Sau khoảng sáu ngày, Triều Từ bắt đầu cảm thấy có chút không ổn.
Cậu cảm thấy hơi đau ở bụng dưới, tuy không quá rõ ràng nhưng đủ để tạo cho cậu cảm giác không ổn.
Mặc dù cậu đã coi Lâu Việt của hai kiếp là hai người hoàn toàn khác nhau, không còn cảm xúc và kỳ vọng đối với Lâu Việt của kiếp này, nhưng điều này không có nghĩa là cậu muốn từ bỏ đứa con của mình.
Tháng mang thai đứa trẻ này giống hệt với đứa con trai cả của cậu ở kiếp trước. Kiếp trước, cậu và Lâu Việt có hai trai một gái, cả ba đều xuất sắc và thông minh. Đứa con trai lớn tên là Lâu Quyết, thừa hưởng tài năng về văn thơ giống như cậu, nhanh chóng nổi danh khắp chốn, nhưng còn tài giỏi hơn cậu vì thừa hưởng cả tài trí mưu lược từ Lâu Việt. Có một đứa con như vậy, ai mà lại không tự hào? Đặc biệt, Lưu Quyết gần gũi với cậu từ nhỏ, bắt đầu từ khi biết đi, nó đã thích đi theo sau cậu như một cái đuôi nhỏ, mãi cho đến khi tám tuổi bị phụ hoàng độc ác ném vào quân doanh thì mới bớt đi một chút.
Đứa con trai thứ hai và đứa con gái út của cậu là một cặp song sinh. Con gái cực kỳ giống cậu, còn con trai lại giống Lâu Việt. Nó là đứa con gái duy nhất, còn giống hệt Triều Từ, nên từ khi sinh ra đã được Lâu Việt yêu thương hết mực. Nhưng khi cả hai đứa trẻ dần lớn lên, em gái lại thích múa kiếm, trong khi đó anh trai lại nhã nhặn, văn thơ, thích đọc sách, là một người ham mê đọc sách còn hơn cả Triều Từ, thường xuyên bị em gái bắt nạt.
Điều này khiến Lâu Việt không biết nên chiều chuộng đứa con gái của mình như thế nào, hắn còn cảm thấy đáng thương thay cho đứa con trai nhỏ có vẻ ngoài mong manh của mình, chỉ biết xoa mặt và bĩu môi mỗi khi bị em gái bắt nạt.
Ba đứa con, ba diện mạo, nhưng tất cả đều rất thân thiết với Triều Từ. Con trai cả thông minh và thích dính người nên Triều Từ yêu quý nó hơn. Mặc dù em gái không thích dính người nhưng lại thích ăn vạ với Triều Từ, khiến cậu phải thường xuyên đối mặt với những tình huống dở khóc dở cười. Chỉ có đứa con trai nhỏ là không khóc cũng không quậy phá, nên Triều Từ thường quên nó đi mỗi khi bận rộn, nhưng sau khi nhớ ra, nó luôn nhìn cậu bằng một đôi mắt tròn xoe và đáng yêu.
Đời này có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội sinh con lần thứ hai, nhưng ít nhất bây giờ cậu đang mang thai đứa con đầu lòng của mình. Triều Từ vô cùng thương yêu nó, làm sao có thể nghĩ đến việc từ bỏ?
Vì vậy, Triều Từ rất quan tâm đến cái thai này. Dù không có bất kỳ vấn đề gì, cậu vẫn luôn lo lắng, huống chi là nếu có vấn đề gì xảy ra.
Sau một buổi chiều khó chịu, Triều Từ đã mời thái y đến.
Mặc dù lúc này Lâu Việt không ở bên cạnh cậu, nhưng mọi hành động của Triều Từ đều đang bị theo dõi bí mật. Điện Cần Chính nhận được tin Triều Từ muốn mời thái y còn sớm hơn cả Thái Y Viện.
Khi Lâu Việt nghe tin này, hắn cảm giác cổ họng như đang nghẹn lại, nhưng hắn vẫn kìm nén nỗi lo sợ đó và nói với thuộc hạ của mình: "Cho thái y đến Lâm Hoa Cung, ông ta biết rõ mình nên nói gì và không nên nói gì."
