Nhưng Vô Ngân luôn thận trọng, giờ phút này ở gần bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, tất nhiên thấy được Thiên Cơ lão nhân bất thường.
"Soái lão đầu, người......"
Đôi mắt đẹp kinh ngạc trong nháy mắt, khuỷu tay khẽ chạm vào Thiên Cơ lão nhân, lòng Vô Ngân tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Đây là thế nào?"
Bàn tay đang nắm thảm nổi đầy gân xanh.
Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của Vô Ngân, giọng tuy nhẹ như muỗi kêu, Die nd da nl e q uu ydo n lại lạnh như băng sương trong mùa đông khắc nghiệt.
"Sơn trang Vạn Trúc gặp phải tai họa bị tàn sát, ngoài trang chủ sơn trang Vạn Trúc còn thoi thóp một hơi ra, toàn bộ trong trang, không một ai sống sót!"
Nghe được lời Thiên Cơ lão nhân nói, sắc mặt Vô Ngân bỗng chốc biến đổi.
Đôi mắt đẹp nhanh chóng nhìn lướt qua rừng đào, lại không phát hiện bất luận người nào tồn tại, Vô Ngân đè thấp giọng nói, tràn đầy khiếp sợ: "Sao người biết được? Chẳng lẽ...... Có người truyền âm với người?"
Cổ tay khẽ lật, trải tấm thảm xuống mặt đất, đáy mắt Thiên Cơ lão nhân chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
"Đúng! Thuộc hạ Võ Học Thông của lão đầu hiện đang ở cuối rừng đào. Chuyện sơn trang Vạn Trúc bị huyết tẩy, chính là do hắn mới vừa thúc giục nội lực lặng lẽ truyền âm từ phía cuối rừng đào tới chỗ ta đấy!"
Vô Ngân ngồi chồm hổm với Thiên Cơ lão nhân, vừa cầm một góc tấm thảm, vừa cúi đầu xuống, đè thấp giọng nói chuyện.
"Soái lão đầu, Võ Học Thông có nói với người, rốt cuộc là người phương nào đã tàn sát sơn trang Vạn Trúc không? Dieendaanleequuydonn Động cơ tàn sát sơn trang Vạn Trúc là gì?"
"Hình như Võ Học Thông bị tiêu hao nội lực, không có cách nào kéo dài thời gian truyền âm. Hắn chỉ nói cho ta biết, sơn trang Vạn Trúc bị tàn sát, trang chủ thì đang hấp hối, hiện đang ở cuối rừng đào, bảo ta mau hiện thân, xem thử có biện pháp nào thay trang chủ kéo dài tánh mạng không."
"Đã hái được không ít đào, trước mắt, nếu lại lấy cớ hái đào nữa để vào trong rừng đào, Diễm với Nguyệt nhi nhất định sẽ sinh nghi."
"Đúng vậy! Đây chính là điều lão đầu băn khoăn, không biết làm thế nào mới có thể tiến vào rừng đào lần nữa, còn ở trong thời gian dài như vậy, mà không làm Diễm tiểu tử và Nguyệt oa nhi sinh nghi đây?"
"Ta lại có một biện pháp."
"Nói nghe thử đi!"
"Lúc hái trộm đào, không cẩn thận mất đồ, vào rừng tìm lại."
"Đây chính là một cách tốt, chỉ là...... trên người lão đầu chưa bao giờ mang theo bất kỳ vật gì, điểm này Diễm tiểu tử biết rất rõ!"
"Lão ngài không có đồ để ném, ta có!"
Tiếng nói vừa ngừng, Vô Ngân bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt "hốt hoảng", cất cao giọng kinh ngạc kêu lên: "Hỏng bét!"
Đối diện --
Nghe thấy tiếng kêu của Vô Ngân, Ngân Lang và Thanh Báo đang trải thảm thì chợt ngẩng đầu lên, da.nlze.qu;ydo/nn giọng đầy nghi ngờ hỏi: "Vô Ngân công tử, người sao vậy?"
Ngón tay mò vào trong tay áo, sau một hồi móc đông sờ tây, Vô Ngân nhíu mày nói: "Ngọc bội mà phụ thân để lại cho ta rớt mất rồi!"
Thiên Cơ lão nhân cũng đứng lên, phối hợp diễn trò với Vô Ngân: "Vô Ngân tiểu tử, ngọc bội của ngươi, có thể rơi ở trên xe ngựa rồi không?"
