Có vẻ như họ không gặp khó khăn gì trên con đường trở về này.
Triều Từ có chút vui mừng, hiếm khi cậu có loại cảm xúc như vậy.
Gần một trăm binh lính hộ tống những cỗ xe ngựa này, những chấm đen nhỏ bé ở nơi giao nhau giữa trời và đất ngày càng lớn dần trong tầm mắt cậu.
Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng lại ở trước mặt đoàn người của Triều Từ.
Màn xe được mở ra, Triều Minh Chi được một kẻ hầu đỡ xuống.
Trông ông đi đứng không được nhanh nhẹn cho lắm, sắc mặt hốc hác, không nhìn thấy được niềm vui lẽ ra phải có của một người được phục chức, trở về kinh thành.
Tâm trạng của Triều Từ đột nhiên chùng xuống.
Cậu nhanh chóng bước tới đỡ Triều Minh Chi. Ông Triều nhìn thấy đứa con trai đã lâu không gặp, nhiều cảm xúc dâng trào ở trong lòng, không thể kìm nén được những giọt nước mắt.
Lúc này, mọi người trên những chiếc xe ngựa khác cũng đã bước xuống. Triều Từ cẩn thận nhìn từng người nhưng không tìm thấy mẹ của cậu.
"Cha, mẹ đâu rồi?" Triều Từ không nhịn được bèn hỏi, dự cảm xấu trong lòng cậu càng trở nên rõ ràng hơn.
Triều Minh Chi nhìn cậu, cứ ấp úng mãi nhưng không nói được lời nào, mắt ông cũng đỏ dần lên.
Đúng lúc này, Triều Từ nhìn thấy có người khiêng cáng ra khỏi xe ngựa.
Triều Từ bước nhanh tới, ông Triều cũng đi theo sau.
Chiếc cáng được đặt xuống dưới đất, trên cáng phủ một lớp vải trắng, có thể nhận ra có một người phụ nữ đang nằm ở trong đó.
Triều Từ cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn, cậu không dám nhìn kỹ hơn, mà thay vào đó, cậu nhìn phụ thân của mình, hy vọng ông ấy có thể phủ nhận suy nghĩ khủng khiếp trong đầu cậu.
Nhưng ông Triều đã không làm như vậy, ông run rẩy nói: "Từ Nhi... đây là mẹ con."
"Mẹ con mắc bệnh cách đây vài ngày, vừa qua đời vào đêm hôm qua."
Khi ông nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ông.
Triều Từ chưa từng nhìn thấy phụ thân của mình mất kiểm soát và đau đớn như vậy. Ngày ông bái tướng cũng chưa từng quá vui mừng, ngày cả tộc bị lưu đày cũng chưa từng quá bi thương, lúc nào trông ông cũng rất điềm tĩnh.
Bà Nguyễn thị đã ở bên cạnh ông suốt nửa cuộc đời, ngoại trừ mẹ ruột của Triều Hoa ra, ông không có bất kỳ thê thiếp nào khác. Mà mẹ ruột của Triều Hoa, dì Triệu đó, cũng chỉ là do nhà họ Triệu từng có ơn nghĩa với ông, sau này Triệu gia sa sút, dì Triệu từ nơi xa đi đến kinh thành, xin vào nhà họ Triều. Phụ thân của cậu buộc phải thu nhận dì Triệu vì trách nhiệm và lòng biết ơn.
Lúc này mới nhận ra nỗi ưu tư của ông cũng đã muộn rồi.
Cậu quỳ xuống trước chiếc cáng, cẩn thận mở tấm vải trắng.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Triều Từ. Môi bà tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, không bao giờ mở ra được nữa.
Triều Từ cảm giác như mình đang khóc. Cậu cần phải khóc, mất đi mẫu thân và những nỗi đau buồn trước đó giống như một đòn đả kích, mạnh mẽ kéo đến, giáng xuống người cậu, nó còn nặng nề hơn bất kỳ nỗi đau nào của cậu.
Nhưng lồng ngực của cậu như thể có thứ gì đó chặn lại, xét nát ra. Cậu không thể rơi nước mắt hay phát ra một âm thanh nào.
Cậu cảm thấy đôi mắt của mình như đang bị bao phủ bởi một màn sương đen.
Màn sương đen giống như một chiều chạng vạng bị bóng tối đột ngột xuất hiện, lan rộng, nuốt chửng.
Lâu Việt vẫn luôn ở bên cạnh Triều Từ, ngay lập tức hắn nhận ra Triều Từ không ổn.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Triều Từ đột nhiên nhắm mắt lại, ngả người ra sau.
Trái tim của Lâu Việt như ngừng đập trong giây lát, hắn ôm Triều Từ vào lòng trước khi cậu ngã xuống đất.
"Mau! Gọi thái y lại đây!"
............
Lâu Việt vốn tưởng rằng Triều Từ hôn mê là do quá đau buồn, nhưng thái y đã chữa trị cho cậu suốt một ngày đêm vẫn không tỉnh lại, lão chỉ nói rằng Triều Từ hôn mê không phải là do đau buồn.