Sau khi xảy ra chuyện này, hắn không thể tiếp tục ở lại điện Cần Chính nữa mà nhanh chóng đi tới Lâm Hoa Cung.
Khi Lâu Việt đến, thái y vừa bắt mạch xong cho Triều Từ.
Thái y vừa định nói chuyện, liền nghe thấy thái giám ở bên ngoài hô to "Bệ hạ giá lâm" khiến lưng của lão bỗng nhiên cứng lại.
Thái y không biết tại sao bệ hạ lại muốn bí mật phá đi cái thai của hoàng hậu. Từ góc nhìn của lão, đó là sự vô tình của đế vương với hoàng hậu, không thể dung túng cho đứa trẻ ở trong bụng. Đây là bí mật của hoàng tộc, dù cho thái y có y đức và làm như vậy là trái với lương tâm của lão, nhưng ở trong cung, nếu không nghe lời hoàng thượng, thì ngay cả tính mạng của mình còn không cứu được, cho nên lão đành phải làm như vậy.
Trong chuyện này, nếu lão là đồng phạm thì bệ hạ chính là kẻ chủ mưu. Đúng lúc lão đang định lừa gạt hoàng hậu, thì kẻ chủ mưu đứng sau lại xuất hiện khiến lão càng thêm căng thẳng.
"Tại sao thái y lại ở đây? Hôm nay đâu phải là ngày bắt mạch bình an." Lâu Việt bước tới, hỏi bằng một giọng điệu thản nhiên, như là một câu hỏi tình cờ sau khi nhìn thấy cảnh này.
Triều Từ không phát hiện điều gì bất thường, thái độ của cậu vẫn như mọi khi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Hôm nay thần thiếp cảm thấy không khỏe, nên muốn mời thái y đến kiểm tra một chút."
Nghe vậy, Lâu Việt khẽ cau mày, tựa hồ có chút lo lắng. Hắn đi tới bên cạnh Triều Từ rồi ngồi xuống, hỏi thái y đang quỳ ở bên dưới: "Vậy đã kiểm tra thấy điều gì chưa?"
"Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm nương nương. Nương nương vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Cảm giác đau bụng dưới của nương nương có thể là do suy nhược, thiếu máu, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là sẽ ổn." Thái Y cúi đầu nói.
"Không có việc gì là được." Lâu Việt gật đầu, sau đó quay lại, nắm chặt bàn tay của Triều Từ đang đặt trên tay ghế.
Gần đây trời đã trở lạnh, cơ thể của Triều Từ thường mệt mỏi, tay chân lúc nào cũng lạnh băng. Không biết từ bao giờ, Lâu Việt dần có thói quen sưởi ấm tay cho cậu.
"Chắc là do A Từ lo lắng quá thôi." Hắn sưởi ấm đôi bàn tay hơi lạnh của cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Triều Từ vô thức muốn rụt tay lại.
Đôi mắt Lâu Việt thoáng lóe lên, lúc này trái tim tội lỗi của hắn lại có thêm cảm giác cô đơn.
Nhưng hắn không nói gì, cũng không có tư cách nói thêm gì, đành để cho Triều Từ rút tay lại.
"Đây là đứa con đầu lòng của thần thiếp, cũng là trưởng tử Đại Sở của bệ hạ, đương nhiên là phải cực kỳ cẩn thận." Triều Từ cụp mắt nói.
Lâu Việt nhìn vào hành động tự nhiên của người bên cạnh đang bảo vệ bụng của mình, bèn nhẹ nhàng nói: "Không cần quá lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lại càng mất nhiều hơn được. Con cái có thể có sau này, nhưng A Từ của cô thì chỉ có một."
Triều Từ không đồng ý với lời nói này, nhưng cậu cho rằng đó chỉ là lời an ủi của Lâu Việt nên không suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng thái y lại ngay lập tức hiểu được ngụ ý của bệ hạ.
Nhưng vào lúc này, hiển nhiên không có người nào dám vạch trần nó.