Vẻ mặt đầy hốt hoảng trông như thật, Vô Ngân lắc đầu nói: "Không thể nào! Lúc ta xuống xe, đặc biệt sờ vào tay áo, lúc ấy ngọc bội vẫn còn."
Đông trưởng lão đứng bên cạnh bờ sông rửa đào, cũng không biết Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân đang diễn trò một xướng một họa, cho là Vô Ngân mất ngọc bội thật.
"Lúc xuống xe, ngọc bội vẫn còn, khi hái đào xong ra khỏi rừng, ngọc bội lại không thấy nữa? Vô Ngân công tử......"
Đầu bỗng nhiên quay lại, vẻ mặt Đông trưởng lão hàm chứa sự tôn kính đối với Vô Ngân, lên tiếng nhắc nhở: "Nhất định là lúc hái đào, ngài đã không cẩn thận đánh rơi ngọc bội ở trong rừng rồi!"
"Đông trưởng lão nói rất đúng, nhất định là đã rớt ở trong rừng rồi."
Ba vị trưởng lão Nam Tây Bắc cũng dừng động tác rửa đào lại.
Ba vị trưởng lão đều đồng loạt quay đầu mở miệng nói: "Vô Ngân công tử, ngài đừng có gấp, dinendian.lơqid]on nói cho chúng ta biết hình dáng và màu sắc của ngọc bội, chúng ta thay ngài vào rừng tìm kiếm!"
"Không cần, các trưởng lão cứ tiếp tục rửa đào, Vô Ngân tự vào rừng tìm kiếm được rồi."
Dứt lời, bóng dáng màu trắng của Vô Ngân, bỗng chốc như sao xẹt qua trong gió, cả người chạy vào trong rừng đào.
Trong nháy mắt Vô Ngân vào rừng --
"Hì hì, tìm đồ chơi vui lắm, lão đầu cũng muốn chơi."
Lông gà khắp người rơi xuống, bím tóc đung đưa, Thiên Cơ lão nhân huơ tay múa chân, đuổi theo Vô Ngân vào rừng đào: "Vô Ngân tiểu tử, mang theo lão đầu cùng chơi đùa đi!"
Mọi người không biết nguyên do bên trong, cho là Vô Ngân không để bọn họ giúp một tay, cùng vào rừng tìm ngọc bội, chẳng qua là xấu hổ không muốn làm phiền bọn họ.
Ngay lúc ba vị trưởng lão Nam Tây Bắc muốn tiếp tục rửa đào, Đông trưởng lão đang định giao lại cho người bên cạnh, vọt vào rừng đào giúp một tay thì.
-- mọi người nghe đây, lão đầu và Vô Ngân vào rừng đào tìm kiếm ngọc bội là giả, có chuyện quan trọng muốn làm mới là thật.
Về phần là chuyện gì, hiện tại lão đầu không có thời gian nói cho các ngươi biết, tóm lại hết sức khẩn cấp!
Các ngươi đừng cùng vào rừng đào, cứ tiếp tục ở lại bên ngoài rửa đào trải thảm. Dĩ nhiên, rửa đào trải thảm là thứ yếu, Dieenndkdan/leeequhydonnn quan trọng là coi chừng Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi.
Nếu Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi nổi lên lòng nghi ngờ, muốn tiến vào rừng đào, các ngươi cần phải nghĩ cách cản lại.
Nhớ, nếu như thật sự không ngăn nổi, nhất định phải thét chói tai nhắc nhở lão đầu, để lão đầu biết Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử đang muốn vào rừng đào.
Những lời này, là do Thiên Cơ lão nhân tiến vào chỗ sâu trong rừng đào đã thúc giục ma lực hùng hậu trong cơ thể truyền âm đến ngoài rừng đào.
Ngoài Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong ra, bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, Ngân Lang và Thanh Báo, Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly đều nghe thấy tiếng truyền tới.
Nghe thấy lời Thiên Cơ lão nhân nói, mọi người theo bản năng gật đầu.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đầy nghi ngờ, tiếp tục rửa đào thì rửa đào, trải thảm thì trải thảm, nhưng khóe mắt lại lướt nhìn phía chiếc xe ngựa thứ nhất.
Bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất --
Đầu ngón vén rèm cửa màu bạc lên, hai mắt nhàn nhạt nheo lại, Hiên Viên Diễm nhíu chặt mày, đang nhìn chằm chằm rừng đào tràn ngập hương thơm.
