Mặc dù lúc này trời đã tối đen như mực, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Triều Từ trông như thế nào.
Cậu đau đớn co quắp người lại, trán và thái dương đều đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cơ thể căng chặt, tựa hồ đau đớn đến mức không nói nên lời, chỉ có thể khó khăn phát ra mấy tiếng rên khàn đục, nặng nề.
Đột nhiên Lục Diễn cảm thấy lồng n.gực của mình như vừa bị đấm mạnh, hắn đau khổ không biết phải làm sao, liền sai người đi tìm Lý Ngạn, sau đó hắn ôm Triều Từ vào lòng, không ngừng truyền sinh khí cho cậu.
Triều Từ dường như đã dịu đi, nhưng cơn đau vẫn còn dữ dội. Lục Diễn chỉ đơn giản sử dụng ngón tay của mình như một lưỡi kiếm, cắt cổ tay rồi đút máu vào miệng Triều Từ.
Lúc này Triều Từ đã đau đến hôn mê bất tỉnh, cậu cắn chặt răng, máu đến bên miệng nhưng cũng không thể nuốt xuống được, tràn ra, chảy xuống từ khóe môi.
Cuối cùng cũng không thể nuốt được bao nhiêu máu.
Thấy vậy, Lục Diễn liền chau mày thật sâu. Hắn cắn mạnh lên đầu lưỡi của mình, ép máu từ tim chảy ra đầu lưỡi, bóp cằm Triều Từ đút máu cho cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn cho Triều Từ uống máu đầu tim của mình.
Hiệu quả thật sự rất tốt, Thực Cốt Chú dường như cũng rất thích, không bao lâu sự đau đớn của Triều Từ dần dần lắng xuống.
Triều Từ thở hổn hển, lồng ng.ực của cậu phập phồng. Sau khi bình tĩnh trở lại, cậu cau mày nhìn Lục Diễn.
"Ngươi cho ta uống cái gì?" Giọng cậu khàn khàn không nghe rõ.
"......" Lục Diễn không nói gì.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa nói cho Triều Từ biết, phần quan trọng nhất của nước thuốc mà cậu đã uống chính là máu của hắn. Hắn biết, nếu mình nói ra, Triều Từ có thể sẽ không uống.
Lục Diễn không trả lời, nhưng Triều Từ có thể đoán ra được.
Vừa rồi cậu đau đến mức ý thức mơ hồ, đương nhiên không thể quan tâm đến những chuyện này. Nhưng bây giờ đã khôi phục trở lại, kết hợp với ký ức không rõ ràng vừa rồi, cậu liền hiểu ra mọi thứ.
"Đừng cho ta uống những thứ đó nữa." Lông mày cùng ánh mắt của cậu đều lộ ra sự chán ghét.
Lồng ng.ực của Lục Diễn đau đớn vô cùng.
Hắn biết rằng sau khi Triều Từ tỉnh lại, mặc dù người này chưa bao giờ nói một lời nặng nhẹ với hắn, nhưng điều này không có nghĩa là Triều Từ đã tha thứ cho hắn. Chẳng qua là người đó đã vô cùng chán ghét và thất vọng với hắn, đến mức không thèm nói thêm dù chỉ một câu.
Cuối cùng, hắn không đồng ý, cũng không phản đối.
............
Hôm đó, sau khi Lý Ngạn chạy tới đây, y cũng không hề ngạc nhiên khi thấy tình trạng của Triều Từ.
Y nói với Lục Diễn rằng đây là triệu chứng cơ bản của Thực Cốt Chú, nó đang gặm nhấm từng tấc da thịt của vật chủ giống như tằm ăn dâu. Lúc trước nó bị Triều Từ và y áp chế, nhưng bây giờ đã đến giai đoạn cuối cùng, không thể nào áp chế được nữa, bắt đầu xuất hiện những triệu chứng dữ dội.
Khi các triệu chứng lại xuất hiện, không còn cách nào khác ngoài việc cho nó ăn máu đầu tim giống như là hôm nay. Nhưng dù vậy, triệu chứng của Thực Cốt chú sẽ không dừng lại ngay lập tức, mà phải mất một lúc lâu sau nó mới dịu lại.
Kể từ ngày đó trở đi, Triều Từ cứ ba bốn ngày lại phát tác một lần, Lục Diễn không dám rời đi dù chỉ nửa bước.
Mà tần suất phát tác cũng tăng dần theo thời gian. Từ ba bốn ngày thành hai ba ngày, rồi đến mỗi ngày đều phát tác một lần. Cơn đau cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lục Diễn biết Triều Từ nhịn đau rất giỏi, nếu không, cậu đã không thể nào che giấu trót lọt Thực Cốt Chú trong cơ thể mình suốt hai năm qua, mà lúc trước hắn cũng từng tra tấn cậu, ngoại trừ những giọt nước mắt chảy ra theo bản năng, Triều Từ rất hiếm khi khóc.
