Lọt vào trong tầm mắt của cậu là một căn phòng rộng rãi, được thiết kế tối giản nhưng lại rất có phong cách. Phía trước ghế sô pha là một bàn làm việc và một giá sách, phía sau đó là vách kính trong suốt, cậu có thể thấy được mình đang ở trên một tầng lầu rất cao.
Trong đầu của cậu vẫn còn đọng lại một ít ký ức vừa nãy, kết hợp cùng với khung cảnh trước mắt này, cậu đã cố gắng xâu chuỗi chúng nó lại với nhau — Đây hẳn là văn phòng của Lâm Tranh. Hình như do thân thể của cậu không khỏe, sau đó cậu tình cờ gặp phải Lâm Tranh và người đó đã đưa cậu đến đây.
Văn phòng lúc này không còn ai khác, Triều Từ nhìn vào đồng hồ, phát hiện ra rằng còn chưa đến một giờ chiều, bây giờ mọi người vẫn còn đang nghỉ trưa nên Triều Từ cũng nhẹ nhàng bước ra phía ngoài.
Cậu trở lại văn phòng của mình, ăn một ít bánh mì để đẩy lùi cơn đói. Cậu biết cơ thể mình nhất định có vấn đề gì đó, có thể là pheromone có vấn đề, cậu định buổi chiều sẽ xin phép đến bệnh viện để kiểm tra.
Cậu mở di động ra, gửi tin nhắn cho trưởng nhóm của mình, sau đó suy nghĩ một chút rồi bấm vào giao diện trò chuyện với Lâm Tranh để cảm ơn hắn.
Hình như nhóm trưởng vẫn chưa để ý tới tin nhắn của Triều Từ, nhưng chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ nghỉ trưa nên cậu đợi một chút cũng không sao.
Không lâu sau, các đồng nghiệp lần lượt quay trở lại, nhóm trưởng cũng gửi tin nhắn cho Triều Từ, nhắn cậu đến lấy đơn xin nghỉ phép.
Sau khi Triều Từ lấy đơn xin nghỉ phép, cậu đang ngồi điền nó ở trên bàn thì nhìn thấy có hai người tiến vào văn phòng.
Một người Triều Từ đã gặp qua một lần, đó là thư ký bên cạnh của Lâm Tranh, còn người còn lại hình như là trưởng phòng nhân sự.
Trong văn phòng đột nhiên ồn ào, bởi vì Thư ký Tống ở bên cạnh giám đốc được coi là một nhân vật quan trọng đối với bọn họ, hiếm khi được gặp anh ta một lần. Hơn nữa, anh ấy còn đi cùng với trưởng phòng nhân sự, giống như sắp thông báo chuyện gì đó rất quan trọng.
Nhưng ngay sau đó cả văn phòng yên tĩnh trở lại, dù sao bọn họ cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với hai người đó.
Bọn họ nhìn thấy hai người này vừa tới đây đã đi thẳng đến chỗ của Triều Từ, Thư ký Tống mặc vest, đi giày da cười nói với Triều Từ: "Chào anh Triều, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Triều Từ ngơ ngác mà theo bọn họ ra ngoài.
Bọn họ dẫn Triều Từ đi đến một phòng tiếp khách, Triều Từ ngồi đối diện với bọn họ, Thư ký Tống lấy ra một tập tài liệu rồi đưa cho Triều Từ.
Triều Từ mở nó ra, nhìn thấy đó là bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng và bản bồi thường khi vi phạm hợp đồng.
Triều Từ vừa mới lướt qua tiêu đề liền cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cậu ngẩng đầu nhìn Thư ký Tống hỏi: "Ý... Ý anh là gì? Tôi đã vi phạm quy định nào sao?"
"Tôi thực sự xin lỗi anh Triều." Thái độ của Thư ký Tống có vẻ rất chân thành còn mang theo một chút áy náy, "Anh không làm sai chuyện gì cả, chỉ là anh và Giám đốc Lâm có độ tương thích rất cao, hiện tại anh còn đang ở trong giai đoạn phân hóa, nếu giữ anh ở lại công ty thì sẽ rất nguy hiểm cho anh và Giám đốc Lâm, cho nên chúng tôi xin phép đưa ra đối sách này."
