Hiện tại, mối quan hệ xã giao của Triều Từ tốt hơn nhiều so với thời còn học trung học. Dù sao khi cậu làm việc trong một môi trường trường học, mối quan hệ giữa các giáo viên cũng thoải mái hơn so với mối quan hệ giữa các bạn bè lúc trước. Hơn nữa, hầu hết các giáo viên đều không phải là người quá giàu có, không giống như lúc Triều Từ còn học ở trường quý tộc, nơi mà cậu bị bạn bè xa lánh vì sự khác biệt của mình.
Nhưng dù vậy vòng tròn xã hội của cậu vẫn rất nhỏ, những người mà cậu quen biết trong cuộc sống hàng ngày cũng chưa bao nhắc đến cái tên "Lâm Tranh".
Điều này nói ra có chút khó tin, nhưng đó là sự thật —— Dù Lâm Tranh chiếm phần lớn cuộc sống của Triều Từ, nhưng thực tế ngoài Lâm Tranh và một vài người thân cận với hắn ra, không ai xung quanh biết bên cạnh Triều Từ còn có một người tên Lâm Tranh tồn tại.
Và người tự xưng là em trai của Lâm Tranh bất ngờ xuất hiện này, là một trong số rất ít những người liên quan đến Lâm Tranh mà cậu gặp được khi không có hắn ở bên cạnh.
Triều Từ có thể nhận ra người này không có ý tốt, nhưng cậu vẫn muốn nghe người này muốn nói gì.
Hai người tìm một quán cà phê ở gần ngã tư, Lâm Dĩ hỏi Triều Từ thích uống gì rồi sau đó gọi hai ly cà phê.
Cả hai đều không muốn đến đây chỉ để uống cà phê, sau khi gọi thức uống xong Triều Từ liền hỏi Lâm Dĩ: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"
Lâm Dĩ cười một cái với Triều Từ rồi hỏi: "Anh đang ở bên cạnh Lâm Tranh —— Vậy em có cần phải thay đổi cách gọi... Ý em là, anh và anh ấy..."
"Tôi hiểu ý cậu muốn nói gì, đúng như vậy." Triều Từ gật đầu, trong lòng có chút cay đắng và mỉa mai.
Mối quan hệ giữa cậu và Lâm Tranh thật sự rất khó định nghĩa.
Tất nhiên, bọn họ không phải là người yêu với nhau. Trong mắt người khác, cậu chỉ là một người tình được Lâm Tranh bao nuôi. Nhưng bây giờ, khi Lâm Dĩ đang nói chuyện với cậu, cũng không ổn lắm nếu lỡ miệng nói trúng từ ngữ nào đó mang tính xúc phạm.
Mà có lẽ Lâm Dĩ, người có vẻ không mang ý tốt này, cũng đang có ý định châm chọc cậu bằng một câu nói mơ hồ kia.
Thấy Triều Từ trực tiếp thừa nhận, Lâm Dĩ cũng chuyển thẳng sang chủ đề chính: "Vậy anh có biết tại sao Lâm Tranh lại chọn anh không?"
"Tại sao?" Triều Từ rõ ràng rất bất ngờ.
Đúng vậy, tại sao?
Cậu chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.
Có lẽ là vì Lâm Tranh thấy cậu đáng thương? Nhưng Lâm Tranh vốn dĩ là một người không có sự thương cảm người khác. Có quá nhiều người thích Lâm Tranh, điên cuồng theo đuổi Lâm Tranh, vậy tại sao Lâm Tranh lại chọn cậu?
Mãi không thấy Triều Từ trả lời, Lâm Dĩ bèn cười: "Có vẻ như anh chưa từng suy nghĩ về vấn đề này."
"Là vì một người." Lâm Dĩ nói.
Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dĩ nhưng không nói gì.
Lúc này trái tim của cậu đập rất nhanh, toàn bộ cơ thể giống như đang bị nhấn chìm.
Bởi vì cậu biết, có lẽ người này sẽ tiết lộ cho cậu một sự thật khó có thể chịu đựng.
Nhưng cậu muốn biết.
Dù cho nó khó chịu đựng đến mức nào.
