Cực Cảnh vốn là địa điểm ban đầu của Đạp Tinh Tông, nhưng sau này bị kẻ gian chiếm lấy.
Mặc dù thực lực của Đạp Tinh Tông đã đạt tới đỉnh cao, nhưng Lục Diễn không có ý định mở rộng quy mô. Đối với hắn, một ngàn người ban đầu trong tông phái đã đủ rồi, chẳng qua hắn nể tình nghĩa khi xưa và cần nó để quản lý một số việc thay cho hắn, vì thế hắn không cần một thế lực cồng kềnh và khổng lồ để hỗ trợ Đạp Tinh Tông.
Sau khi sắp xếp công việc bên trong Đạp Tinh Tông gần như xong xuôi, thì đã trôi qua hai tháng kể từ khi hắn bước ra khỏi Thiên Tẫn Đầu. Gần đây Lục Diễn không có việc gì làm, lại càng rảnh rỗi sinh nông nổi.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao, khi hắn phản ứng lại thì đã quay về động phủ nơi hắn và Triều Từ đã từng ở.
Hắn đi vào tẩm cung của Triều Từ, tuy Triều Từ đã đi rồi nhưng những người hầu đều để lại ở đây, bọn họ ngày ngày vẫn tận tuỵ thực hiện công việc của mình, vì vậy dù tẩm cung đã vài tháng không có người ở nhưng hiện giờ vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng.
Tuy nói là phải ở cùng nhau trong năm năm, nhưng trong năm năm qua, Lục Diễn đã đi rèn luyện, mạo hiểm ở khắp mọi nơi, nơi nào có nguy hiểm hắn đều không màng gì mà sấn tới, thời gian thực sự ở bên cạnh Triều Từ chắc còn chưa được nửa năm.
Mà hơn phân nửa thời gian đó là quay về để dưỡng thương, hoặc tìm nơi trú ẩn để tránh đầu sóng ngọn gió.
Lục Diễn đi qua đi lại bên trong tẩm cung rộng lớn này, hắn nghĩ, nếu người đó không tìm đến hắn nữa, thì hắn tự mình đi tìm cũng không phải là không thể.
Tính đúng ra, thì thỏa thuận năm năm ở cùng nhau này... vẫn còn lâu lắm mới đủ mà đúng không?
Hắn sẽ lựa lời mềm mỏng để nói với người đó, sau bốn năm rưỡi qua đi, hắn không tin người đó còn muốn rời xa hắn nữa.
Ở bên cạnh phòng ngủ là một thư phòng tràn ngập trong ánh nắng. Người đó là người tu tiên nên có một phong thái trong trẻo và thanh thoát, nhưng thật ra lại giống như một chú mèo lười chỉ thích nằm phơi nắng. Người đó thường xuyên ở trong thư phòng này, còn đặc biệt làm ra một chiếc ghế mây vô cùng thoải mái và rất thích dựa vào đó để chợp mắt nghỉ ngơi.
Lục Diễn đi vào bên trong thư phòng, đi vòng ra sau chiếc ghế mây, rồi đặt tay mình lên trên lưng ghế đó, trước mắt hắn như hiện ra hình ảnh vị tu sĩ áo trắng kia đang dựa lưng chợp mắt, từng sợi tóc mai xổ tung, nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió lùa vào từ ô cửa sổ, khẽ lướt qua trên chiếc mũi cao cao rồi sà vào làn môi đỏ thắm.
Lục Diễn không khỏi mỉm cười.
Hắn nghĩ, mình sẽ chờ thêm ba ngày nữa, nếu người đó vẫn chưa về thì hắn sẽ tự mình đi tìm.
Giống như đã thông suốt tất cả, tâm tình phiền muộn từ mấy ngày nay đột nhiên nhẹ bẫng đi rất nhiều, hắn đi tới trước ghế mây, vô cùng vui vẻ mà ngồi xuống.
Khóe mắt của hắn liếc qua trên bàn rồi lại có chút buồn cười.
Người đó suốt ngày chỉ ở trong thư phòng, nhưng bút mực trên bàn luôn được xếp đặt ngay ngắn, gọn gàng.