"Giai đoạn phân hóa?" Triều Từ lẩm bẩm.
"Đúng vậy. Theo quan sát sơ bộ, anh hẳn là trường hợp hiếm hoi khi Beta phân hóa thành Omega. Tình trạng hiện tại của anh không ổn, tôi khuyên anh nên đi khám càng sớm càng tốt, nhưng anh đừng quá lo lắng, chuyện này không có gì nguy hiểm cả."
Triều Từ mở to hai mắt, không thể tin nổi mà lặp lại: "Tôi sắp phân hóa thành một Omega...?!"
Sự việc lần này đối với cậu có ảnh hưởng rất lớn, làm một Beta nhiều năm như vậy đột nhiên phải phân hóa thành một Omega, gây thách thức rất lớn đối với nhận thức của cậu, trong nháy mắt một nửa kế hoạch của cuộc đời cậu đã bị phá vỡ.
Thư ký Tống cho Triều Từ thời gian để bình tĩnh trở lại, thấy cảm xúc của Triều Từ dần dần ổn định, anh ta mới nói tiếp: "Vì sự an toàn của anh và Giám đốc Lâm, xin hãy ký tên vào biên bản thỏa thuận này. Đây là trường hợp đặc biệt, nên mọi tổn thất của anh công ty sẽ bồi thường. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị bồi thường cho anh, anh xem thử một chút, nếu có chỗ nào vẫn chưa hài lòng có thể nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."
Triều Từ bàng hoàng nhìn xuống bản thỏa thuận bồi thường này, trong đó nói rằng công ty sẽ trả số tiền vi phạm hợp đồng gấp năm lần cho cậu, đây thực sự là một khoản tiền rất lớn.
Đúng là Lâm Tranh chưa bao giờ keo kiệt với cậu khi nói đến tiền, ngay cả khi mối quan hệ giữa bọn họ còn chưa tính là tình bạn.
Đúng là tiền là cách tốt nhất để giải quyết mọi rắc rối.
Đôi mắt của Triều Từ dần dần ửng đỏ.
............
Triều Từ thu dọn một ít đồ đạc của mình, rời khỏi Minh Vũ.
Sau khi cậu trở về căn hộ nhỏ một phòng ngủ mà mình đang thuê thì ngồi thẫn thờ ở đó rất lâu.
Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, cậu vội vàng lấy ra điện thoại di động, bấm vào hình đại diện mà cậu đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần.
Người đó không hề phản hồi.
Trong nháy mắt, dường như tất cả sức lực của cậu đều đã biến mất. Cậu cúi đầu, đôi mắt không còn chịu nổi sức nặng của nước mắt nữa, chỉ có thể để chúng rơi tí tách xuống màn hình điện thoại.
Giống như giây phút trước cậu còn đang ở thiên đường, nhưng ngay sau đó đã bị ném xuống địa ngục.
............
Sau đó, Triều Từ trở thành một giáo viên dạy môn lịch sử ở một ngôi trường trung học trọng điểm trong thành phố, công việc giáo viên lịch sử tương đối nhàn nhã, mà cậu cũng đang chuẩn bị xin xét vào vị trí nghiên cứu sinh.
Một thời gian sau, không biết cha cậu nghe được từ đâu, biết cậu đã phân hóa thành Omega, hai mươi năm qua không thèm để ý đến cậu vậy mà bây giờ lại lộ ra sự quan tâm.
Ông chủ động quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại của cậu, còn cho cậu rất nhiều tiền, sau đó ông nói với Triều Từ sắp tới có một bữa tiệc mừng thọ của người quen, hy vọng Triều Từ có thể đi cùng với ông.
Triều Từ biết ông ta có mục đích khác, nhưng vì ngại từ chối mà cậu không thể trốn tránh nó.
Nhưng cậu không ngờ lại gặp được Lâm Tranh trong bữa tiệc mừng thọ này.
Cha của Triều Từ, Triều Cần, đã dắt cậu đi chào hỏi với nhiều người — Người con trai lớn mà ông ấy đã không nhắc tới trong nhiều năm nay, lại là một Omega, còn là một sinh viên tài năng của Đại học A.