......
Thái y đã nói như vậy, mặc dù Triều Từ vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng cậu đã an tâm hơn một chút.
Có lẽ là do cậu quá căng thẳng, nên mới nghi ngờ mọi thứ.
Nhưng sau hai ngày, cảm giác đau ở bụng dưới không chỉ không mất đi, mà còn trở nên rõ ràng hơn.
Triều Từ càng lúc càng sợ hãi, cậu mời thái y đến nhưng vẫn là câu nói tương tự với lúc trước. Thậm chí lần này, để đảm bảo, Triều Từ đã mời thêm hai thái y khác, mặc dù lão thái y trước đó là có y thuật cao nhất trong Thái Y Viện. Nhưng tất cả bọn họ đều nói cậu không có vấn đề gì, cuối cùng chỉ kê một đơn thuốc an thần cho cậu.
Có lẽ dù là nam hay nữ, thì khi mang thai đều trở nên nhạy cảm hơn so với bình thường. Trong lòng của Triều Từ càng thêm bất an.
Kiếp trước cậu đã học được một ít y thuật vì Lâu Việt. Nhưng tất cả chỉ là một ít kiến thức dược học đơn giản, thậm chí cậu còn không biết làm thế nào để bắt mạch. Lúc này, bản thân cậu không thể kiểm tra được gì.
Cậu vẫn chưa nghĩ tới việc Lâu Việt muốn hại cậu, dù cho mối quan hệ của hai người có lạnh nhạt đến đâu, thì trong mắt Triều Từ, Lâu Việt chẳng có động cơ gì để làm điều đó. Cậu chỉ nghĩ rằng bây giờ mình đang ở trong nơi thâm cung này, đứa con trong bụng có thể là hoàng trưởng tử, chỉ cần nó có một chút tài, miễn là có đức, có thể sẽ trở thành thái tử của Đại Sở. Nên việc có người theo dõi cậu, muốn hại cậu thì cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Có thể có người nào đó đang tìm cách hại cậu, người đó có quyền lực khá lớn trong cung, có thể mua chuộc cả Thái Y Viện.
Hiện tại, Triều gia đã được minh oan, nhưng bọn họ vẫn chưa về tới kinh thành, Triều Từ đang một thân một mình ở trong kinh thành, không có thế lực gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bất chợt nghĩ đến một người.
Lương tần Lý Ngọc Lạc. Hiện giờ đã là Lương phi.
Trước khi Triều gia gặp nạn, nàng rất thân với Triều Từ, nàng thường xuyên mang đến vài bài thơ để thỉnh giáo Triều Từ. Sau đó, khi nhìn thấy Triều Từ trồng dược liệu và may túi thơm, Triều Từ thấy mắt nàng sáng lên, hỏi ra mới biết nàng thực sự biết chút ít về y học cổ truyền.
Đây chỉ là sở thích bí mật của nàng, bởi vì những tiểu thư khuê các khác không quan tâm đến thứ này, ngay cả phụ thân của nàng cũng không biết. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Triều Từ cũng nghiên cứu nó, hơn nữa cậu còn là hoàng hậu, khiến nàng không khỏi cảm thấy như tìm được một tri kỷ, vì vậy đã nói ra sự thật.
Kiếp trước, Triều Từ không biết Lương phi có kiến thức về y thuật. Mặc dù ở kiếp trước bọn họ từng thân thiết với nhau vì có chung đam mê về thơ ca, nhưng khi Triều Từ bắt đầu học y thuật vì Lâu Việt, thì Lâu Việt đã giải tán hậu cung nên cậu cũng không còn cơ hội để biết điều này.
Triều Từ tin tưởng vào nhân phẩm của Lương phi, cho dù không thể đoán được người khác đang nghĩ gì trong bụng, thì vào lúc này, nàng vẫn là lựa chọn duy nhất của cậu.
Nghĩ như vậy, cậu quyết định đi thẳng đến Lạc Hoa Cung của Lương phi.