"Thẩm Ngọc Kha." Lâm Dĩ nói ra cái tên này, sau đó người này cười lên rồi nói tiếp, "Có lẽ anh không biết anh ta. Nhưng... có lẽ anh đã đọc được hot search gần đây rồi phải không? Là tin tức Thẩm Ngọc Ninh và Lâm Tranh sắp đính hôn."
"Thẩm Ngọc Kha là anh trai ruột của cô ấy, là bạn thời thơ ấu của Lâm Tranh —— Cũng là người mà Lâm Tranh đã thích suốt mười năm."
"Mối quan hệ giữa hai người đó rất tốt, mặc dù không phải là người yêu của nhau, nhưng mọi người đều cho rằng bọn họ cuối cùng cũng sẽ đến với nhau. Nhưng vào hai năm trước, Thẩm Ngọc Kha đã gặp được một người có pheromone phù hợp với anh ta tới chín mươi tám phần trăm, không lâu sau, Thẩm Ngọc Kha và người đó đã ở bên nhau."
Triều Từ mím chặt môi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.
Cậu dường như hiểu ra những gì Lâm Dĩ muốn nói.
Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào người này, im lặng đợi sự kết án cuối cùng.
Lúc này, Lâm Dĩ cũng lộ ra một nụ cười ác độc: "Nghe nói, độ phù hợp pheromone giữa anh và Lâm Tranh đạt một trăm phần trăm?"
"Lâm Tranh không cam lòng nhìn người mình thích suốt mười năm lại vì độ phù hợp pheromone mà đi thích người khác, thậm chí hai người đó còn tổ chức lễ cưới không lâu sau đó. Vì vậy, anh ấy đi tìm một người có pheromone phù hợp với mình một trăm phần trăm để thử nghiệm, hoặc có thể nói là... để trút giận?"
Lâm Dĩ đan hai tay lại vào nhau đặt lên trên bàn, cười nói: "Có vẻ anh ấy đã thành công rồi. Cuối cùng, anh và anh ấy ở bên nhau gần hai năm nay, anh vẫn chỉ là một người tình bí mật, bị bỏ rơi bất cứ lúc nào."
"À, giờ anh ấy còn sắp đính hôn với Thẩm Ngọc Ninh, liệu có phải là vì tập đoàn nhà họ Thẩm hay là vì Thẩm Ngọc Kha..." Lâm Dĩ kéo dài ngữ điệu của mình, nhìn Triều Từ với ánh mắt đầy ý đồ.
Trái tim của cậu bị đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa.
Sắc mặt của Triều Từ trắng bệch, đồng tử cũng giãn ra.
Sự thật còn tàn nhẫn hơn những gì cậu tưởng tượng, cũng đầy mỉa mai.
Lâm Dĩ không nói thêm gì nữa, cho Triều Từ thời gian để tiếp thu và phản ứng với những thông tin này.
Qua hồi lâu, tâm trạng của Triều Từ mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Thôi thì cứ như vậy đi, cậu nghĩ.
Dù cho kết thúc này cay đắng vô cùng.
"Vì sao cậu lại nói cho tôi biết những chuyện này?" Triều Từ hỏi.
Cậu biết người tên Lâm Dĩ này chắc chắn có mục đích riêng của mình.
"Em nghe nói Lâm Tranh trả cho anh hai trăm nghìn mỗi tháng, cho đến bây giờ có lẽ cũng chỉ hơn ba triệu thôi đúng không?" Lâm Dĩ đột nhiên hỏi, sau đó cười khẩy, "Quá ít rồi, so với tổng tài sản của anh ấy, nhiêu đó chẳng đáng gì cả."
"Hai chúng ta cùng nhau hạ bệ anh ta, khi đó không chỉ ba triệu mà là ba tỷ, anh thấy thế nào?"
Sau một hồi im lặng, Triều Từ đột nhiên hỏi: "...Cậu có biết tại sao cậu không thể đánh bại được Lâm Tranh không?"
Sắc mặt Lâm Dĩ có chút khó coi.
Triều Từ đứng dậy, nhìn thẳng xuống người này, nói một cách chậm rãi: "Khi con chó bị dồn đến đường cùng muốn nhảy qua tường, nó cũng phải xem bức tường đó như thế nào chứ?"
Cậu nói xong, không chờ Lâm Dĩ phản ứng lại liền quay đầu và bước ra khỏi quán cà phê.