Nhưng bây giờ, mỗi lần Thực Cốt Chú phát tác, cậu sẽ đau đớn đến mức lăn lộn trên giường, thậm chí còn dùng ngón tay không ngừng bấu vào ngực, cánh tay và đùi, như thể muốn moi ra hết những thứ hỗn loạn ở bên trong. Nếu Lục Diễn không ngăn cậu lại, chắc chắn cậu sẽ cào cấu, gây thương tích khắp cả người mình.
Rốt cuộc nỗi đau đớn trong lòng có giới hạn hay không?
Khi Lục Diễn biết trong người Triều Từ có Thực Cốt Chú nhưng không thể cứu chữa được nữa, hắn tưởng rằng mình đã đau khổ đến tận cùng rồi. Nhưng sau đó, hắn lại biết Triều Từ chịu đựng Thực Cốt Chú thay cho hắn, còn vì hắn mà buộc phải sử dụng tu vi khiến cho Thực Cốt Chú trở nên nghiêm trọng hơn, còn cả lúc mình tra tấn và hành hạ Triều Từ nữa, nghĩ tới đó hắn liền cảm thấy trái tim của mình như đang bị moi sống vậy.
Lúc này, hắn đang ôm chặt Triều Từ vào trong lòng, giữ chặt tay chân của cậu, không cho Triều Từ nhúc nhích, không cho cậu tự làm tổn thương chính mình. Khi Triều Từ hét vào mặt hắn như một con thú bị dồn vào đường cùng, Lục Diễn cảm thấy ngay cả linh hồn của mình cũng bị xé ra làm đôi.
Hắn đau đến mức không thể thở nổi, lại không rảnh để lo cho bản thân, một lần nữa cắn vào đầu lưỡi của mình. Vết thương trên đầu lưỡi vừa mới khép lại chưa được mấy canh giờ lại bị hắn cắn bật ra máu tươi, hắn cố gắng ép máu từ tim chảy lên đầu lưỡi.
Các triệu chứng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, trước đây chỉ cần một giọt máu đầu tim là có thể giảm bớt các triệu chứng, nhưng bây giờ phải cần rất nhiều giọt.
Thần minh câu thông với thiên địa, ngay cả khi bị thương cũng có thể lành lặn lại ngay chỉ trong một ý niệm. Nhưng máu đầu tim lại bất đồng, vì đó là nơi toàn bộ thần lực hội tụ lại. Tuy có thể khôi phục nhưng phải mất rất nhiều thời gian.
Trong một khoảng thời gian ngắn lại mất đi nhiều máu đầu tim đến như thế, sắc mặt của Lục Diễn cũng trở nên có chút tái nhợt.
Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, hắn chỉ tiếp tục nhìn Triều Từ. Khi thấy Triều Từ dần dần ổn định lại, hắn cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này Triều Từ đã rơi vào hôn mê. Lục Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mày ngay cả khi hôn mê cũng chau lại của cậu, hắn từ từ nắm chặt tay mình thành quyền.
Kéo dài sinh mệnh của ngươi như thế này, ép buộc ngươi phải lưu lại như thế này...
Hắn run rẩy đặt một nụ hôn lên trán Triều Từ.
Ta xin lỗi, nhưng ta chưa sẵn sàng.
Có thể cho ta thêm một chút thời gian được không?
............
Mà ngày đó cũng không còn xa.
Từ hôm đó, máu đầu tim của Lục Diễn không còn hiệu quả nữa. Lục Diễn dùng dao găm tự đâm vào ngực mình, móc ra một nửa trái tim.
Hắn đã là thần, dù không có tim hắn cũng không chết.
Dù vậy bộ phận trên cơ thể cũng cực kỳ quan trọng đối với thần linh, moi sống nửa trái tim là một loại đau đớn mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Sợ Triều Từ chống đối, hắn đã luyện chế những mảnh thịt và máu này thành đan dược, mỗi khi Triều Từ phát tác lại đút cho cậu uống.
Ngày mà hai người nói lời ly biệt là vào một buổi chiều.
Sau khi Lục Diễn đút thuốc cho Triều Từ, phải mất một lúc lâu Triều Từ mới ổn định trở lại. Lục Diễn còn chưa kịp thở phào một hơi, liền thấy khóe miệng của Triều Từ đột nhiên trào ra máu tươi, thân thể lại co giật lần nữa.
Lục Diễn nhanh chóng đổ viên thuốc thứ hai, định đút cho Triều Từ nhưng lại bị cậu đẩy ra.
Lục Diễn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn đột nhiên bước tới, bóp cằm Triều Từ buộc cậu phải mở miệng ra.
