Triệu Lạc Tĩnh chỉ muốn tìm một người đàn ông ổn định và chân thành. Mà thiết lập của Triều Từ ở thế giới này chính là người phù hợp với điều kiện đó, không cần phải thể hiện thêm gì khác.
Quả nhiên, qua bữa tối này, Triều Từ hồi hộp và có một chút lưỡng lự, nhưng Triệu Lạc Tĩnh lại không có vẻ gì nóng nảy, thậm chí còn hơi vui mừng.
Sau khi ăn tối xong, hai người trao đổi thông tin liên lạc với nhau, nhìn từ thái độ của Triệu Lạc Tĩnh, rõ ràng cô ấy đã có kế hoạch sẽ tiếp tục và duy trì mối quan hệ này.
Mặc dù hiện tại Triều Từ không có ý định yêu đương, nhưng cậu lại ngại từ chối người khác. Khi nhìn thấy sự nhiệt tình của cô ấy, cậu cũng không dám bày tỏ thái độ nào khác.
............
Giống như hồi lúc mới quen Hạ Luật, Triệu Lạc Tĩnh cũng bắt đầu từ việc nhắn tin qua We Chat.
Nhưng Triều Từ đã trải qua một lần thất bại trong tình cảm, nên cậu không còn giống như trước đây. Cậu sẽ không vì những dòng tin nhắn trên We Chat trong vài ngày mà ngu ngốc rơi vào cái bẫy của người khác. Sau những gì đã xảy ra với Hạ Luật, Triều Từ không còn hy vọng xa vời nào đối với những cô gái xinh đẹp, trẻ trung này nữa. Huống chi hiện tại cậu không muốn yêu ai, cho dù thực sự muốn yêu thì cậu cũng chỉ muốn tìm một người phụ nữ bình thường, có thể sống một cuộc sống ổn định, chân thành với nhau.
Tuy nhiên, tính cách của Triều Từ hiền lành nên khi đối phương chủ động với cậu, cậu cũng không lơ đi hay trả lời cho có lệ. Mặc dù cậu đã rút ra được bài học từ chuyện trước đó, nhưng đã là con người dù ít hay nhiều cũng yêu thích cái đẹp. Tuy cậu không mong đợi sẽ yêu đương với Triệu Lạc Tĩnh, nhưng cậu vẫn có chút hảo cảm nhất định với cô, cũng không đến mức tránh cô như là tránh tà.
Trò chuyện được mấy ngày, Triệu Lạc Tĩnh cũng kể cho Triều Từ nghe một chút về hoàn cảnh của mình.
Cô nói cô đã bỏ học từ năm ngoái vì hoàn cảnh kinh tế của gia đình, còn lý do cụ thể thì không nói ra.
Chỉ với bằng tốt nghiệp cấp ba, rõ ràng khó có thể tìm được việc làm có điều kiện tốt ở Thành phố S. Hiện tại, cô đang làm tại một quán trà sữa. Cô học ngành tiếng Pháp ở đại học nên thỉnh thoảng cũng nhận được một số bài dịch để kiếm thêm tiền.
Hai người đã nhắn tin với nhau được hai tuần. Vào một ngày cuối tuần nọ, Triệu Lạc Tĩnh nói hiếm khi có được một ngày nghỉ nên muốn rủ Triều Từ đi leo núi cùng mình.
Triều Từ muốn từ chối khéo, nên đã nhắn trên We Chat bảo cô có thể rủ thêm bạn để đi cùng. Nhưng Triệu Lạc Tĩnh lại nói cô vừa mới ở Thành phố S được hơn hai năm, bạn của cô đều là bạn cùng lớp, sau khi cô bỏ học thì không còn liên lạc với nhau nữa. Bây giờ, cô chỉ có bạn đồng nghiệp, nhưng quán trà sữa thay phiên nhau cho mỗi người nghỉ bốn ngày mỗi tháng. Nếu hôm nay cô nghỉ, thì các đồng nghiệp khác phải đi làm.
Sau khi cô nói như vậy, Triều Từ cũng không muốn từ chối nữa, nên cậu đồng ý đi leo núi cùng với cô.