Hoàng hậu từ cõi chết trở về, còn mang thai long tự, Triều gia thì được minh oan, trong khoảng thời gian này, Triều Từ và Triều gia trở thành chủ đề bàn tán trong cung, nhưng bất kể mọi người suy đoán như thế nào, Triều Từ vẫn chưa từng bước chân ra khỏi Lâm Hoa Cung của mình. Việc thỉnh an hoàng hậu của các phi tần cũng bị Lâu Việt bãi bỏ từ lâu, với lý do hoàng hậu không khỏe và cần nghỉ ngơi, nên không ai có cơ hội gặp mặt Triều Từ.
Lương phi không ngờ rằng sau nhiều ngày, lần đầu tiên Triều Từ ra khỏi Lâm Hoa Cung là lại đến đây thăm nàng.
Nàng rất vui mừng. Nàng không quan tâm đến bệ hạ hay phi vị, thay vào đó, nàng thực sự quan tâm đến Triều Từ, xem cậu như là tri kỷ. Nhưng có lẽ còn có tình yêu sâu sắc mà nàng đã chôn sâu vào đáy lòng, thậm chí còn không dám nghĩ về nó.
Trước đây Triều Từ bị giam trong Quỳnh Hoa Cung, sau đó Triều gia gặp phải đại nạn, Lương phi đã lo lắng vô cùng. Nhưng nàng chưa bao giờ tranh đấu vì nàng biết sức lực của mình có bao nhiêu, trong tình huống như vậy, nàng thực sự không thể làm gì khác ngoài việc ôm nỗi lo lắng ở trong lòng.
"Nương nương vạn an." Lương phi hành lễ với Triều Từ.
Triều Từ không muốn phí thời gian để hành lễ hay nói những câu khách sáo, sau khi hỏi han vài câu đơn giản với Lương phi, cậu bảo những người khác đều lui ra ngoài.
Khi không còn ai xung quanh, cậu mới bắt đầu nói ra suy nghĩ và yêu cầu của mình.
"Gần đây ta cảm thấy không khỏe, nhưng đã nhiều lần thái y nói rằng ta không sao, ta thực sự cảm thấy bất an. Ta nhớ ra muội cũng biết một ít y thuật, nên mạo muội tới đây, nhờ muội xem giúp ta một chút." Triều Từ nói.
Lúc này không còn ai khác, cậu cũng không tự xưng mình là bổn cung nữa. Bây giờ cậu đã không còn tình cảm với Lâu Việt, cậu càng cảm thấy chán ghét với kiểu xưng hô này.
Mặc dù Lương phi không tranh đoạt, đấu đá với nhau, nhưng nàng hiểu được những gì cần phải hiểu. Khi nghe Triều Từ nói như vậy, nàng biết cậu đang lo sợ có người muốn hại cậu.
"Đây chỉ là việc nhỏ, có thể giúp được nương nương là vinh hạnh của thần thiếp." Lương phi nói, "Thần thiếp xin phép bắt mạch cho nương nương một chút."
Lương phi kiểm tra hồi lâu, lông mày dần dần nhíu chặt, cuối cùng nàng rút tay lại rồi nhìn Triều Từ nhưng lại không nói gì.
"Cứ nói đi đừng ngại." Triều Từ nói.
Lúc này, tâm trạng của cậu rất nặng nề.
Dáng vẻ này của Lương phi cho thấy rằng những cảm giác khó chịu đó không phải là do cậu tưởng tượng.
"Nương nương đây là mạch sáp*, dựa vào mạch tượng này thì tình hình thực sự không ổn......"
Đứa bé trong bụng của hoàng hậu có thể không sống được.
Lương phi thầm nghĩ như vậy nhưng không thể nói ra.
Nàng có thể thấy được Triều Từ rất quan tâm đến đứa bé này.
"Chuyện gì sẽ xảy ra?" Triều từ hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng đầy lo lắng.
Nhưng Lương phi chưa kịp trả lời thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Hai người nhìn ra cửa thì thấy Lâu Việt đang đi tới.
Triều Từ cau mày.
Không biết có phải là do cậu nghĩ quá nhiều hay không, nhưng mỗi khi cậu muốn tìm người xem bệnh thì Lâu Việt liền lập tức xuất hiện.