Bên trong toàn là máu me be bét, ngay cả lưỡi cũng bị cắn đến nát bấy, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hết lớp này đến lớp khác.
Hắn trừng lớn đôi mắt, như là đang nghĩ đến điều gì đó, toàn thân đều lạnh toát.
Triều Từ thoát khỏi tay Lục Diễn, nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén những đau đớn đó.
Cậu không để ý đến những đau đớn kịch liệt ở trên người mình, cũng không để ý đến nội tạng của mình giống như đang bị trộn lẫn vào nhau, mà gằn từng chữ một nói với Lục Diễn: "Ta sẽ không ăn thịt đầu tim của ngươi."
Cậu thò tay vào trong tay áo, lấy ra mười mấy viên thuốc màu nâu.
Sau đó tay cậu bóp mạnh, những viên thuốc đó ngay lập tức biến thành bột mịn.
Lục Diễn nhìn chằm chằm vào tay cậu, sững sờ.
Hóa ra Triều Từ chưa từng uống một viên thuốc nào của hắn.
Mấy ngày nay, cậu chịu đựng đau đớn, cố gắng ép xuống nỗi đau của mình, khiến cho hắn không hề nhận ra cho đến tận bây giờ.
Triều Từ ngồi dậy, nhìn Lục Diễn bằng vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
"Lục Diễn, để ta đi đi." Cậu nói.
Lục Diễn nhìn cậu, trong mắt đã tràn đầy tơ máu.
Hắn há miệng thở d/ốc, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển mơ hồ.
Hắn cứ mấp máy môi của mình, một lúc lâu sau mới có thể phát ra được một từ tròn vành rõ chữ.
"Được."
............
Ngày hôm đó, có một đám cháy bùng lên bên trong chính điện của Cửu Trùng Thiên.
Ngọn lửa thần màu đỏ thẫm. Những tu sĩ có tu vi dưới Độ Kiếp chỉ cần tiến lại gần một chút sẽ bị ngọn lửa đó nuốt chửng.
Ngọn lửa bùng lên bất ngờ và dữ dội, lập tức lan ra khắp chính điện.
Nhưng vô số tôi tớ trên Cửu Trùng Thiên lại không một ai đến cứu viện.
Ở tiền điện, có một vị thần đứng bất động suốt đêm.
Trong lúc rối ren, có người tình cờ thấy được một bóng người trong ánh lửa giơ kiếm tự vẫn.
Trong ánh lửa đỏ rực, bóng người đó vô cùng gầy gò, đen như mực, giơ kiếm lên đâm từng nhát từng nhát vào lồng ng.ực của mình.
Như là một màn kịch chiếu bóng.
Sau một đêm, chính điện bị thiêu rụi hoàn toàn, không còn một mảnh tro tàn.
............
Ta muốn để ngọn lửa thiêu rụi mình hoàn toàn.
Chỉ một mình ta.
............
Đây là hình phạt mà Triều Từ dành cho hắn, Lục Diễn biết rõ.
Triều Từ bắt hắn phải trơ mắt nhìn cậu bị thiêu chết, không chừa lại gì cả.
Không có ai tàn nhẫn hơn cậu, bởi vì cậu biết rằng người sau khi chết mọi thứ đều kết thúc, nhưng với người ở lại, mỗi ngày sẽ giống như đang sống trong Nghiệt Kính địa ngục.
Những tội ác không thể tha thứ đó, mỗi một ngày đều quanh quẩn ở trước mắt hắn.
Ngày Triều Từ ra đi, cậu không nói cho Lý Ngạn biết.
Cậu chỉ dặn dò Lục Diễn, chờ đến khi cậu chết rồi mới để Lý Ngạn quay lại.
Mà khi ngọn lửa bùng cháy vào ngày hôm đó, Lý Ngạn dường như cũng đoán ra được điều gì đó.
Nhưng y không đến tìm Lục Diễn để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Khi Lục Diễn đến tìm y vào ngày hôm sau, hắn phát hiện ra Lý Ngạn đã rời đi trước đó rồi.
Đây là một hình phạt không có người phân xử, người thi hành hay người canh giữ.
Tuy nhiên Lục Diễn lại tuân thủ nghiêm ngặt hình phạt này, ngày qua ngày tự dày vò bản thân mình.
Mãi cho đến một ngàn năm sau, khi Thần giới đã được kiến tạo trở lại, vào đại lễ đăng cơ của hắn, có một bóng người mặc áo đen dùng một kiếm đâm ngay vào trái tim, đánh nát thần hồn của hắn.
Lục Diễn nhìn những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt của người này, nhớ đến bộ dạng buồn cười với đỉnh đầu màu xanh lá khi lần đầu tiên gặp mặt.
"—— Cảm ơn."
Hắn nói.