Thực tế, Đàn Liệt cũng biết anh và Triệu Dịch không thể nào so sánh được với nhau được. Những người bên cạnh Triều Từ giống như người dưng qua đường, bao gồm cả chính anh. Bất cứ ai cũng đều không quan trọng đối với cậu, chỉ có Triệu Dịch mới là vùng cấm không thể chạm tới ở trong lòng cậu.
Nhưng khi anh nghĩ đến Tuyên Thừa, anh lại cảm thấy máu trong người sôi lên.
"Sao em vẫn chưa chia tay với hắn?" Anh cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà hỏi cậu, "Hắn có cái gì tốt? Tuyên gia truyền thống cổ hủ, không thể nào cho phép việc hắn có bạn tình, bây giờ người nhà đang tìm kiếm người đính hôn cho hắn. Em tiếp xúc với loại người như vậy thì có ích gì?"
"Anh đang điều tra anh ấy?" Triều Từ nhíu mày.
Tuy Tuyên Thừa rất nổi tiếng ở thành phố B, nhưng một người ở nước D mới đến Trung Quốc cách đây vài tháng như Đàn Liệt, không thể nào biết rõ về Tuyên Thừa và gia đình của anh ta đến như vậy. Chưa kể Triều Từ còn không biết việc gia đình của anh ta đang tìm kiếm người đính hôn, chắc hẳn đây là thông tin chưa được công khai.
Có khả năng là Đàn Liệt đang điều tra về Tuyên Thừa. Mà điểm liên quan duy nhất giữa anh và Tuyên Thừa chính là Triều Từ, vì vậy việc anh điều tra về Tuyên Thừa nghĩa là đang can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Triều Từ.
"Tôi chỉ kiểm tra một chút thôi, lỡ như hắn là kẻ cặn bã thì sao..." Đàn Liệt nhìn sắc mặt của Triều Từ dần trở nên không tốt, trong lòng anh cũng có chút áy náy.
"Anh ấy có phải là người tồi tệ hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?" Triều Từ ngẩng đầu hỏi lại.
"... " Đàn Liệt không nói gì, nhưng trái tim của anh giống như bị bóp chặt.
Tại sao anh lại phải điều tra Tuyên Thừa, chuyện này liên quan gì đến anh? —— Thực tế, cả hai câu hỏi đều có câu trả lời, Triều Từ và Đàn Liệt đều biết.
Vì anh thích Triều Từ.
Nhưng Triều Từ không quan tâm đ ến sự yêu thích này, cậu chỉ coi anh như là bạn tình. Một khi vượt qua giới hạn, cậu sẽ rời đi mà không hề do dự.
Đàn Liệt im lặng một lúc rồi tự giác xin lỗi: "Là lỗi của tôi."
Cứ tiếp tục giằng co cũng không có ích gì, trừ khi anh thực sự muốn cắt đứt quan hệ với Triều Từ.
"Em ăn sáng chưa? Đồ ăn ở đây ngon lắm, tôi đã bảo họ để lại một phần cho em."
Sau khi nói xong, thậm chí Đàn Liệt cũng cảm thấy mình thật bi thảm.
Nếu là anh cách đây vài tháng, không thể nào tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình lại hèn mọn đến như vậy. Người yêu đi chơi một đêm với người khác, anh không chỉ không thể đề cập đến, mà còn phải lo lắng bị người yêu tức giận mà thay đổi chủ đề.
"Đi thôi." Triều Từ đi trước Đàn Liệt, quay đầu lại nói với anh.
Đàn Liệt đi theo sau cậu như thể anh ta đã được ân xá cho tội lỗi của mình.
Sau khi ăn sáng xong, một nhóm người nói sẽ đi chơi dù lượn.
Triệu Dịch là cao thủ chơi dù lượn, chứng chỉ dù lượn có năm cấp từ A đến E. Triệu Dịch đã đạt được cấp D. Nếu hắn có nhiều thời gian để tham gia các cuộc thi dù lượn chính thức, thì cấp E cũng không còn xa nữa.
Triều Từ là một tay mơ, cậu chỉ chơi được một chút nên không cảm thấy thích thú gì. Trước đây, Triệu Dịch thường dẫn cậu chơi dù lượn, hắn có thể thực hiện đủ loại kỹ thuật như là bay trên không, lướt trên nước... so với việc tự mình chơi, chơi cùng với hắn thú vị hơn nhiều.