Nhưng, rừng đào có diện tích rộng lớn, trong rừng cây đào rắc cành lá đan xen rậm rạp.
Chỉ có thể thu những gì bên ngoài rừng đào vào tầm mắt, Hiên Viên Diễm không có cách nhìn vào chỗ sâu thẳm trong rừng đào, đầu ngón tay chậm rãi kéo rèm xuống.
Nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm hạ thấp giọng nói: "Nguyệt nhi, chuyện Vô Ngân sơ ý đánh mất ngọc bội, nàng có tin không?"
Lòng bày tay trái lười biếng vuốt ve năm ngón tay phải, mắt ngọc lưu chuyển nhìn Hiên Viên Diễm, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi lên cười trả lời: "Không tin!"
Từ trước đến nay, Vô Ngân luôn rất thận trọng, chỉ là vào rừng hái đào, làm sao có thể đánh mất ngọc bội chứ? Vả lại, còn là đánh mất di vật của thánh thủ Y Vương?
Sương mù trong lòng thay nhau nổi lên, đư ngón tay sờ lấy cằm, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nói: "Tại sao Vô Ngân lại nói dối? Hắn và soái lão đầu lấy chuyện ném ngọc bội để ngụy trang để vào rừng đào lần nữa, làm như vậy là có mục đích gì đây?"
"Đã đoán không ra, hiện tại lại rất tò mò, không bằng......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài tiếng nói, môi đỏ hồng xinh đẹp nở nụ cười, bàn tay trắng nõn nâng lên, ngón trỏ phải chỉ về phía cửa sổ đối diện rừng đào.
"Ta đang có ý tưởng này, chỉ là......"
Sau khi Thiên Cơ lão nhân vào rừng đào, cuộc trò chuyện bí mật lọt và tai cả đám, hành động gật đầu theo bản năng, dfienddn lieqiudoon Hiên Viên Diễm cũng không coi thường.
Vì vậy, ngón trỏ phải chỉ về phía cửa, Hiên Viên Diễm nhẹ giọng nói: "Sợ là chúng ta mới vừa vào rừng đào, sẽ có người lên tiếng nhắc nhở soái lão đầu!"
"Việc này quá đơn giản? Để cho bọn họ ngủ một lát đi!"
Tiếng cười mị hoặc vang lên trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung tay áo màu tím lên, trong lòng bàn tay trái bỗng có thêm một cái bình nhỏ màu ngọc bích.
Cùng lúc đó --
Phía trước xe ngựa, làm gió nhẹ thổ lướt qua mặt đất, trên tấm thảm gấm bày mấy cái đĩa đựng những quả đào tươi ngon, sạch sẽ.
Đám người Hiên Viên Ly đã khoanh chân ngồi trên thảm, chuẩn bị ăn đào.
"Diễm đệ, đã rửa đào xong, đệ và Nguyệt nhi có thể xuống xe ăn được rồi đấy!"
Gọi xong, Hiên Viên Ly bỗng chốc nghiêng đầu, tay mắt lanh lẹ cầm một quả đào lớn nhất lên, "chẹp chẹp" gặm mấy miếng.
"Xèo xèo chi -- xèo xèo chi --"
Vừa thấy quả đào lớn nhất bị Hiên Viên Ly giành ăn, tiểu kim chồn Cầu Cầu khó chịu.
Cầu cầu nhe răng trợn mắt, lúc này đã nhảy lên đầu vai Hiên Viên Ly, vươn móng vuốt tới khóe miệng Hiên Viên Ly, đoạt lấy quả đào mà Hiên Viên Ly đang gặm.
Hiên Viên Ly cố ý trêu chọc Cầu Cầu, đầu nghiêng sang một bên tránh đi, đồng thời một tiếng "chẹp" lại vang lên, lần nữa gặm một miếng đào lớn.
"Ha ha ha ha ha......"
Nhìn thấy nhất thời không đoạt được quả đào, Cầu Cầu giận đến vò đầu bứt tai, vẻ tức cười và dễ thương này khiến mọi người không khỏi ồn ào cười lớn.
Chờ đến khi Cầu Cầu tức giận thở hổn hển, móng vuốt nhỏ dùng sức vỗ về phía đầu Hiên Viên Ly.
Khóe miệng Hiên Viên Ly giật giật, lúc này mới không trêu chọc Cầu Cầu nữa, d,0dylq.d trả lại quả đào đã gặm mấy miếng cho Cầu Cầu.