Triều Từ ít khi đi leo núi, mặc dù cậu thích leo núi hơn so với các hoạt động khác. Nhưng do công việc bận rộn, đặc biệt là trong thời gian hơn một năm yêu nhau với Hạ Luật, cậu bận đến mức ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có, đừng nói đến việc leo núi.
Hiếm có được một lần leo lên trên đỉnh núi, nhìn xuống đám mây đang che phủ núi non trùng điệp bên dưới, cảm giác nặng nề tích tụ trong lồ ng ngực của Triều Từ dường như vơi đi nhiều.
Triều Từ nhìn Triệu Lạc Tĩnh ở bên cạnh đang đội mũ che nắng, trên trán và cổ của cô lấm tấm những giọt mồ hôi như là giọt nước, bèn cười hỏi: "Hiếm khi được nghỉ ngơi, sao lại muốn đi leo núi, em không thấy mệt sao?"
"Mệt cũng không sao." Triệu Lạc Tĩnh lau mồ hôi trên trán, "Sức khỏe là quan trọng nhất."
Cô ấy nói xong liền lấy ra một bình nước táo đỏ kỷ tử: "Anh uống không ạ?"
............
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Triều Từ phát hiện Triệu Lạc Tĩnh không giống như những gì cậu đã nghĩ.
Cô ấy không có sự nóng nảy hay bồng bột của tuổi trẻ, mà giống như một người đã bước vào tuổi trung niên, hay thậm chí là người già. Dù có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng cô ấy không muốn làm người nổi tiếng ở trên mạng - nếu cô ấy muốn chắc chắn sẽ nổi tiếng - cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng ngoại hình để đạt bất cứ điều gì. Không giống như hầu hết các bạn bè cùng trang lứa, thích thức khuya và không chú trọng ăn uống, cô ấy rất quan tâm đ ến sức khỏe của mình. Thậm chí khi đi leo núi, cô ấy cũng mang theo một bình táo đỏ kỷ tử khiến Triều Từ bất ngờ.
Cô ấy không bao giờ thức khuya, luôn đi ngủ lúc mười một giờ dù cho có mệt đến đâu. Khi hai người thân với nhau hơn, cô ấy còn thường xuyên khuyên Triều Từ nên đi ngủ sớm.
Dần dần, họ trở nên thân thiết với nhau. Triều Từ cũng bắt đầu buông bỏ những mâu thuẫn ban đầu của mình.
Hai người vốn dĩ là đối tượng xem mắt của nhau, sau hơn ba tháng, mối quan hệ dần trở nên tốt hơn. Cho dù Triều Từ không có ý định gì, thì việc Triệu Lạc Tĩnh tỏ tình với cậu vẫn là điều đương nhiên.
Triều Từ sớm dự đoán được cô ấy sẽ tỏ tình với cậu, nhưng khi nó thực sự xảy ra, cậu vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Triều Từ tự nhận thấy bản thân mình không có gì nổi bật. Tính cách của cậu hiền lành, nhưng đôi khi vì quá hiền lành mà bị xem là yếu đuối. Về ngoại hình và hoàn cảnh gia đình, cậu cũng không có gì đặc biệt, nên thời điểm Hạ Luật đồng ý quen cậu đã đủ khiến Triều Từ ngạc nhiên, chưa kể đến lần này lại là Triệu Lạc Tĩnh tỏ tình với cậu trước.
Lần đó với Hạ Luật đã chứng minh rằng trên đời này không có chiếc bánh nào là miễn phí. Lần này, Triều Từ hiển nhiên cũng không dám tin tưởng ngay.
"Tiểu Tĩnh, anh không có nhiều tiền, đã gần ba mươi tuổi rồi, cũng chẳng làm được trò trống gì. Em xinh đẹp như vậy, muốn người nào cũng có thể có được."
Triều Từ muốn từ chối.
"Triều Từ, có phải anh đang sợ em sẽ lừa dối anh đúng không?" Triệu Lạc Tĩnh chỉ nói một câu đã chọc trúng nỗi lo lắng lớn nhất của Triều Từ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Triều Từ, dịu dàng nhưng cũng rất quả quyết mà nói rằng: "Em thực sự thích anh, nếu anh không tin, chúng ta có thể đăng ký kết hôn vào ngày mai."