Nhưng vào thời điểm này, Triều Từ thậm chí còn không muốn ngồi cùng ghế máy bay với Triệu Dịch, chứ đừng nói đến hành động thân mật như ngồi trên cùng một chiếc dù lượn.
Nhưng nhất định phải có người đi cùng, dù sao Triều Từ cũng không có chứng chỉ chuyên môn, đi một mình rất nguy hiểm. Cuối cùng, cậu ngồi chung dù với Đàn Liệt. Có lẽ người này cũng có một chút máu liều, tuy Đàn Liệt không phải là người đam mê thể thao mạo hiểm như Triệu Dịch, nhưng thỉnh thoảng cũng chơi một chút và lấy chứng chỉ khi rảnh rỗi.
Vì dẫn theo Triều Từ, nên anh không dám bay quá cao, chỉ bay ở độ cao khoảng hai trăm mét so với mặt biển.
Mỗi lần đến lúc này, mọi người đều sẽ được nhìn thấy Triệu Dịch thi triển đủ loại kỹ thuật cao siêu, nhưng lần này Triều Từ và Đàn Liệt đã bay đi rất lâu mà vẫn chưa thấy Triệu Dịch tới chơi.
Chơi cả một buổi sáng, đến buổi chiều lại đi lặn biển. Triều Từ mệt mỏi đến mức muốn ngã xuống giường ngay lập tức.
Nhưng có lẽ cậu không thể nằm xuống được, bởi vì sau khi cậu trở lại, Đàn Liệt liền dính chặt lấy cậu. Đến tận lúc này, anh ta còn vào bên trong phòng của cậu.
Đàn Liệt rót cho cậu một ly nước, Triều Từ cầm lấy, bất đắc dĩ nói: "Đã chín giờ rồi, anh không về nghỉ ngơi sao?"
Đàn Liệt ngồi xuống bên cạnh, vùi đầu vào cổ cậu.
Anh cao hơn Triều Từ khoảng nửa cái đầu, nhìn rất cao lớn và uy nghiêm, nhưng bây giờ trông anh giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn và đáng yêu.
Triều Từ là một người rất dễ mềm lòng, cậu cảm thấy không biết phải làm sao.
"Đã bốn năm ngày tôi không được ăn thịt rồi..." Đàn Liệt chôn đầu vào cổ Triều Từ, nói một cách rầu rĩ.
Triều Từ: "......"
Đây không phải là ngày đầu tiên cậu cảm thấy tiếng Trung của Đàn Liệt quá tốt.
"Được rồi, chỉ một lần thôi." Triều Từ nói.
Đàn Liệt giống như nhận được lời thần ban, anh ngay lập tức ôm chặt Triều Từ từ phía sau, rồi cắn mạnh vào môi của cậu.
Triều Từ chỉ cảm thấy đau đớn ở trên môi, cậu bị anh m út li3m, vài giây sau bị đ è xuống trên chiếc giường mềm mại.
......
............
Cuối cùng, Triều Từ trực tiếp ngủ say.
Sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nếu hỏi cậu cảm nhận như thế nào về trận tối qua, cậu chỉ muốn đặt một lớp censored vào mắt của mình, sau đó cầm một tấm biển "Đương Sự" đặt trước ngực mình và nói: Bây giờ tôi hối hận lắm, hối hận lắm rồi.
Tên khốn Đàn Liệt này, mới một giây trước vẫn còn là một chú chó dễ thương và vô hại, nhưng ngay sau khi nhận được sự cho phép của Triều Từ, anh ta đã bộc lộ bản chất của mình với vẻ ngoài hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống lấy cậu.
Trước nay, Đàn Liệt chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy, căn bản là phải dựa vào sự hứng thú của cả hai bên. Đặc biệt là lần đầu tiên với Triều Từ, vì anh biết Triều Từ chưa từng có kinh nghiệm nên đêm đó anh đã rất nhẹ nhàng với cậu.