Sau khi đi một vòng, Triều Từ bất ngờ nhìn thấy Lâm Tranh.
Hắn cao hơn những người khác gần một cái đầu, dáng người thẳng tắp nên rất dễ nhìn thấy. Hôm nay hắn chải ngược tóc ra sau, là một kiểu tóc vuốt ngược đơn giản nhưng rất lịch lãm. Hắn có hàng mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi cao và thẳng, cùng với đôi mắt màu ngọc lục bảo lạnh lùng, trông hắn có vẻ càng thêm xa cách.
Nhưng không hiểu sao, Triều Từ cảm thấy Lâm Tranh hôm nay có chút khang khác.
Trông hắn có vẻ hơi buồn.
Rõ ràng hắn không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng Triều Từ lại cảm thấy như vậy, có lẽ vì cậu đã yên lặng dõi theo người này quá lâu.
Khi Triều Cần nhìn thấy Lâm Tranh, đôi mắt của ông lập tức sáng lên bèn kéo Triều Từ đi về phía hắn.
Triều Từ không muốn đi theo, lúc đó cậu nghe Triều Cần thì thầm vào tai cậu: "Nghe nói con và Giám đốc Lâm là bạn chung trường cấp ba, cũng đều tốt nghiệp từ Đại học A. Đúng là một cơ duyên hiếm có."
Triều Từ đang định nói lại gì đó, nhưng Triều Cần không cho cậu thời gian, trực tiếp kéo cậu về phía Lâm Tranh.
Thái độ của Triều Cần trước mặt Lâm Tranh quả thật rất ân cần, sau khi chào hỏi vài câu đơn giản, ông ấy liền chuyển đề tài lên trên người Triều Từ.
"Đây là thằng con của bác, tên là Triều Từ, đều là sinh viên của trường Đại học A giống như cháu, hơn nữa còn học chung trường trung học B..."
Ông ấy giới thiệu cậu vô cùng hăng say, trong khi đó Lâm Tranh cũng đang nhìn chằm chằm vào người Triều Từ.
Triều Từ ngơ ngác nhìn Lâm Tranh, cảm thấy cách mà hắn nhìn cậu hôm nay cũng rất lạ.
Trước đây, mỗi khi Lâm Tranh nhìn cậu, ánh mắt không khác gì đang nhìn một món đồ. Nhưng ánh mắt của hắn bây giờ lại có một chút khác biệt.
Sắc mặt tựa hồ tối hơn một chút.
Triều Từ cắn môi, nghĩ thầm, liệu Lâm Tranh có cảm thấy chán ghét cậu sau khi phát hiện ra mức độ tương thích giữa cậu và hắn rất cao hay không.
Nhưng Lâm Tranh đã ngắt lời Triều Cần, hắn nhìn Triều Từ nói: "Không cần làm phiền Giám đốc Triều phải giới thiệu, cháu đã quen biết Triều Từ được vài năm rồi."
Triều Cần sửng sốt, nhưng sau đó liền mừng rỡ không thôi, vội vàng nói: "Tốt quá, người trẻ như các cháu lại càng hiểu nhau hơn."
"Giám đốc Triều, cháu có một số việc muốn nói với Triều Từ, có thể xin phép một lát được không?"
"Tất nhiên là được!" Triều Cần vội vàng nói.
Lâm Tranh dẫn Triều Từ đi đến một nơi yên tĩnh.
Lúc này, đôi mắt màu ngọc lục bảo của hắn giống như một viên đá quý vô tri, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, hắn lặng lẽ mà đánh giá Triều Từ.
Triều Từ vô cùng lúng túng, cậu không biết vì sao Lâm Tranh lại muốn tìm cậu.
Sau khi nhìn cậu một lúc lâu, Lâm Tranh đột nhiên nói.
"Em nói em thích anh."
Giọng nói của hắn chẳng lên chẳng xuống gì, chỉ đơn giản nói ra một câu trần thuật.
Triều Từ không khỏi nắm chặt góc áo của mình, cậu hoang mang mà cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với hắn.
"Vâng, vâng ạ."
