Kể từ đó, Triều Từ bị giam cầm bên trong tẩm cung này, mà tâm của Lục Diễn còn tàn nhẫn hơn nhiều so với cậu đã nghĩ. Lúc đầu, cậu còn đối đầu trực tiếp với Lục Diễn, đe dọa hắn bằng cách tuyệt thực, nhưng ngày thứ hai, Lục Diễn đã bóp cằm cậu, bắt cậu há miệng ra, rót hai bát cháo đầy vào trong miệng của cậu một cách thô lỗ.
Cho đến nay, cậu vẫn còn nhớ như in dáng vẻ bâng quơ, nhẹ nhàng nhưng che giấu sự tàn nhẫn của hắn, hắn cười rồi nói với cậu rằng: "Tiền bối, nếu ngài không ăn một bữa, ta sẽ bắt ngài ăn hai bữa, nếu không tin ngài có thể thử xem."
Lúc đó, Triều Từ vô cùng thê thảm mà quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể dùng hai tay để chống đỡ một nửa thân thể, trên cổ áo của cậu vẫn còn vương lại một ít cháo.
Bản thân Triều Từ cũng cảm thấy chính mình thật thảm hại và đáng thương.
Ở trong tầm mắt của cậu, cậu thấy được Lục Diễn đang khinh thường, nhìn cậu từ trên cao.
Triều Từ nhắm mắt lại, từ bỏ ý định lấy trứng chọi đá của mình.
Cậu từng có một suy nghĩ, đó là muốn đi tìm thứ gì sắc bén để tự sát, thật ra không phải là cậu muốn chết, cậu chỉ muốn mượn việc này để uy hiếp Lục Diễn thôi. Nhưng cậu phát hiện ra toàn bộ tẩm cung này đều bị Lục Diễn bố trí một trận pháp phòng ngự vô cùng đặc biệt, mà Triều Từ chính là mắt trận đó, khiến cho cậu không thể nào tự sát ở bên trong tẩm cung này.
Triều Từ mới đầu cũng không muốn chịu thua Lục Diễn. Tại sao cậu phải nhượng bộ một tên súc sinh lòng lang dạ sói đó chứ?
Một hai ngày thì cậu còn có thể chịu đựng, nhưng ngày ngày bị xích lại ở đây, còn phải đối mặt với sự đòi hỏi vô độ và gây khó dễ của tên súc sinh đó, Triều Từ cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa.
Một ngày nọ, Lục Diễn chợt nổi lên ý nghĩ muốn làm Triều Từ ở bên ngoài.
"Không được!" Triều Từ nghe xong lời đề nghị của hắn, cậu tức giận đến đỏ mặt.
Sao tên súc sinh này lại dám ngang nhiên dâm loạn giữa ban ngày ban mặt như thế!
"Tiền bối yên tâm, ta đã đuổi hết hạ nhân ra bên ngoài rồi." Lục Diễn chiếu lệ cười cười, qua loa trấn an cậu.
Hắn nói xong liền cởi bỏ xích sắt cho Triều Từ, muốn bế cậu lên.
"Ta không đi." Triều Từ ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, tức giận đến run người.
Lục Diễn nhắm mắt làm ngơ, kéo eo của cậu.
Triều Từ không còn kiên nhẫn nữa, cậu cầm lấy gối ngọc ở đầu giường ném thẳng vào Lục Diễn.
Gối ngọc vừa chạm vào người Lục Diễn liền biến thành tro bụi, không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho hắn, nhưng nụ cười trên gương mặt Lục Diễn đã tắt đi.
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn như vậy, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười, nhưng khi xuống tay không hề nhẹ nhàng. Nếu Triều Từ chọc giận hắn, sắc mặt của hắn sẽ trở nên u ám, sau đó lại càng ra tay tàn nhẫn hơn với cậu.
Hắn bước lại gần, nắm tóc cậu bắt cậu ngẩng đầu lên, hắn đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên khựng lại.
Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Sao ngài lại khóc?"
Hắn nhìn thấy trên gương mặt của Triều Từ đẫm đầy nước mắt, cậu khóc rất im lặng nhưng nước mắt lại rơi xuống thành từng giọt lớn, hắn hoài nghi không biết đây có phải là Việt Chỉ Chân Quân, người dù có thương nặng cũng chưa hề nhíu mày kia không.
Cổ họng Lục Diễn như nghẹn lại khi nhìn thấy cậu như vậy, sau khi biết được chân tướng và trải qua những ngày tháng cầm tù Triều Từ, trái tim của hắn đã cứng rắn như sắt đá, nhưng giờ phút này lại đột nhiên trở nên mềm yếu.
Hắn chậm rãi kéo gần khoảng cách với Triều Từ, nhẹ giọng nói: "A Từ, làm sao vậy?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi Triều Từ như vậy.
Trước đây, hắn cũng chỉ thấy một người duy nhất gọi như thế với Triều Từ, đó là Lục Tắc Dịch.
Bây giờ hắn đã gọi ra cái tên này, Lục Diễn vô thức mấp máy môi của mình, cảm thấy tim mình đã bị hẫng một nhịp vì hai từ này.