Cô không cần lễ hỏi hay là tiền bạc. Cô biết gia đình mình muốn thách cưới cao để gả cô đi. Nợ cha mẹ cô sẽ tự mình trả, cô tuyệt đối không thể làm liên lụy đến Triều Từ. Hơn nữa, Thành phố S cách quê cô rất xa, bọn họ không thể làm gì được cô.
Lúc cô nói ra lời này, Triều Từ hoàn toàn bất ngờ.
Mặc dù phần lớn các cuộc mai mối như thế này, chỉ c ần sau vài tháng quen biết, nếu song phương cảm thấy ổn có thể đăng ký kết hôn ngay lập tức. Nhưng Triều Từ có chút bảo thủ, cảm thấy rằng hai người cần nên có tình cảm với nhau, cần trải qua một thời gian dài để hiểu rõ nhau hơn trước khi tiến tới kết hôn.
"Không phải là anh không tin em..."
......
Mặc dù Triều Từ đã cự tuyệt ý định đi đăng ký giấy kết hôn vào ngày mai, nhưng cũng không thể từ chối lời tỏ tình của Triệu Lạc Tĩnh.
Kể từ lần đó, mối quan hệ giữa hai người lại trở nên khó nói hơn so với lúc trước.
Ngay lúc Triều Từ đang do dự và khó xử thì cha mẹ của cậu gọi điện cho cậu.
"Tiểu Từ, mẹ nghe dì Trần nói Tiểu Tĩnh rất thích con. Mẹ đã xem ảnh của Tiểu Tĩnh, cũng biết được hoàn cảnh của con bé. Nó là một cô gái tốt. Con đã lớn rồi, đã đến lúc kết hôn rồi..."
Cha mẹ đã nói chuyện với cậu rất lâu. Sau khi cúp điện thoại, Triều Từ đi tới bên cạnh cửa sổ của căn nhà mới, ngẩn người nhìn xuống Thành phố S hoa lệ.
Đã đến lúc cậu nên kết hôn rồi.
Cậu không thể làm người cô độc suốt đời chỉ vì Hạ Luật.
Tiểu Tĩnh cũng... rất tốt.
............
Về phần Hạ Luật ở bên này.
Cuộc nói chuyện lần đó đã kết thúc không mấy tốt đẹp, Triều Từ cũng không lấy tiền của hắn. Tuy hắn cảm thấy rất áy náy và có lỗi, nhưng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, vấn đề khó khăn này đã được giải quyết.
Hắn vẫn giống như trước kia, chơi đùa phóng túng với đám con nhà giàu, cảm thấy đã rất lâu rồi không được tự do và thoải mái như vậy.
Trong lúc hẹn hò với Triều Từ, mặc dù hắn vẫn thường xuyên tham gia các buổi tiệc trong giới, nhưng chỉ là ghé qua, còn những thứ khác... không hiểu sao hắn lại không dám làm nữa. Tuy Triều Từ không thể can thiệp vào cuộc sống của hắn, nhưng trong tâm trí hắn dường như xuất hiện một sợi xiềng xích không thể hiểu nổi.
Trong khoảng thời gian đó, Triều Từ liên tục tìm kiếm hắn, khiến hắn cũng không dám tham gia vào những cuộc vui này.
Bây giờ hắn đã chia tay với Triều Từ, sợi xiềng xích đó giống như đã biến mất. Hạ Luật chơi đùa như phát điên, chỉ cảm thấy hiếm khi có được cảm giác tự do này.
Nhưng sau khi vui chơi được hai tháng, hắn lại cảm thấy tất cả những thứ gọi là niềm vui chỉ là lặp đi lặp lại mà thôi.
Nhạt nhẽo và vô vị.
Trái tim của hắn như đang chôn giấu một bóng ma. Nó trĩu nặng và càng ngày càng nặng hơn. Nó kéo mạnh trái tim của hắn rơi xuống, đến nơi mà hắn không thể nhìn thấy được.
Nó cũng là cái bóng rất nhẹ nhàng, nhưng có thể gặm nhấm máu thịt trong trái tim của hắn. Nó từ từ khoét ra thành những lỗ trống để cơn gió buốt giá lùa vào bên trong.