Lần trước cậu mời lão thái y rồi sau đó mời hai thái y khác, thì tình huống cũng diễn ra tương tự.
Thậm chí hôm nay cậu đến gặp Lương phi cũng chỉ mới hai nén nhang thôi, nhưng Lâu Việt đã vội vàng chạy tới.
Đây là lần đầu tiên cậu có một chút nghi ngờ mơ hồ với Lâu Việt.
Lương phi đứng dậy hành lễ với Lâu Việt, nhưng Triều Từ vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích. Không phải là vì được sủng mà kiêu, mà là vì Lâu Việt đã từng nói rằng cậu đang có thai, không cần hành lễ, tránh ảnh hưởng đến thân thể. Nếu như Triều Từ nói "Lễ nghi không thể bỏ qua được", thì Lâu Việt lại giở trò khác, nhiều lần như vậy, Triều Từ cũng không thèm cãi lời hắn nữa.
Lâu Việt nhìn vào trong phòng, chỉ thấy có hai người Triều Từ và Lương phi, không khỏi trầm giọng nói: "A Từ, dù cho ngươi là hoàng hậu nhưng vẫn là nam tử, ngươi phải tránh gây hiểu lầm với các phi tử khác."
Hắn đã phái nhiều ám vệ theo dõi Triều Từ, ban đầu khi nghe Triều Từ sẽ đến gặp Lương phi, hắn có chút không vui và ngạc nhiên, nhưng vì Triều Từ không tiết lộ ý định của cậu và hắn cũng không biết chuyện Lương phi hiểu biết y thuật, nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi ám vệ nghe được vài câu trong cuộc trò chuyện giữa hai người, họ mới lập tức đi tìm Lâu Việt, lúc này Lâu Việt mới sợ hãi.
"Thần thiếp đã hiểu." Triều Từ khẽ gật đầu.
Cho dù là nam hậu, thì việc ở một mình với một phi tử khác trong phòng cũng là điều không nên. Nhưng lúc Lâu Việt đột ngột xông vào, hai người đang ngồi trước bàn, không có bất kỳ hành vi không đứng đắn nào, nên ngoài việc nhắc nhở vài câu, thì không đáng để tức giận.
Cậu đang nghi ngờ Lâu Việt, nhưng cậu thực sự không thể hiểu được động cơ của Lâu Việt, chẳng lẽ mấy ngày nay Lâu Việt bày ra dáng vẻ hối lỗi chỉ là đang giả vờ sao?
Triều gia vốn bị lưu đày, bản thân cậu cũng là "người chết". Lâu Việt đã hao hết tâm tư để tìm cậu trở về, minh oan cho Triều gia, nếu hắn có ý đồ khác, vậy rốt cuộc đó là gì?
Triều Từ không thể hiểu nổi, cũng không biết nên nói gì.
Hiện tại Lâu Việt đã ở đây, cậu và Lương phi không thể nói chuyện được nữa nên đành theo Lâu Việt trở lại Lâm Hoa Cung.
Lâu Việt đỡ Triều Từ ra khỏi phòng, trước khi rời đi, hắn liếc mắt nhìn Lương phi.
Không giống sự xa lạ và lạnh lùng mỗi khi vị hoàng đế vô tình này nhìn bọn họ, lúc này, trong ánh mắt của hắn tràn đầy cảnh cáo và đe dọa, khi Lương phi bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim của nàng nảy lên liên tục.
Trong lòng nàng bắt đầu xuất hiện một suy đoán mơ hồ.
Có lẽ cái thai của hoàng hậu xảy ra bất thường là do sự nhúng tay của bệ hạ.
Nàng không hiểu tại sao, nhưng dựa vào sự nhạy bén của người phụ nữ, nàng cảm thấy bệ hạ có tình cảm với hoàng hậu, vậy tại sao bệ hạ lại giết đứa con của mình?
Nhưng dù có đoán ra được hay không, thì nàng cũng biết chuyện này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa.
- -------------------------------
*Mạch sáp: mạch đập yếu, không đều, khí huyết ứ trệ.