Người đàn ông châm lên một điếu thuốc, làn khói che mờ đi khuôn mặt sắc sảo và anh tuấn của hắn.
"Ở với anh đi, thế nào?"
............
Triều Từ rời khỏi bữa tiệc, trở về nhà của mình.
Cậu ngồi trên ghế, đầu óc rối bời.
Lâm Tranh muốn ở cùng với cậu.
Nhưng không phải theo cách của những người yêu nhau.
Ở cùng với nhau, ngoại trừ việc cung cấp tiền ra không còn cái gì khác.
Triều Từ biết rằng đây là một lời đề nghị sỉ nhục bản thân mình.
Nhưng vào lúc đó, cậu đã đồng ý mà không hề do dự.
Cậu đã quá khao khát được ở bên cạnh người đàn ông này.
Cậu đã trả giá bao nhiêu năm nay, chỉ để nói vài lời với người này, chỉ để gần người này thêm một chút.
Bây giờ, một cơ hội mà thậm chí nằm mơ cậu cũng không dám lại bày ra trước mặt mình... Cậu không thể nào mà từ chối được.
Triều Từ, mày thật là hèn mọn.
Cậu đã nghĩ như vậy.
............
Sau khi Triều Từ đồng ý, ngày hôm sau cũng là ngày cuối tuần và cậu không cần phải đi làm. Sau khi nấu xong bữa sáng cho mình, cậu đang ngẩn người ăn thì nghe thấy có ai đó đang gõ cửa.
Triều Từ không có bạn bè gì cả, sau khi chuyển đến đây, ngoại trừ những người chuyển phát nhanh, người giao cơm, hoặc là người bên bất động sản, hầu như chẳng có vị khách nào đến tìm cậu.
Cậu cảm thấy có hơi kỳ lạ, liền đi ra mở cửa, phát hiện người đứng đó là Thư ký Tống.
Trên mặt của Thư ký Tống vẫn mang theo tươi cười dịu dàng như cũ, anh ta chào hỏi với Triều Từ.
Sau khi vào phòng, Triều Từ mời anh ta ngồi xuống, Thư ký Tống lại đưa cho cậu một tập tài liệu giống như mấy tháng trước.
Triều Từ mở nó ra, lại thấy trong đó là một biên bản thỏa thuận.
Cậu xem qua, đây là một biên bản thỏa thuận bao dưỡng.
Triều Từ mím môi, cũng không nhiều lời mà trực tiếp ký tên.
Sau đó Thư ký Tống nói thêm vài câu khách sáo, lúc anh ta định rời đi thì nhắc nhở với cậu một câu: "Trong thỏa thuận này có yêu cầu anh Triều phải đến bệnh viện kiểm tra độ tương thích giữa anh và Giám đốc Lâm, đây là chiết xuất pheromone của Giám đốc Lâm, mong anh hãy dành một chút thời gian đến bệnh viện càng sớm càng tốt, xin lỗi vì đã gây phiền phức đến cho anh."
Triều Từ gật đầu.
............
Kết quả đối sánh pheromone giữa Triều Từ và Lâm Tranh rất nhanh đã có, bọn họ tương thích với nhau một trăm phần trăm.
Ngay cả các bác sĩ cũng không thể nào tin nổi mức độ tương thích này, ghi chép trên thế giới từ trước đến nay chưa có đến một trăm trường hợp đạt được trăm phần trăm.
Vậy mà bọn họ lại gặp được.
Bác sĩ có vẻ rất mừng cho Triều Từ, nhưng Triều Từ lại vô cùng sửng sốt khi nhận được kết quả này.
Một trăm phần trăm tương thích... Mình và Lâm Tranh?
Lẽ ra đây là một niềm vui rất lớn, nhưng cậu không dám vui mừng.
Lâm Tranh... Liệu anh ấy có thực sự vui vẻ khi một người như mình lại tương thích một trăm phần trăm với anh ấy hay không...?
Ở một bên khác, sau khi Lâm Tranh nhận được kết quả này, hắn đã nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu.
Độ tương thích... Thật sự là một con số vô lý.
Hắn sẽ không vì như vậy mà rung động, nhưng Thẩm Ngọc Kha lại vì những con số vô lý đó mà lập tức yêu một người.