Mà càng buồn cười hơn là người đó có một quyển sách, ngày nào cũng cầm lên xem nhưng không lật qua được mấy trang, năm năm rồi hắn vẫn chưa thấy người đó buông được quyển sách đó xuống. Không biết là đã xem đi xem lại nhiều lần hay là vẫn chưa xem lần nào.
Vừa nghĩ đến như vậy, hắn liền phát hiện ra quyển sách đó đang được đặt ở trên kệ sách bên cạnh, nên hắn cũng tiện tay mà cầm lên.
Vậy mà người đó lại không mang theo nó đi.
Ngay khi hắn cầm quyển sách đó lên, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thoạt nhìn quyển sách này giống như chú giải về một loại công pháp nào đó, nhưng nó lại bị hạ cấm chế.
Trước kia hắn rất ít khi chú ý người đó đọc sách gì, cho dù có, thì khi đó tu vi của hắn vẫn còn thấp nên không nhận ra, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó bất ổn.
Cấm chế này ít nhất là của Độ Kiếp kỳ.
Lục Diễn giải phóng thần thức của mình để phá giải cấm chế, ngay lập tức hình dáng ban đầu của quyển sách liền hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một quyển tranh chân dung nhỏ.
Vẽ một người rất giống hắn.
Thoạt nhìn thì người này rất giống Lục Diễn, mà ban đầu Lục Diễn còn tưởng rằng bức tranh này đang vẽ chính hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện ra có điểm khác biệt.
Người trong bức tranh này từ đầu đến chân và ngay cả nét mặt đều tràn đầy quý khí. Vẻ ngoài khiêm tốn nhưng lại có sự kiêu ngạo khắc sâu vào bên trong xương tủy, giống như một công tử nhà quuyền quý, vừa sinh ra đã có tài năng phi phàm, cả đời xuôi chèo mát mái, hô mưa gọi gió.
Nhưng Lục Diễn thì khác. Trên người Lục Diễn không có một chút quý khí nào, hắn không được sinh ra trong nhung gấm lụa là như vậy, mà giống như lớn lên từ trong bầy sói, từ trong núi xác biển máu mà xưng vương. Từ trước đến giờ, mặt mày hắn đều toát lên vẻ hung ác và thù địch, ai đó chỉ cần nhìn thoáng qua thôi liền cảm thấy lạnh lẽo sống lưng. Dù bây giờ hắn đã đứng ở vị trí cao nhất, tuy không còn quá nhiều sự thù địch nhưng vẫn còn sự xa cách và thờ ơ bên trong ánh mắt ấy.
Từ bức tranh này mà đánh giá sự khác nhau về khí chất thì có vẻ khá mơ hồ, nhưng khi hắn nhìn đến bút tích ở góc trái phía dưới, ánh mắt của hắn ngay lập tức lạnh như băng.
"Mùa thu năm Canh Mão, cùng Tắc Dịch thưởng rượu ngắm trăng mà vẽ."
Tắc Dịch?... Lục Tắc Dịch?
Lục Diễn liền nhớ đến người từng đưa Đạp Tinh Tông lên trên đỉnh núi và cũng đẩy Đạp Tinh Tông rơi xuống vực sâu.
Đương nhiên, cả tông phái Đạp Tinh Tông chưa bao giờ oán trách Lục Tắc Dịch. Y vẫn là tổ tiên mà bọn họ kính trọng nhất, Đạp Tinh Tông vì y mà suy sụp, nhưng chuyện đó không phải là lỗi của y mà do kẻ gian làm hại. Mỗi thế hệ hậu duệ của Lục gia đều gánh vác trách nhiệm lấy lại công bằng cho Lục Tắc Dịch.
Tuy Lục Diễn chưa từng nhìn thấy Lục Tắc Dịch, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng vị tổ tiên của Lục gia này.
Khi Lục Diễn leo lên đỉnh cao, Đạp Tinh Tông khôi phục trở lại, điều đầu tiên hắn làm là trả lại danh dự cho Lục Tắc Dịch và Đạp Tinh Tông. Y không phải tu luyện tà công mà chết, Đạp Tinh Tông không phải là tà giáo mà bị trừng trị, tất cả đều là do âm mưu của những kẻ có lòng tham không đáy đó. Chuyện này đã sớm lan truyền khắp toàn bộ Tu chân giới, nên không có ai dám lên án công khai hành vi giết chết những người trong Cực Cảnh của Lục Diễn.