【Cậu vừa mới OOC một chút phải không?】Trên đường, hệ thống đột nhiên hỏi cậu.
【Sau khi trải qua cú sốc tình cảm, trở nên hơi kích động một chút, có gì không bình thường sao?】Triều Từ chẳng hề để ý mà nói,【Được rồi, được rồi, điều này không đủ để xem là OOC mà. Tôi chỉ muốn chọc ghẹo thằng nhóc đó một chút vì cách nó hỗ trợ quá ngớ ngẩn mà thôi.】
【......】Hệ thống cũng không nói gì nữa.
Mức độ OOC như vậy thật sự không đủ để xem là OOC, cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện. Chỉ là Triều Từ hiếm khi mắc phải lỗi như vậy trong nhiệm vụ, nên nó thấy có chút kỳ lạ thôi.
Nhưng Triều Từ từ trước đến nay cũng là một người tự ý hành động, điều này cũng dễ hiểu.
............
Nhưng thật ra thì hầu hết thời gian Triều Từ vẫn rất chuyên nghiệp.
Cậu trở lại Ngọc Phỉ Hoa Phủ, dù không có một ai ở trong biệt thự, nhưng cậu vẫn muốn thể hiện đầy đủ phẩm chất của một diễn viên.
Cậu ngồi trên giường, ngồi ngẩn người cả một đêm, cho đến khi ánh nắng ban mai bắt đầu len qua cửa sổ.
Khi con người đang trong tình cảnh bi thương tột độ, sự buồn ngủ cũng phải nhường chỗ cho nó.
Đúng bảy giờ sáng, Triều Từ bước vào phòng tắm.
Cậu nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi mắt đỏ ngầu của mình, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý.
Tuyệt vời, xuất phát thôi.
Triều Từ hiếm khi bắt taxi, nhưng lần này lại đi taxi đến Minh Vũ.
Mặc dù gần đây Lâm Tranh đang bận rộn tiếp quản các công việc kinh doanh khác của gia tộc, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của tháng, vào thời điểm này, hắn thường sẽ ở Minh Vũ để quyết định một số vấn đề quan trọng.
Triều Từ đi đến quầy lễ tân, nói rằng cậu muốn gặp Lâm Tranh.
Không có gì bất ngờ, cậu đã bị ngăn lại.
Triều Từ không gấp gáp, cậu gọi cho Thư ký Tống hỏi Lâm Tranh bây giờ có rảnh không, cậu muốn gặp Lâm Tranh.
"Bây giờ Giám đốc Lâm đang có một cuộc họp quan trọng, anh chờ một chút nhé, khi nào Giám đốc Lâm rảnh tôi sẽ báo cho anh biết được không?" Giọng Thư ký Tống vẫn dịu dàng như cũ.
"...... Được, làm phiền anh rồi." Triều Từ gật đầu.
Sau khi Thư ký Tống cúp điện thoại, anh ta quay lại nhìn sếp của mình.
Anh đang đứng trước bàn làm việc của Lâm Tranh, hiện tại không có ai khác trong văn phòng ngoại trừ Lâm Tranh và anh ta.
"Ông chủ......" Thư ký Tống có chút lo lắng.
"Còn muốn tới đây tìm tôi sao." Lâm Tranh trầm giọng nói.
Khi Thư ký Tống nghe vậy, anh ấy cảm thấy có một luồng khí hờn giận bay ra từ sếp của mình.
"Mặc kệ cậu ta." Lâm Tranh nói.
Hắn đã nuông chiều cậu quá rồi, bây giờ còn dám học thói lên mặt với hắn.
Nghĩ đến những lời Triều Từ đã nói muốn kết thúc và rời xa hắn vào ngày hôm đó, Lâm Tranh vẫn còn rất tức giận.
Hắn phải dạy cho cậu một bài học.
Sau khi Triều Từ nói chuyện với Thư ký Tống xong, cậu ngồi ở dưới sảnh, chờ đến ba giờ đồng hồ.
Đôi mắt của cậu vô hồn, cả người phờ phạc, cậu ngồi ở giữa một nơi sang trọng và đẹp đẽ như Minh Vũ lại trông rất nổi bật.
Đến hơn mười một giờ, khi Minh Vũ chuẩn bị nghỉ trưa, Thư ký Tống mới gọi điện cho Triều Từ.
"Anh Triều, Giám đốc Lâm họp xong rồi, tôi đã gửi thông báo xuống quầy lễ tân, một lát sẽ có người dẫn anh lên." Thư ký Tống nói.
"Cảm ơn anh..." Triều Từ nói.
Quả nhiên có người đưa cậu lên tầng cao nhất của Minh Vũ.
Triều Từ nhìn thang máy đang đi lên, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Thật ra, cậu không lạ gì nơi này.
Cậu cũng đã làm việc ở đây được nửa năm, chỉ vì độ tương thích của cậu và Lâm Tranh mà cậu đã bị đuổi khỏi nơi này.
Sau đó, vì sự tương thích này, cậu trở thành người tình của Lâm Tranh.
Những con số nhảy lên liên tục bên trong thang máy cuối cùng cũng dừng lại, cậu đi theo người hướng dẫn ra khỏi thang máy, đi được vài bước thì gặp Thư ký Tống.
"Quay về đi, tôi sẽ dẫn anh Triều đi tiếp." Thư ký Tống nói với người đó.
Thư ký Tống dẫn cậu đi thẳng vào trong.
Khi đến cánh cửa cuối cùng, Thư ký Tống dừng lại.
Triều Từ nhìn cánh cửa này rồi từ từ đẩy nó ra.
Vẫn là căn phòng rộng lớn đó.
Người bên gối đã mấy ngày nay không gặp, ăn mặc bảnh bao, ngồi ở bàn làm việc nhàn nhã nhìn cậu.
Bên trong đôi mắt xanh ngọc đó không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nếu phải miêu tả, cũng chỉ có thể nói ra rằng nó rất lạnh lùng.
Trong một lúc không ai trong hai người mở lời.
Triều Từ ngây người nhìn hắn.
Những lời mà Lâm Dĩ nói cứ vang lên văng vẳng trong đầu cậu.
—— Anh ấy đi tìm một người có pheromone phù hợp với mình một trăm phần trăm để thử nghiệm, hoặc có thể nói là... để trút giận?
—— Giờ anh ấy còn sắp đính hôn với Thẩm Ngọc Ninh, liệu có phải là vì tập đoàn của nhà họ Thẩm hay là vì Thẩm Ngọc Kha...
Vậy bây giờ sao rồi? Đã trút giận đủ chưa?
Lâm Tranh nhìn cậu, hắn phát hiện sắc mặt của cậu tái nhợt, tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, không khỏi có chút khó chịu.
Mặc dù tên ngốc này tự dưng muốn rời khỏi hắn, khiến cho hắn rất tức giận. Nhưng khi thấy cậu buồn bã đến như vậy, nếu cậu thật tâm xin lỗi với hắn, hắn cũng sẽ không so đo với cậu nữa.
Nhưng Lâm Tranh đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Triều Từ nói gì.
Hắn cảm thấy có hơi bực bội.
"Sáng sớm đến đây tìm anh, chỉ để nhìn anh như vậy thôi sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Triều Từ mím môi.
Thật lâu sau, cậu khàn giọng nói: "Em đã hạ quyết tâm rồi."
Bốn ngày trước, Lâm Tranh đã yêu cầu cậu suy nghĩ cho kỹ về điều đó.
Bốn ngày sau, Triều Từ cảm thấy rằng cậu chưa bao giờ suy nghĩ rõ ràng như lúc này.
Vẻ mặt Lâm Tranh vẫn rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy có hơi căng thẳng.
Hắn thực sự không thể hiểu tại sao Triều Từ lại tức giận với hắn vì chuyện đính hôn.
Mặc dù hắn cũng cảm thấy bản thân dần dần quan tâm đến Triều Từ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Triều Từ.
Điều này đối với hắn không quan trọng, đến mức hắn cho rằng đó chỉ là một danh xưng dùng để trục lợi, nhưng dường như nó lại rất quan trọng, đến mức hắn không muốn trao danh xưng này cho Triều Từ.
Hoặc là hắn không thể hiểu được ý nghĩa của nó là gì.
"Chúng ta kết thúc đi, Lâm Tranh."