Chương trình thực tập vào năm thứ tư của Hạ Luật, thực chất chỉ là thực tập tại một công ty mạng do gia đình của hắn nắm giữ. Đối với những sinh viên bình thường, thời gian thực tập thường là những ngày tháng khó khăn, nhưng đối với Hạ Luật nó lại rất nhẹ nhàng.
Hắn cũng chuyển ra khỏi trường, đến một biệt thự rộng tám trăm mét vuông gần trung tâm thành phố.
Biệt thự rất lớn, những người kia thường xuyên đến nhà hắn để tổ chức tiệc tùng.
Hôm nay cũng là sinh nhật của hắn. Thực tế hắn không muốn tổ chức, nhưng hắn luôn là tâm điểm trong vòng tròn quan hệ này, nên bạn bè đã chuẩn bị để ăn mừng sinh nhật của hắn.
Lần này hắn cũng không muốn chơi đùa gì, nên chỉ tổ chức tiệc tại căn biệt thự này.
Bên trong biệt thự là một không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng Hạ Luật lại ngồi trên ghế sô pha, không nói gì.
"Hôm nay là sinh nhật của Hạ thiếu gia, nhưng sao lại im lặng vậy?" Một người nào đó ở bên cạnh hắn nói đùa.
Hạ Luật không có phản ứng gì, chỉ cầm ly rượu ở trên bàn lên rồi uống, không nói một lời.
"Hạ thiếu gia, sao trong nhà anh lại có túi xách nữ?" Đột nhiên có một cô gái đi đến gần Hạ Luật, cầm theo ba bốn chiếc túi trên tay cười nói.
"Mấy chiếc túi này toàn là hàng rẻ tiền, chỉ có vài chục nghìn, người nào lại không biết xấu hổ tặng cho anh cái này. Tuy chiếc túi Chanel này chỉ có mấy chục nghìn nhưng đã ngừng sản xuất. Em khá thích kiểu dáng này nên đang định nhờ người ra nước ngoài mua..." Cô ngồi ở đối diện Hạ Luật, mồm miệng thao thao.
Nhưng chưa kịp nói xong, cô đã bị Hạ Luật ngắt lời.
Vẻ mặt của Hạ Luật vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đào hoa vốn luôn quyến rũ và ngậm ý cười, nhưng lúc này chẳng mang theo một chút vui vẻ nào. Nó nhìn thẳng vào cô, bên trong như đang nhen nhóm một cơn giông bão khiếp người.
"Cô lấy những chiếc túi này ở đâu?" Giọng hắn rất nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
"Ở... phòng chứa đồ bên cạnh." Cô gái nói lí nhí, "Em tưởng đó là nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lại là phòng chứa đồ. Bên trong đó có rất nhiều đồ linh tinh, còn có những chiếc túi này, em chỉ là tò mò mà thôi..."
Đó là những chiếc túi mà Triều Từ đã tặng. Hạ Luật không nỡ vứt đi, nhưng cũng không muốn quan tâm tới nó, nên đã để bừa ở trong nhà. Có lẽ người giúp việc cảm thấy không quan trọng, nên đã cất vào trong phòng chứa đồ này.
"Đưa chúng cho tôi." Hạ Luật nói.
Cô gái bị bộ dạng đáng sợ của Hạ Luật làm cho sợ hãi đến mức cứng người, không thể cử động trong một lúc.
Lâm Tự Dật vốn đang tán tỉnh một cô gái xinh đẹp ở bể bơi, nhưng phát hiện ở bên này ồn ào nên bỏ lại mỹ nhân rồi nhanh chóng chạy tới gần Hạ Luật.
"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?" Lâm Tự Dật vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Luật, "Sao lại tức giận như vậy?"
Có Lâm Tự Dật chen vào, cô gái cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Cô rụt rè đưa cho Hạ Luật, nhưng bị Hạ Luật giật hết tất cả
Hạ Luật không để ý đến Lâm Tự Dật, sau khi cẩn thận đặt chiếc túi xuống, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô gái: "Không ai nói cho cô là khi đến nhà người khác không được phép đụng chạm linh tinh hay sao?!"
"Em, em xin lỗi!" Cô gái đột nhiên đứng dậy, cúi đầu xuống giống như sắp khóc đến nơi, "Em không cố ý đâu. Em chỉ nghĩ rằng, nghĩ rằng..."