Hương trúc nhàn nhạt tản mát mọi nơi. Bóng trúc mềm mại đong đưa.
Trong rừng cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh khiến lòng người vui tươi. Kì thực trong đó lại có trận pháp vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần đặt chân trên mặt đất, trận pháp sẽ lập tức khởi động.
Nhưng không, trong nháy mắt khi hai tùy tùng của Vô Ngân công tử dẫn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào rừng trúc --
Vốn cành lá còn đang đong đưa, đột nhiên lại thay đổi, cây trúc nghiêng nghiêng ngả ngả muốn ngã, giống như gặp phải mưa to gió lớn.
Đối với người tinh thông trận pháp như Hiên Viên Diễm, hắn đương nhiên biết vì sao rừng trúc bỗng dưng đung đưa mãnh liệt như thế.
Nhưng mà, hắn và Nguyệt nhi được Vô Ngân công tử mời đến đây phẩm trà, không cần phải khổ cực hoạt động gân cốt.
Vì không làm mất nhã hứng của hắn và Nguyệt nhi, hai tên tùy tùng tuyệt đối sẽ không để cho họ gặp nguy hiểm gì. Hên Viên Diễm ôm hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mỉm cười dịu dàng vén mấy sợi tóc mai bên má nàng bị gió thổi loạn.
Thoải mái dựa vào người bên cạnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngước đầu lên, cũng giơ bàn tay trắng nõn chỉnh sửa cổ áo cho Hiên Viên Diễm.
Cùng lúc đó, hai tùy tùng của Vô Ngân công tử hơi động, năm cánh hoa đào đã nằm gọn trong lòng bàn tay họ.
Đương lúc vô số cây trúc đang nghiêng ngả lảo đảo, phát ra những âm thanh thanh thúy như muốn gãy rời, thì hai gã bắn những cánh hoa đào trong tay về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Khi mười cánh hoa đào chia nhau bay vào bên trong rừng trúc, cây cối đột nhiên khôi phục tư thế ban đầu, cành lá xanh mướt lại khe khẽ đong đưa.
Lúc này hai tùy tùng hơi cúi người với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm tư thế mời, nói: "Hai vị, xin mời!"
Dứt lời, hai người tiếp tục đi trước dẫn đường cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mắt đối mắt thâm tình nhìn nhau một cái, Hiên Viên Diễm nắm tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, theo sau hai gã tùy tùng, đi sâu vào trong.
Vượt qua mấy con suối nhỏ, lại rẽ phải, ngoài hương trúc còn ngửi thấy hương trà nồng đậm, như thấm vào ruột gan.
Lúc này, hai người phía trước đột nhiên dừng chân. Chỉ thấy bọn họ làm lễ với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó cúi đầu trở về theo đường cũ.
Phía trước có một tòa lương đình bằng trúc, mà hương trà làm say đắm lòng người phát ra từ nơi đó.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đồng thời thầm nói: chuyện gì xảy ra? Vì sao cả Vô Ngân công tử cũng mặc tang phục, đeo khăn tang?
Đối với việc những người ngăn cản bọn họ mặc tang phục, hai người nhất trí cho rằng đây chỉ là hành động khiêu khích—tỏ vẻ tiễn đưa kẻ địch thôi. Nhưng hiện tại, lấy tác phong khiêm tốn của Vô
Ngân công tử, dù hắn có hận kẻ địch tới mức nào, cũng không thể mặc tang phục đi?
Chẳng lẽ người của Tuyết Ảnh Các mặc tang phục, cản đường bọn họ, thật ra không phải muốn khiêu khích, mà là vì…
Hai người nắm tay nhau, âm thầm trao đổi ý nghĩ, đồng thời chậm rãi đi vào lương đình, Vô Ngân công tử đang ngồi bên trong, tang phục theo gió phiêu phiêu, cúi đầu nhìn ngắm hình khắc trên nắp bình trà.
Mái đình xanh biếc cong cong, treo mấy chiếc đèn lồng hình hoa anh đào. Ánh nến trong đèn lồng gieo giắt ánh sáng lên cổ tay trắng ngần của Vô Ngân công tử.
Chỉ thấy Vô Ngân công tử mở nắp bình, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài nắm bình sứ màu hồng. Mở nắp bình sứ dốc ít nước vào bình trà.
Sau đó, Vô Ngân công tử đậy nắp bình màu hồng lại, bỏ vào trong tay áo xong, mới đậy nắp bình trà, khẽ lắc mấy cái.
Tiếp theo, đặt bình trà ở phía đối diện.