"Cút đi!" Triều Từ lạnh lùng hét lớn với Lục Diễn, cậu đã không ngăn được tiếng khóc của mình mà nức nở.
Lục Diễn hiếm khi không tức giận, ngược lại hắn ngồi ở bên cạnh Triều Từ, vỗ về lưng của cậu rồi mềm giọng mà nói: "Không đi thì không đi, là ta sai rồi."
"A Từ đừng khóc nữa có được không?"
Triều Từ cảm thấy một người đã sống mấy trăm năm như mình lại khóc đến thế này, thật sự rất mất mặt, cậu cố gắng bặm môi lại mới miễn cưỡng ngăn cho nước mắt không còn rơi nữa.
Lục Diễn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cậu.
Triều Từ mím môi, không nói một lời.
......
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã được cải thiện rất nhiều.
Lục Diễn không còn bắt ép Triều Từ làm này làm kia, còn Triều Từ cũng không còn giữ im lặng hay chế nhạo Lục Diễn giống như lúc trước.
Triều Từ cũng có nhiều tự do hơn, thậm chí Lục Diễn còn cởi trói ra, cho phép cậu đi lại nhiều nơi bên trong tẩm cung này.
Nhưng giữa hai chân cậu vẫn bị tròng một sợi xích bằng vàng, vang lên tiếng leng keng mỗi khi cậu đi lại.
Nửa tháng đã trôi qua.
Ngoại trừ việc không thể bước ra khỏi tẩm cung và xiềng xích bên dưới chân, Triều Từ và Lục Diễn thoạt nhìn giống như một đôi đạo lữ có tình cảm rất tốt.
Triều Từ cảm thấy thời cơ đã tới, vào một ngày nọ, khi Lục Diễn đến tẩm cung để tìm cậu, cậu bèn nói với hắn mình muốn đi ra bên ngoài.
Lục Diễn đương nhiên từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Biểu cảm của Triều Từ hơi thay đổi, nhưng cậu vẫn nói chuyện nhỏ nhẹ và mềm mỏng để cầu xin hắn.
Lục Diễn chỉ cười nửa miệng mà nhìn cậu, ánh mắt của hắn không biết là đang chế giễu hay là thất vọng: "Ta thắc mắc vì sao gần đây tiền bối lại thay đổi tính tình, thì ra là kế hoãn binh."
Hắn không nên cảm thấy thất vọng.
Hắn hiểu rõ Triều Từ hơn bất cứ ai, người giống như Triều Từ đều ăn miếng trả miếng, ngươi càng tàn nhẫn với hắn thì hắn càng độc ác hơn so với ngươi, cứng cỏi ngang bướng, không chịu khuất phục.
Mặc kệ Triều Từ có đang giả vờ hay không, hắn vẫn cảm thấy có chút đau lòng. Dù đây là viên đạn bọc đường, nhưng hắn vẫn muốn ăn hết không bỏ lại một chút đường nào.
Nghe được lời Lục Diễn nói ra, tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Triều Từ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng, cầm tách trà trên bàn ném về phía Lục Diễn, thanh âm vừa tức giận vừa rét lạnh: "Ngươi cút cho ta!"
Cậu biết rõ bây giờ mình và Lục Diễn đã hoàn toàn xé rách da mặt, sau này Lục Diễn nhất định sẽ không buông tha cho cậu. Cậu giả vờ với hắn biết bao ngày nay cũng không đổi lại được cái gì, đã như vậy, cậu không muốn chơi trò hư tình giả ý với hắn nữa.
Triều Từ vốn là người như vậy, nếu không phải vì ra ngoài, cậu đã không buộc mình phải đối xử tốt với tên súc sinh này. Dù bây giờ không còn hy vọng gì nữa, nhưng cậu cũng không vì cuộc sống dễ chịu của sau này, mà lại tiếp tục duy trì cảnh thái bình giả tạo này.
Cậu vô cùng tức giận vì phải chịu đựng tủi nhục suốt mấy ngày nay.
Lục Diễn có coi cậu như là đồ ngốc trong suốt thời gian qua không?
"Ta bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao?"
Cậu càng nghĩ càng thấy tức giận, liền đẩy ngã bàn xuống. Những món ăn mà hôm nay Lục Diễn sai người làm cho cậu đều rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi.
Trên mặt Lục Diễn vẫn mang theo tươi cười, nhưng trong mắt đã trở nên lạnh lẽo.
"Tiền bối biết rõ hiện tại tức giận với ta cũng không có ích lợi gì, nhưng ngài một chút cũng không thèm để ý tới, ngài vẫn luôn như vậy."
Hắn vừa nói, vừa giơ ra bàn tay năm ngón thon dài và cứng cáp đó, nắm chặt lấy cổ tay của Triều Từ.
"Đây là do tiền bối tự mình lựa chọn, về sau tiền bối cũng tự mình gánh chịu?"
Hắn lên giọng ở những âm cuối giống như là đang hỏi lại, nhưng Triều Từ có thể nghe thấy rõ ràng sự khẳng định bên trong giọng điệu của hắn.
Đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một bình sứ màu lam.
Sắc mặt Triều Từ hơi thay đổi: "Đây là cái gì?"
Lục Diễn không nói gì, trực tiếp mở nắp bình, hắn bóp chặt cằm Triều Từ đổ thứ đó vào trong miệng cậu.
Thứ đó giống như là một viên thuốc, nó lăn xuống cổ họng, đi vào trong thực quản.
Ngay khi Lục Diễn buông Triều Từ ra, cậu liền liều mạng nôn khan, cố gắng nhổ thứ đó ra.
Vừa nhìn là biết Lục Diễn đang rất tức giận muốn tra tấn cậu, cho nên thứ đó chắc chắn không phải là thứ tốt lành.
Dường như nó đã tan chảy ở bên trong bụng cậu rồi, dù Triều Từ có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nôn ra được.
"Tiền bối, đừng phí sức vô ích." Lục Diễn cúi đầu nhìn cậu, hắn híp mắt lại khẽ cười.
Không thể nôn ra được bất cứ thứ gì, Triều Từ chỉ đành tạm thời ngừng lại. Cậu trừng to đôi mắt đã sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, khàn giọng nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Không phải tiền bối sợ Lục gia bị chặt đứt nhang khói sao?" Hắn cười nói, "Nhưng Lục Diễn ngoại trừ tiền bối ra, không chấp nhận được người nào khác, cho nên muốn nhờ tiền bối vất vả giùm một phen."
Triều Từ phải mất một lúc để hiểu điều này có nghĩa là gì.
Cậu mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Lục Diễn: "Ngươi điên rồi sao!"
"Tiền bối yên tâm, xác suất rất nhỏ nên có thể phải cố gắng gấp ba, năm lần." Lục Diễn nói.
Mặt ngoài, Triều Từ chỉ nhìn chằm chằm để duy trì diễn xuất, nhưng bên trong đã không thể kìm nén được nữa.
【Hệ thống!!! Cậu mau ra đây cho tôi! 】Triều Từ hét lớn ở trong đầu, 【Cmn, Lục Diễn tính làm thật hả? Ông đây phải sinh con cho hắn hả?! 】
【Tôi ở thế giới này đầu thai mấy ngàn kiếp với hắn cũng được, đừng để cho tôi sinh con với hắn được không! Tiền thưởng có tăng lên gấp mười lần tôi cũng không muốn!】
【Cậu đừng có kích động.】Hệ thống chậm rì rì nói, 【Để cho tôi kiểm tra một chút.】
Sau khi rà quét xong, hệ thống bèn nói:【Lục Diễn nói đúng, thuốc này không có hiệu quả cao lắm, nếu tính theo xác suất bình thường, cho dù sinh hoạt rất thường xuyên, cũng cần từ ba đến năm năm mới có. Không phải mấy tháng nữa cậu sẽ chết sao, sợ cái gì chứ?】
【Uổng phí cho cậu được tạo ra từ công nghệ tiên tiến, ngay cả xác suất cũng không hiểu được? Tuy nói là ba đến năm năm mới có, nhưng nếu lỡ như thì sao?】Triều Từ phát điên.
【Được rồi, được rồi.】Hệ thống vẫn không có chút nào gấp gáp,【Vậy tôi giúp cậu làm một chút, bảo đảm cậu không mang thai, có được không?】
Lần đầu tiên, Triều Từ cảm thấy hệ thống là người hữu dụng như vậy... À không, là hệ thống hữu dụng như vậy. Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi:【Tất nhiên là được, cậu mau làm nhanh lên.】
【Ba ngàn thì làm.】Thấy lần này Triều Từ có hơi thê thảm, hệ thống không nói thách giá nữa, thành thật báo giá thị trường cho cậu.
【OK, OK.】
Sau khi nói chuyện với hệ thống xong, cuối cùng Triều Từ cũng cảm thấy trút được gánh nặng trong lòng, có thể tập trung vào kỹ năng diễn xuất của mình được rồi.
Cậu lại tiếp tục nôn khan dữ dội, cố gắng nôn ra được viên thuốc vừa mới nuốt xuống.
Lục Diễn vẫn rất bình thản: "Viên thuốc này vừa vào miệng là tan, bây giờ đã hòa vào lục phủ ngũ tạng của ngài rồi."
Triều Từ mắt điếc tai ngơ tiếp tục nôn, nhưng đúng như lời Lục Diễn đã nói, cậu không thể nôn ra bất cứ thứ gì ngoại trừ dịch chua từ trong dạ dày.
Lần này, cậu sợ đến mức hai mắt đều đỏ hoe.
Nhưng Lục Diễn dường như đã miễn nhiễm với nước mắt của cậu, hoặc là hắn đã thật sự tức giận, hắn ấn vào gáy Triều Từ để ngăn không cho cậu nôn nữa, cầm tách trà ở trên bàn, thô bạo mà rót hết toàn bộ vào trong miệng Triều Từ. Sau khi lặp lại một hai lần, hắn trực tiếp hôn lên môi cậu một cách hung ác.