Nhưng hôm nay, anh thực sự rất tức giận về chuyện giữa cậu và Tuyên Thừa. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhận thức rõ ràng như vậy, khi đêm qua một mình anh thức trắng nằm trên giường khách sạn, còn Triều Từ và Tuyên Thừa trải qua một đêm mây mưa với nhau.
Những suy nghĩ như vậy khiến anh như muốn phát điên, khiến lý trí của anh như trượt khỏi đường ray của nó. Ban ngày anh không thể phàn nàn gì cả, vì anh không có quyền kiểm soát Triều Từ.
Chỉ lúc này, anh mới có thể giải toả sự đố kỵ nằm sâu trong lòng mình. Đặc biệt là khi nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể của Triều Từ, khiến Đàn Liệt ghen đến mức đỏ mắt.
Ngày hôm sau, nhóm bọn họ lại tụ tập đi chơi ca nô, trong khi Triều Từ nằm trên giường không muốn cử động.
Đàn Liệt ở lại chăm sóc cho cậu, vừa bưng cơm rót nước vừa bị Triều Từ cau có nhìn chằm chằm.
Điều mà hai người không biết chính là, đêm qua lúc hai người đang làm bậy làm bạ, cũng có một người mất ngủ suốt đêm vì điều đó.
Triệu Dịch cảm thấy tối hôm qua mình nhất định đã bị điên rồi.
Sau khi lặn biển trở về, nhóm cậu ấm cô chiêu tràn đầy năng lượng này đã tổ chức một bữa tiệc bên hồ bơi, nhưng Triệu Dịch phát hiện ra Triều Từ đã biến mất từ lâu.
Hắn biết rất rõ Triều Từ, cậu đã chơi dù lượn và lặn biển cả ngày, chắc chắn đã khiến cho một người lười biếng như cậu mệt mỏi đến kiệt sức, nên việc cậu trốn trong phòng để nghỉ ngơi là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng không chỉ Triều Từ, mà Đàn Liệt cũng không thấy mặt.
Hai người biến mất cùng nhau khiến cho Triệu Dịch có một suy đoán không lành.
Vì vậy, hắn không ở lại tầng một để tham gia bữa tiệc ở bể bơi, mà quay lại tầng ba.
Hắn nhớ rõ vị trí phòng Triều Từ, đồng thời cũng nhớ phòng của cậu và Đàn Liệt ở cạnh nhau.
Nhưng vào lúc này, phòng của Đàn Liệt không có ai, thậm chí cửa phòng bị mở toang, mà cửa phòng của Triều Từ lại đóng chặt, còn có chút âm thanh mơ hồ vang lên.
Cách âm ở đây rất tốt, âm thanh truyền ra rất nhỏ, khó nghe rõ là tiếng gì.
Nếu có người khác tới đây, họ chỉ cảm thấy Triều Từ đang nói chuyện trong phòng, nhưng Triệu Dịch lại biết chính xác họ đang làm gì bên trong.
Triệu Dịch nhìn cánh cửa phòng Đàn Liệt đang mở, như bị ma quỷ dụ dỗ.
Hắn bước vào phòng.
Không những cửa phòng mở mà đèn còn được bật.
Nhân viên biệt thự chắc chắn không thể làm như vậy khi khách chưa trở về, có lẽ Đàn Liệt vừa mới về phòng.
Triệu Dịch nhìn thoáng qua, ngoài những vật dụng cơ bản mà khách sạn cung cấp, Đàn Liệt không để lại bất cứ thứ gì ở đây, khó trách anh ta lại yên tâm như vậy.
Sau đó, hắn chú ý đến tủ đầu giường đang bị mở, khi lại gần nhìn kỹ, hắn phát hiện một chiếc bao cao su bị bỏ lại.
Biểu cảm của hắn cứng đờ một lúc.
Có lẽ đây chính là lý do Đàn Liệt quay lại.
Hắn không dừng ở đó quá lâu, tiếp tục đi thẳng ra ban công.
Khi đứng ở ban công, âm thanh đó cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
————————
Editor: Chương này tác giả đã cập nhật lại nên khác QT trên Wikidich một chút, chắc là bị kiểm duyệt. Chương 38 cũng mới bị khóa không biết bị ăn gậy chỗ nào. Thương tác giả, nội dung nặng đô so với Tấn Giang quá mà. (" ・ ᴗ ・ ")