu vào lưới?
Nhưng ngộ nhỡ mình suy đoán sai lầm thì sao? Dạ Dật Phong không sắp đặt bẫy mà sợ thực lực của quân Tây Thần thật nên rút lui vòng chiến thì sao? Nếu Tây Thần không thừa dịp tinh thần đối phương suy sụp, nhân lúc đối phương lộ nhược điểm sau lưng để đuổi giết quân Thương nguyệt, chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội diệt địch sao? Có khi chiến tranh là một cuộc đánh cược, nếu không mạo hiểm một chút thì rất có thể sẽ đánh mất cơ hội diệt địch ngàn năm có một. Hắn, phải đánh cược một lần!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Địch tướng quân cao giọng quát: "Giết, giết cho bản tướng quân! Tiêu diệt những tên chắn đường này với tốc độ nhanh nhất!"
Đao lạnh vung lên, máu văng khắp nơi. Những lá chắn muốn dùng thân thể chặn đường đại quân Tây Thần, giơ binh khí trong tay chống kẻ địch xông tới. Nhưng bọn hắn sao có thể là đối thủ của đại quân Tây Thần đông như kiến? Một người tiếp một người, máu me đầy người ngã xuống, nhưng trước khi ngã xuống đều chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Đằng xa, trên gò núi phía tây, sau tảng đá lởm chởm cao ngất --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặm hết táo, nhìn xuống từ trên cao rồi nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, tiếc thương nói: "Máu nhuộm sa trường hóa cầu vồng, hy sinh bản thân vì quốc gia là anh hùng. Diễm, hai trăm người này cam tâm tình nguyện chịu chết, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, có thể gọi là anh hùng chân chính."
"Đúng vậy, đáng tiếc..." Hiên Viên Diễm sớm thôi cười, khẽ thở dài một hơi, do dự nói: "Mặc dù bọn họ đáng giá cho chúng ta kính phục, nhưng chúng ta lại không thể ra tay cứu giúp."
Quân địch trên chiến trường không phải kẻ thù thực sự, chỉ đơn giản vì lập trường khác nhau nên bất đắc dĩ trở thành kẻ địch của nhau, là một loại "kẻ địch" mang ý nghĩa khác hẳn. Đối với những người vì chủ của mình, chung thủy bảo vệ tổ quốc, là kẻ thù mang ý nghĩa đặc biệt, bất luận binh lính Long Diệu hay là binh lính nước khác, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều cảm thấy bọn họ là người xứng đáng để kính phục.
Lấy bản lĩnh của hai người, muốn cứu hai trăm kẻ này, thật ra không chút khó khăn. Nhưng kính phục thì kính phục, bọn họ tuyệt đối không được ra tay cứu giúp, bởi tuy Long Diệu không muốn thống nhất thiên hạ, nhưng dã tâm thống nhất thiên hạ bừng bừng của ba nước khác vẫn tồn tại ăn sâu bén rễ, tăng theo từng ngày. Mặc dù bọn họ không giá họa cho Dạ Dật Phong khiến Tây Thần và Thương Nguyệt khai chiến đầu tiên thì chiến tranh giữa tứ quốc vẫn không thể tránh khỏi. Một khi chiến tranh bộc phát, máu chảy thành sông, xương chất thành đống, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn hơn cảnh trước mắt gấp trăm lần. Để hóa giải chiến tranh tứ quốc, tránh cho nhiều binh sĩ tử vong hơn, Tây Thần và Thương Nguyệt cần phải có một số ít binh sĩ hy sinh...
Địch tướng quân tiêu diệt hai trăm lá chắn, khuôn mặt bao phủ sương lạnh, ánh mắt u ám nhìn đại quân Thương Nguyệt rút lui càng lúc càng xa, tiến vào gò núi nhấp nhô sắp mất hút. Hắn cầm đao nhuốm máu trong tay, giơ lên, giọng nói vang dội như sấm: "Kỵ binh đằng trước, bộ binh đằng sau, cung tiễn thủ và khiên thủ chia ra đứng hai bên, theo bản tướng quân đuổi giết đại quân Thương Nguyệt."