Hay đúng hơn, còn hơn cả đau buồn.
Có lẽ cậu đã mắc phải một căn bệnh hiếm gặp nào đó, hoặc có lẽ đã bị đầu độc bởi một loại độc cực hiếm nào đó.
Nhưng bất kể là gì thì cũng cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ Thái Y Viện ra sức tìm kiếm nguyên nhân nhưng vẫn chưa tìm ra được.
Triều Từ đã hôn mê gần sáu ngày.
Cuối cùng, một vị thái y đã tìm ra một loại thuốc độc phù hợp với triệu chứng của Triều Từ, từ trong một cuốn sách cổ.
Tên là Như Mộng.
Người trúng loại độc này sẽ rơi vào trạng thái hôn mê liên tục, sinh lực bị tiêu hao trong giấc ngủ, cuối cùng sẽ mất dần sự sống.
Dấu hiệu của loại độc này là trên móng tay trỏ của người bị trúng độc, sẽ xuất hiện những đốm nhỏ màu đỏ.
Những đốm nhỏ này đang xuất hiện trên móng tay trỏ của Triều Từ.
"Làm sao cứu hắn?" Sau khi nghe thái y nói xong, trái tim của Lâu Việt đập rất nhanh, một hồi lâu sau, hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào thái y.
"Dựa vào ghi chép trong quyển sách cổ này, nếu có thể tìm được thuốc giải độc cho Như Mộng, thì trong vòng ba tháng sau khi bị trúng độc, người đó có thể hồi phục. Nhưng nếu thời gian từ khi trúng độc đã trôi qua ba tháng, cho dù có thuốc giải cũng không thể cứu vãn. Tuy nhiên, loại độc này trong vòng ba tháng sẽ không có triệu chứng, vì vậy..." Thái y nói đến đây, giọng nói có chút run rẩy, cúi đầu thấp hơn, thấp thỏm nói: "Vì triệu chứng của nương nương đã phát tác, tức là người đã bị trúng độc hơn ba tháng... Đã không thể cứu được nữa..."
"Không thể nào!" Đôi mắt của Lâu Việt như nhuộm đầy máu.
Không thể nào! Trong giấc mơ của hắn, Triều Từ không bị trúng độc. Rõ ràng mấy tháng sau cậu sẽ chết vì khó sinh, tại sao bây giờ lại có thể trúng độc?
"Nhất định phải có biện pháp khác, các ngươi đi tìm đi! Thái Y Viện nhiều người đến như vậy, một loại độc mà còn không giải được?!"
Thái y vội vàng dập đầu hô "Dạ".
Thái y suy nghĩ một lát rồi nói: "Mặc dù đã ba tháng trôi qua, nhưng nếu có được thuốc giải, có lẽ sẽ có một tia hy vọng ạ."
Chờ đến khi thái y lui ra hết để tìm biện pháp khác, Lâu Việt lại dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn ba lần, sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Lâu Việt.
Đây là ám vệ đứng đầu. Đội ám vệ của Lâu Việt được chia ra làm hai nhóm, một nhóm ở ngoài sáng là thám báo được nhiều người biết tới, một nhóm ở trong tối có rất ít người biết, và cũng không thể biết được hết sự khủng bố của nó.
"Điều tra ba tháng trước ở Quỳnh Hoa Cung, ngày mai phải báo cáo cho cô biết là ai đã hạ độc Triều Từ!" Lâu Việt nắm chặt tay ghế, vẻ mặt đáng sợ đến mức khiến cho người khác phải sợ hãi.
............
Toàn bộ Thái Y Viện đang cố gắng ngày đêm, tìm kiếm loại thuốc giải xa vời đó.
Mà ngày hôm sau, bản điều tra về kẻ đầu độc đã được dâng lên cho Lâu Việt.
Lâu Việt nghe xong, đột nhiên đứng dậy đi thẳng đến thiên lao.
Thiên lao ẩm thấp, tối tăm, yên tĩnh, cho dù hoàng đế nắm giữ quyền quyết định sinh tử của bọn họ đã tới đây, thì những tù nhân ở nơi này cũng không dám lên tiếng kêu oan.
Lâu Việt đi một mạch đến phòng giam ở phía trong cùng.
So với những phòng giam khác, phòng giam này có vẻ đỡ tồi tàn hơn, ít nhất nó trông khá gọn gàng. Thứ đặt ở trong góc không phải là rơm rạ, mà là một tấm ván gỗ có trải nệm bông ở trên.
Ngồi ở đó là một người phụ nữ với khuôn mặt hốc hác và dáng vẻ nhếch nhác.
Chính là Triều Hoa bị giam vào thiên lao cách đây không lâu.
Triều Hoa vừa nhìn thấy Lâu Việt, đôi mắt của ả liền sáng lên, nhưng ả chợt nghĩ đến lý do mà Lâu Việt đến tìm ả.
Ả nuốt nước miếng, có hơi sợ hãi, nhưng sau đó ả lại cảm thấy một niềm vui sướng đang dâng lên trong lòng.