Nhưng... Hắn hoàn toàn không biết mình lại giống Lục Tắc Dịch đến như vậy.
Quả thực là giống nhau như đúc.
Chỉ một bức tranh nhỏ này có lẽ vẫn chưa khẳng định được điều gì, Lục Diễn theo bản năng lật tiếp sang trang sau.
Từng trang rồi lại từng trang, tất cả đều là chân dung của Lục Tắc Dịch.
Lục Tắc Dịch trong tranh có khi mỉm cười hoặc là nhíu mày, có khi cầm kiếm hoặc là đánh cờ, trong từng nét bút vẽ xuống, ai cũng đều có thể cảm nhận được sự dịu dàng chất chứa đầy tình ý của người đã vẽ.
Lục Diễn không muốn xem nữa, hắn chỉ nhìn bút tích bên dưới rồi vội vàng lật qua trang tiếp theo.
Đến khi hắn lật đến những trang cuối, không còn nhìn thấy tranh vẽ nữa.
Chỉ toàn là chữ viết.
Hắn nhận ra đây là nét chữ của Triều Từ.
"Ta vốn cho rằng đời ta đau buồn nhất chính là nhìn thấy huynh cưới vợ sinh con, ai ngờ cuối cùng lại nghe được tin tức huynh qua đời từ trong lời người khác."
"Bọn họ không thể dung thứ cho huynh, càng thèm muốn cơ duyên của huynh... Phụ thân ta cũng gạt ta mà cấu kết với bọn họ, chỉ trách ta nhu nhược, không bảo vệ được huynh."
Sau khi đọc xong vài dòng này, nếu Lục Diễn vẫn còn không hiểu, thì hắn chính là một kẻ ngu ngốc.
Trong khoảnh khắc, mắt phượng của Lục Diễn như ánh sao mờ trong đêm đông, giăng kín đầy tơ máu.
Nhưng vẫn còn một đoạn ở phía sau, hắn cố gắng kìm chế mà lật sang trang kế tiếp.
"Bọn họ vẫn không từ bỏ ý đồ, cho rằng huynh đang cất giấu thứ gì đó bên trong Đạp Tinh Tông. Nhưng huynh không cần lo lắng, ta nhất định sẽ vì huynh mà bảo vệ Đạp Tinh Tông."
Hóa ra mấy trăm năm nay Triều Từ vẫn luôn bảo vệ Đạp Tinh Tông, chẳng trách Đạp Tinh Tông bị chèn ép ở khắp mọi nơi nhưng vẫn miễn cưỡng sống sót.
Hóa ra mấy trăm năm nay kẻ thèm muốn Đạp Tinh Tông chính là một đám Độ Kiếp kia, nếu không phải có Triều Từ che chở, sợ là Đạp Tinh Tông đã sớm sụp đổ rồi.
Dù bây giờ đã biết Triều Từ không phải là cá mè một lứa giống như mình đã từng nghĩ, mà vẫn luôn giúp đỡ Đạp Tinh Tông, nhưng Lục Diễn không hề vui một chút nào, thay vào đó trong lòng của hắn rối như tơ vò.
Người đó che chở Đạp Tinh Tông là vì một người khác!
Là vì Lục Tắc Dịch!
Vậy thì Lục Diễn là cái gì?
Lục Diễn đỏ ngầu đôi mắt, thô bạo mà lật sang trang tiếp theo.
Đây dường như là trang cuối cùng.
"Hôm nay ta nhận được tin báo rằng bọn họ sẽ cắt đứt hoàn toàn đường sống của Đạp Tinh Tông, ta đã vội vàng đến đó và gặp được một người."
"Người đó tên là Lục Diễn, nếu không phải ta biết rõ huynh đã thần hồn câu diệt từ mấy trăm năm trước, ta còn tưởng rằng huynh đang đứng ở trước mặt ta... Thật sự là rất giống."
"Trước kia ta không dám cùng huynh bày tỏ tình cảm, bây giờ lại da mặt dày mà lợi dụng hậu đại của huynh. Nếu huynh có giận cũng không sao, thật mong huynh có thể đến đây mà đánh ta một cái, ta còn cảm thấy vô cùng vui vẻ."
"Nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không chặt đứt hương khói của Lục gia. Chỉ năm năm thôi, ta sẽ trả lại tự do cho tên nhóc này."