Khi hắn đổ nước vào bình, lá trà trao đảo mấy vòng theo dòng xoáy nước, hương trà thơm ngát tức thời tỏa ra càng đậm.
Nếu nói hương trà lúc nước thấm vào ruột gan, thì bây giờ, dù là người rất ghét uống trà, khi ngửi được mùi này, e rằng cũng theo hương thơm tìm đến thưởng thức một chén.
Vô Ngân công tử châm trà cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, mới ngẩng đầu nhìn hai người đướng bên ngoài lương đình.
Bàn tay chỉ hướng đối diện, Vô Ngân công tử cười dịu dàng nói: “Hai vị mời ngồi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm tay không rời, sóng vai nhau đi vào trong lương đình. Hai người thâm thúy quét mắt qua Vô Ngân công tử, đồng thời ngồi đối diện hắn.
Vô Ngân công tử bưng chén trà của mình lên, đổ bỏ nước trong chén, nhấc bình trà lên, tự rót cho mình một chém trà.
Hắn khẽ rũ mắt xuống, nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng nói dịu dàng như gió xuân: “Trà của Vô Ngân, không biết có khiến hai vị hài lòng không?”
“Lá trà đương nhiên là cực phẩm, nhưng nước pha trà càng là cực phẩm trong cực phẩm. Cho dù là một ly nước lọc vô vị, chỉ cần thêm một giọt nước suối lạnh, e rằng cũng sẽ trở thành cực phẩm thế gian.”
Tay trái nắm chén trà, tay phải nâng đĩa, Hiên Viên Diễm mở miệng nói tiếp: “Huống chi… Vô Ngân công tử dùng để pha trà, đâu phải chỉ có một giọt nước suối lạnh. Thế nên, dù còn chưa uống trà, chỉ ngửi hương trà, cũng làm ta cảm thấy quyết định đi chuyến này là đúng rồi.”
Nước suối lạnh -- chính là một loại nước suối, tan chảy từ băng trên một núi băng xuống.
Rất nhiều người yêu trà cũng từng muốn lên núi băng, muốn lấy nó để pha trà, nhưng tất cả bọn họ đều phí công vô ích. Bởi vì núi này không những gập ghềnh khó trèo, mà còn vô cùng băng giá, còn chưa kịp tới chân núi băng, thân thể đã đông cứng rồi.
Chẳng qua là hơn ba mươi trước có một thiên tai xảy ra, làm băng trên đá tan chảy hết.
Biết được tin tức này, những người hi vọng lấy nó pha trà vô cùng vui mừng, bất chấp nguy hiểm leo lên đỉnh núi. Vậy mà, khi tới đỉnh núi, bọn họ lại phát hiện băng trên núi tan sạch rồi.
Không nghĩ tới, thứ làm bao nhiêu người thất vọng ra về, lại ở trong tay Vô Ngân công tử, vô cùng rộng rãi rót vào trong nước trà, chiêu đã hắn và Nguyệt nhi.
Hiên Viên Diễm ngửa đầu, uống cạn chén trà, nhấc bình trà lên rót thêm nước trà vào chén, đồng thời nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười tà mị nói: “Nguyệt nhi, nhất định phải uống nhiều mấy chén đó! Cực phẩm nước trà này, chỉ có ở Tuyết Ảnh Các, mới thưởng thức được.”
Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mấy vòng, bưng ly trà trước mặt lên, đưa đến bên môi.
Nàng uống cạn nước trà trong chén, liền cảm thấy hương trà không chỉ thấm vào gan ruột, mà ngay cả sự mệt nhọc bôn ba trên đường, cũng tiêu tan đi nhiều rồi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười, nhấc bình trà thêm trà cho mình đồng thời nhếch môi nói: “Quả thật là cực phẩm nhân gian! Nếu không uống nhiều mấy chén, thật sự sẽ hối tiếc cả đời.”
Gió đêm khe khẽ thổi, dưới ánh nến lấp lánh hòa quyện với ánh trăng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không thèm nhìn Vô Ngân công tử ở đối diện.
Chỉ thấy hai người, ta một chén ngươi một chén, cụng ly với nhau, cười hì hì cùng uống trà.
Cho đến khi, uống sạch nước trà xong --
Hai người mới đặt ly trà xuống, nâng tay lên gần mặt đối phương, động tác dịu dàng lau nước trà quanh miệng cho nhau.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lau sạch nước trà dính trên miệng Hiên Viên Diễm, đôi mắt ánh lên ý cười nhìn Vô Ngân công tử nói: “Được rồi! Trà này của ngươi, ta và Hiên Viên Diễm đã uống cạn rồi, bọn ta vô cùng hài lòng.”