Lâu Việt tới tìm ả, điều đó có nghĩa là Triều Từ đã phát độc!
Ả biết rõ hơn ai hết một khi Như Mộng phát ra thì không còn cách nào cứu được, Triều Từ chắc chắn sẽ chết!
Ha ha! Đúng là đáng chết! Ả không được sung sướng, thì sao Triều Từ có thể sống sung sướng được chứ!
Ngày hôm đó ả không nói cho Lâu Việt biết vì ả biết loại độc này còn chưa được ba tháng. Nếu lúc đó ả nói cho Lâu Việt biết, Lâu Việt sẽ dùng mọi cách để tra tấn ả, bắt ả giao ra thuốc giải, hoặc hắn sẽ tự mình tìm ra thuốc giải, sau đó Triều Từ sẽ được cứu —— Đây không phải là kết cục mà ả muốn xem...
Ả biết chỉ cần Lâu Việt biết Triều Từ bị hạ độc, thì việc ả hạ độc cậu sẽ không giấu được Lâu Việt, Lâu Việt cũng sẽ không buông tha cho ả.
Nói ra thì được gì chứ? Ả đã bị tước bỏ phi vị, phản bội Triều gia, phản bội Lâu Việt, chỉ có thể sống trong ngục tù này đến hết đời, vậy đời này ả còn làm được gì?
Tốt nhất nên kết thúc sớm, biết đâu ả lại có được một kiếp khác.
Sống lại một kiếp khiến cho ả không còn sợ hãi cái chết và sự bí ẩn của nó, đồng thời còn khiến Triều Hoa có những ảo tưởng sai lầm.
Cai ngục bước tới mở khóa cho Lâu Việt, hắn bước vào phòng giam, đi đến trước mặt Triều Hoa.
Tiếng đế giày đạp trên nền đất lạnh băng dừng lại.
Triều Hoa ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông này, vẻ mặt của hắn như đang chọn người để ăn tươi nuốt sống. Mặc dù ả đã sẵn sàng chờ đợi cái chết, nhưng lúc này trái tim của ả lại đập rất nhanh.
Ả còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông trước mặt đột nhiên bóp lấy cổ ả, ngón tay thon dài của hắn mạnh như móng vuốt của dã thú, Triều Hoa không thể thoát ra được, giống như cổ của ả có thể bị bóp đứt bất cứ lúc nào.
"Thuốc giải ở đâu?!"
Người đàn ông đó thậm chí còn không nói những lời vô nghĩa với ả, cũng không cho ả bất kỳ cơ hội nào để giãi bày, mà chỉ hỏi thẳng thuốc giải đang ở đâu.
Triều Hoa mở miệng định nói, nhưng không thể nói được gì vì ả đang bị siết cổ.
Lâu Việt thấy vậy liền buông tay, ném Triều Hoa xuống đất.
Sau khi Triều Hoa được thả ra, ả ho khan dữ dội, giãy giụa trên mặt đất, tình trạng xấu hổ này khiến ả càng cảm thấy căm hận hơn.
Ả bò lên, khàn giọng nói: "Ta đưa thuốc giải cho bệ hạ thì thế nào? Ba tháng đã trôi qua, dù ta có thuốc giải thì cũng vô dụng!"
"Thuốc giải ở đâu?"
Người đàn ông làm ngơ trước những gì Triều Hoa nói, chỉ lặp lại câu hỏi trước.
Trông hắn lúc này rất tiều tụy. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, thâm đen, hiển nhiên đã mấy ngày không ngủ. Nhưng sự phờ phạc này không thể làm giảm đi sự tàn nhẫn và đáng sợ của hắn một chút nào, khí tức cuồng bạo và đẫm máu lan tràn khắp toàn thân, giống như bò ra từ biển máu, núi xác khiến Triều Hoa đang đối mặt với hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Ả thực sự không còn ý định đấu tranh nữa.
Như ả đã nói, dù ả có thuốc giải thì đã trôi qua ba tháng cũng không còn tác dụng, vậy tại sao phải đòi bằng được thuốc giải?
Ả bỗng cười rộ lên. Dây thanh quản của ả đã bị Lâu Việt làm bị thương, tiếng cười khàn khàn giống như bị gió xé rách.
"Trong Hải Yến Cung, ở dưới giường của ta có một khối gỗ, ta đã khoét rỗng nó." Triều Hoa nói.
Lâu Việt quay đầu nhìn ám vệ ở phía sau lưng nói: "Đi tìm đi."
"Tuân mệnh."
Ám vệ nhanh chóng rời đi, Lâu Việt quay lại nhìn Triều Hoa.
Hắn bây giờ đã không còn tâm trí mà để ý tới những chuyện không liên quan đến Triều Từ, nhưng hắn lại rất hận Triều Hoa.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Triều Hoa liền đoán được hắn có ý định giết ả.
"Giết ta đi." Triều Hoa cười nói: "Cho dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo theo tên tiện nhân Triều Từ đó, có chết cũng không oan uổng."
"Chết nào có dễ dàng như vậy." Giọng nói của Lâu Việt lạnh đến thấu xương.