Cậu liên tục đấm đá, nhưng sức mạnh của cậu so với Lâu Việt thật sự là quá nhỏ bé, không bao lâu sau cậu đã kiệt sức.
Nửa canh giờ sau, thuốc đã sắc xong.
Lâu Việt giữ chặt Triều Từ bằng một tay, tay còn lại nhận lấy bát thuốc rồi đặt nó trên bàn, múc lấy một thìa, đưa lên gần miệng Triều Từ.
Triều Từ nhìn nước thuốc màu nâu sẫm trước mặt, cậu bất ngờ kích động, đẩy mạnh thìa thuốc ra xa. Thìa thuốc bị đẩy ra làm nước thuốc rơi xuống, dính lên người Triều Từ và Lâu Việt.
Lâu Việt cau mày, không thèm để ý đến vết bẩn trên long bào, lại múc thêm một thìa nữa cho Triều Từ: "A Từ, ngoan ngoãn đi."
Lời nói của hắn giống như thêm dầu vào lửa, Triều Từ không chỉ nghiến răng nghiến lợi, còn muốn đứng dậy đập vỡ bát thuốc trên bàn.
Tuy nhiên, cánh tay của hắn giống như cánh tay sắt giữ chặt eo cậu, dù cậu có vùng vẫy thế nào cũng không thể cử động dù chỉ một chút.
Hắn nhét chiếc thìa vào miệng của Triều Từ, nhưng Triều Từ đã ngậm chặt miệng, làm cách nào cũng không thể đưa thuốc vào trong được.
Hai mắt của Triều Từ đỏ bừng, nước mắt lại trào ra trộn lẫn với nước thuốc trên mặt, trông cậu cực kỳ nhếch nhác.
Cậu quay mặt sang một bên, vùi mặt vào cổ Lâu Việt, nức nở khóc: "Lâu Việt, đừng làm như thế... xin người đừng làm như thế, Quyết Nhi sẽ không gây cản trở gì cả. Nếu người không muốn nó làm trưởng tử của người, ta sẽ đuổi nó ra khỏi cung để trở thành thường dân. Ta chