Ban đầu, anh không dám nói chuyện gì gây ảnh hưởng đến tâm trạng của Triều Từ, chỉ nói về những chủ đề thoải mái với cậu. Mỗi ngày, anh đều ở bên cạnh Triều Từ, ăn cơm rửa mặt đều do một tay anh lo liệu.
Dù anh đã cố gắng làm cho không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng tâm trạng của cậu càng trở nên nặng nề.
Mỗi đêm, Đàn Liệt đều túc trực bên cạnh phòng bệnh của Triều Từ, trông nom và chăm sóc cho cậu. Dù sao tình trạng hiện tại của Triều Từ không thể nào rời mắt được, nếu có sự cố xảy ra thì đã quá muộn màng. Việc thường xuyên ở bên cạnh cậu rất mệt mỏi, Triều Từ cũng cố gắng thuyết phục, nói có thể nhờ y tá chăm sóc cho cậu, nhưng Đàn Liệt luôn từ chối.
Bộ dạng vô hồn của chàng trai nằm trong bồn máu vẫn thường xuất hiện trong tâm trí của Đàn Liệt, sao anh có thể giao lại sự an toàn của Triều Từ cho một người xa lạ.
Cũng vì anh kiên trì ở bên cạnh cậu, nên mới phát hiện ra mặc dù mỗi tối Triều Từ đều nhắm mắt đi ngủ rất sớm, nhưng lại mất rất nhiều thời gian mới đi vào giấc ngủ.
Ban đầu, cậu sẽ giữ tư thế giả vờ ngủ để không làm phiền đến Đàn Liệt. Nhưng Đàn Liệt có thể nhận ra cậu chưa ngủ, đến khi hơi thở của cậu chậm và đều thì đã gần sáng, rồi khoảng năm sáu giờ cậu lại thức dậy.
Mỗi ngày, cậu chỉ ngủ khoảng ba tiếng, nhưng vào ban ngày lại không hề thấy dấu hiệu mệt mỏi nào trên gương mặt, chỉ là cậu luôn trầm ngâm và ít nói.
Cậu cũng thích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầng họ ở rất cao, là tầng mười lăm. Từ cửa sổ nhìn xuống, độ cao này cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Triều Từ hiếm khi rời giường, và mỗi lần cậu rời giường, Đàn Liệt chỉ thấy cậu đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn xuống.
Mỗi khi Đàn Liệt phát hiện ra, anh đều cảm thấy hoảng sợ vô cùng, vội vã kéo cậu xuống.
Tình huống này xảy ra rất nhiều lần, có một lần Đàn Liệt ra ngoài để nghe điện thoại, khi trở lại, anh thấy Triều Từ đứng sát cửa sổ, một nửa cơ thể đã nhoài ra ngoài.
Đồng tử Đàn Liệt co rụt lại, đầu óc chợt trống rỗng, anh lao tới ôm lưng cậu, bế cậu trở lại giường.
Vì quá gấp gáp và hoảng sợ, nên động tác của anh không được nhẹ nhàng. Triều Từ bị anh đẩy mạnh xuống giường đến mức choáng váng đầu óc.
"Em đang làm gì vậy?" Đàn Liệt trầm giọng, giọng nói của anh khàn khàn tràn ngập sự tức giận sau khi trải qua sợ hãi.
"Em định làm gì vậy! Em có biết là nguy hiểm như thế nào không!" Anh liên tiếp ném cho Triều Từ những lời tức giận, muốn dùng thái độ giận dữ để khiến cậu từ bỏ những suy nghĩ đáng sợ đó.
Nhưng Triều Từ vẫn luôn bình tĩnh nhìn anh, trong đôi mắt hổ phách nhạt màu không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào, yên tĩnh như là mặt hồ.
Đàn Liệt thấy cậu như vậy, giọng nói cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng im lặng.
Anh yên tĩnh đối diện với một Triều Từ vô hồn như vậy.
Đúng vậy, cậu làm sao có thể không biết nó nguy hiểm đến nhường nào chứ?
Chỉ là Đàn Liệt luôn tự lừa dối chính mình mà thôi.
Lời của bác sĩ ngày hôm đó lại vang vọng bên tai anh: Chúng tôi có thể cứu cậu ấy một lần, nhưng không thể đảm bảo lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba.
Đúng vậy, anh có thể cứu cậu một lần, hai lần, ba lần... nhưng anh không thể mãi mãi ở bên cạnh, ngăn cản một người đã không còn thiết sống.
Anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp nhưng vô hồn của Triều Từ.
Người đàn ông vạm vỡ và to lớn này cuối cùng cũng không thể kiềm được nước mắt.
Vốn dĩ anh đang đứng trước mặt Triều Từ, nhưng lúc này anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt đỏ bừng, nắm chặt tay Triều Từ, dùng thái độ cầu xin nhìn cậu: "Tiểu Từ, tôi đưa em đi chữa bệnh được không?"
Anh nói, nước mắt trong mắt anh càng dâng lên nhiều hơn, nhưng Triều Từ vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh và im lặng. Đôi mắt của cậu rất đẹp nhưng lại không hề có cảm xúc, giống như những hạt pha lê vô cảm.
Đàn Liệt suy sụp, anh ôm Triều Từ, van nài cậu: "Em hãy sống được không?"
Anh không quan tâm đ ến sự mất mặt, cũng không quan tâm đ ến đôi mắt của mình đã nhòe đi vì nước mắt, anh chỉ lặp đi lặp lại lời cầu xin này.
"Triều Từ, xin em hãy sống, có được không?"
Triều Từ được ôm vào trong vòng tay của người đàn ông cao lớn và điển trai. Cánh tay thon dài và vững chắc ấy ôm chặt lấy eo cậu, nhưng không hề có cảm giác bị ghì mạnh.
Chỉ có lời van xin yếu đuối, lặp đi lặp lại.
Cơ thể của anh đang run rẩy, Triều Từ có thể cảm nhận được điều đó.
Người trong vòng tay anh như một con búp bê vô hồn, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, im lặng, không có phản ứng nào cả.
Trái tim của Đàn Liệt cũng càng trở nên rét lạnh.
Khi anh sắp tuyệt vọng, một âm thanh rất nhẹ nhàng lọt vào tai anh: "Được."
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim gần như khô héo và cạn kiệt của Đàn Liệt bỗng dưng được rưới lên những giọt mật ngọt ngào.
Anh gần như không tin vào tai mình. Anh đứng dậy ngay lập tức, mặt đối mặt với cậu mà hỏi lại: "Thật sao?"
Triều Từ nhìn anh không nói gì.
"Em thật sự đồng ý rồi? Em đồng ý đúng không?" Anh hỏi đi hỏi lại như một kẻ ngốc.
Triều Từ đột nhiên cười, cậu nói: "Nếu anh còn hỏi thêm một câu nữa, tôi sẽ rút lại lời nói."
Câu nói này cũng chứng minh cho Đàn Liệt biết những gì mà anh vừa nghe không phải là ảo giác.
Mà nụ cười này của Triều Từ làm cho gương mặt của cậu trông có sinh khí hơn, khiến Đàn Liệt hạnh phúc đến phát điên.
Anh lại một lần nữa ôm lấy Triều Từ. Lần này không phải là van xin bên tai cậu, mà thay vào đó anh không ngừng hôn lên trán và tóc cậu, thì thầm: "Cảm ơn em, Triều Từ, cảm ơn em..."
Triều Từ nhắm mắt lại, để mặc anh ôm trọn, hạ xuống từng nụ hôn nhẹ nhàng và ân cần lên người cậu.
Trong lòng, cậu đang nói chuyện với hệ thống một cách bất đắc dĩ: 【Tôi thật sự không thể tự tử được, bây giờ tự tử chắc chắn sẽ bị kéo trở lại.】
Vì vậy, cậu chỉ có thể cho "chính mình" một lý do để cố gắng sống tiếp.
【Liệu có vi phạm thiết lập nhân vật không?】Hệ thống không nhịn được mà hỏi.
Thiết lập nhân vật ở thế giới này đang mắc bệnh rất nặng, Triệu Dịch là liều thuốc duy nhất, nếu không có liều thuốc này thì chỉ còn cách héo mòn mà chết.
【Bây giờ không có cơ chế nào buộc tôi phải tuân thủ thiết lập nhân vật.】Triều Từ lười để ý đến tên ngốc A11111 này, 【Một ý niệm để sống, một ý niệm để chết. Con người là thứ phức tạp như vậy, ngoại trừ bản thân "Triều Từ" ra, ai có thể hiểu rõ? Chỉ cần chứng minh được, thì những thiết lập nhân vật gì đó không phải là do tôi quyết định hay sao?"
Suy nghĩ của con người quá phức tạp, mặc dù hệ thống có trí tuệ, nhưng chỉ được cấu tạo từ những chương trình đã được thiết lập sẵn, thật khó để hiểu được những suy nghĩ phức tạp này.
............
Triều Từ đã đồng ý với Đàn Liệt đi điều trị.
Quá trình điều trị đau đớn hơn nhiều so với những gì người bình thường tưởng tượng được.
Tình trạng của Triều Từ rất nghiêm trọng, không chỉ cần điều trị tâm lý, điều trị bằng thuốc, mà còn phải kết hợp với một số biện pháp khác.
Đối với Triều Từ, quá trình điều trị là quá trình đào bới tất cả những vết thương tưởng chừng như hoàn hảo, nhưng thực ra đã mục nát đến tận xương, rồi từ từ chữa lành chúng.
Trước khi điều trị, ở bên ngoài trông cậu như một người bình thường. Nhưng sau một tháng điều trị, cậu bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như chán ăn, chóng mặt, tức ngực, buồn nôn... thậm chí là tự hành hạ chính mình.
Ai cũng biết việc tự hành hạ mình là không tốt, kể cả bản thân "Triều Từ", nhưng cậu không thể kiểm soát được.
Dường như chỉ có cách làm cơ thể đau đớn như vậy mới mang lại cho cậu cảm giác thoải mái và hạnh phúc.
Bác sĩ phải trói cậu vào giường để ngăn cậu tự làm hại mình thêm.
Hầu hết thời gian, Triều Từ đều không phản đối. Cậu lặng lẽ ngồi đó, để Đàn Liệt đút cho cậu ăn, nói chuyện với cậu, thậm chí còn kể chuyện cho cậu nghe như một đứa trẻ.
Nhưng khi bệnh tình phát tác, cậu lại trở nên cực kỳ bạo lực. Cậu cố gắng kéo những sợi dây y tế đó để thoát khỏi chúng, dù cổ tay đã sưng tấy đỏ bừng nhưng cậu vẫn không hề nhận ra.
Mỗi khi như vậy, Đàn Liệt chỉ có thể đỏ bừng đôi mắt, ôm chặt lấy cậu, ngăn chặn cậu tự làm tổn thương bản thân.
Lúc đó, Triều Từ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực nên không còn sự tỉnh táo nữa, chỉ biết cắn và đạp vào Đàn Liệt.
Bác sĩ khuyên Đàn Liệt hãy thả Triều Từ ra trước. Triều Từ đang bị trói, cho dù Đàn Liệt không có ở đó, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Đàn Liệt vẫn kiên trì ở bên cạnh Triều Từ. Dù Triều Từ có đạp hay cắn anh, anh vẫn không hề tỏ ra đau đớn, chỉ vuốt nhẹ lưng của Triều Từ, không ngừng an ủi cậu.
Tình trạng này thường kéo dài khoảng một giờ, dần dần Triều Từ mới lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, cậu nhìn vào Đàn Liệt, trên vai anh đầy vết cắn, thậm chí còn có máu. Cậu chỉ nhìn, không nói gì.
Đàn Liệt cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lau sạch mồ hôi lạnh trên trán cậu, rồi nhẹ nhàng hỏi cậu muốn ăn gì.
Triều Từ không có cảm giác thèm ăn, thậm chí có lúc còn nghiêm trọng đến mức phải nhờ đến truyền dịch.
Đàn Liệt đã tìm mọi cách, thuê vô số đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng, nhưng cuối cùng phát hiện ra, chỉ có món ăn do chính tay anh nấu, Triều Từ mới miễn cưỡng ăn vài miếng.
Suy cho cùng cậu chỉ là một cái vỏ rỗng.
Triều Từ điều trị trong nước hai tháng.
Mặc dù tình trạng của cậu đã cải thiện một chút nhưng vẫn rất nghiêm trọng. Đàn Liệt muốn đưa Triều Từ đến nước D để điều trị, nhưng lại lo rằng Triều Từ sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở một đất nước xa lạ.
Trải qua hai tháng điều trị, Triều Từ đã gầy đi rất nhiều khiến Đàn Liệt cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng, anh không thể kiềm lòng nữa mà đề nghị với Triều Từ rằng anh muốn đưa cậu đến nước D để được điều trị tốt hơn.
Kỳ thật, anh biết đối với Triều Từ, "liều thuốc giải" không phải là bệnh viện, bác sĩ hay thuốc men mà là Triệu Dịch.
Nhưng Triệu Dịch không yêu cậu, khiến cho "liều thuốc giải" này rơi vào một vòng luẩn quẩn. Thứ mà Triều Từ cần chính là tình yêu của Triệu Dịch, không phải là thứ khác. Đàn Liệt có thể làm nhiều điều cho Triều Từ, nhưng không thể làm được điều này. Anh không thể kiểm soát được tình cảm của người khác.
Thậm chí nếu cậu nhận được tình yêu của Triệu Dịch, cũng chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.
Triều Từ đã đặt toàn bộ mạng sống của mình vào Triệu Dịch, điều này không phải là "liều thuốc giải" mà là uống rượu độc để giảm đi cơn khát. Cho dù Triệu Dịch ở bên cạnh cậu, tình trạng của cậu vẫn giống như đang đi trên lớp băng mỏng. Bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ đẩy trạng thái tâm lý của cậu sang một thái cực khác.
Điều này cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy. Ai cũng biết là sai, ai cũng biết cuộc sống sẽ trở nên tăm tối, nhưng so với việc chịu đựng nỗi đau, thì việc dùng thuốc phiện lại dễ dàng hơn.
Bởi vậy, Đàn Liệt không thể làm được, thật sự không thể làm được.