Lúc này --
Mọi người nhìn xong vở kịch buồn cười, ánh mắt chợt đồng loạt tập trung nhìn về phía đôi giai ngẫu đang dời bước mà đến.
Vạt áo màu tím bay lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi về phía thảm gấm, mặc dù tay trái đang nắm lấy tay Hiên Viên Diễm, nhưng tay phải lại giấu ở sau lưng.
Trước mặt, nếu đang đối diện với kẻ địch, cử chỉ đưa tay giấu ở sau lưng này, tất nhiên trong nháy mắt mọi người sẽ đề cao cảnh giác.
Nhưng, đối diện là phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Vì vậy, sao mọi người lại có thể cảnh giác chứ?
Thượng Quan Hạo đưa tay vẫy, vẻ mặt từ ái nở nụ cười nói: "Nguyệt nhi, đến đây, ngồi bên cạnh phụ thân ăn đào đi!"
Thượng Quan Hạo vừa dứt lời, tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang giấu ở sau lưng bỗng chốc giơ cao ra.
Một đạo áng sáng màu hồng thoáng qua cực nhanh với trước mặt mọi người.
Tia sáng thoáng qua rồi biến mất, mà lúc tia sáng biến mất, trước mặt mọi người bỗng tối sầm, dienndnle,qu.y don thân thể đều ngã về phía sau, toàn bộ lọt vào trạng thái hôn mê.
Mắt ngọc tràn đầy áy náy, liếc nhìn Thượng Quan Hạo.
Ngay sau đó, đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng bắn ra, thu bình sứ trong lòng bàn tay phải vào trong tay áo màu tím.
Trong bình sứ chứa một loại bột thốc vô sắc vô vị, da thịt người một khi nhiễm phải, sẽ lập tức lọt vào trong trạng thái hôn mê.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới vừa tay lên, chính là thúc giục thất thải linh lực, đem bột thuốc trong bình sứ, theo gió tới trước mặt mọi người.
Ngốc Bảo và Cầu Cầu cũng bị lây dính bột thuốc.
Nhưng, loại này bột thuốc hữu hiệu với loài người hữu hiệu, mà lại không có một chút ảnh hưởng nào với Ngốc Bảo và Cầu Cầu.
Vì vậy --
Đối với một màn bất thình lình này, Cầu Cầu và Ngốc Bảo cảm thấy hết sức kinh ngạc, lúc này mới ngừng ăn, Die nd da nl e q uu ydo n chạy nhanh tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hỏi: "Nguyệt chủ tử, sao người......"
Kể từ khi Hiên Viên Diễm được Thiên Cơ lão nhân cứu sống, liền có được bản lĩnh nghe hiểu ngôn ngữ động vật.
Cho nên, lúc trước Thiên Cơ lão nhân trêu chọc Cầu Cầu và Ngốc Bảo, mặc dù làm bộ nghe không hiểu ngôn ngữ động vật, chỉ lo nói việc của mình.
Nhưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hiểu rõ, thật ra thì những gì Cầu Cầu và Ngốc Bảo nói, Thiên Cơ lão nhân có thể nghe hiểu.
Để phòng Cầu Cầu và Ngốc Bảo nói lớn tiếng, sẽ bị Thiên Cơ lão nhân thính tai nghe thấy.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức đưa tay lên, đưa tới bên môi nhẹ "xuỵt" một tiếng, ý bảo Cầu Cầu và Ngốc Bảo đừng nói chuyện.
Mặc dù Cầu Cầu và Ngốc Bảo kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Ngốc Bảo, Cầu Cầu, hiện tại Nguyệt chủ tử muốn nhanh chóng vào rừng, dieendaanleequuydonn không có thời gian giải thích với các ngươi. Các ngươi nghe lời, ở lại bên ngoài ăn đào. Còn có......"
Quét đảo qua mọi người đang lâm vào trạng thái hôn mê, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bổ sung: "Nếu xuất hiện người xấu, muốn gây bất lợi với phụ thân bọn họ, các ngươi cần phải hết sức bảo vệ đó!"
Gật đầu, Ngốc Bảo và Cầu Cầu lui về thảm gấm, vừa cúi đầu ăn quả đào, vừa để tai nghe gió thổi cỏ lay ở bốn phía.
Cười liếc nhìn Ngốc Bảo và Cầu Cầu xòn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm tay nhau, lặng yên không tiếng động tiến vào rừng đào......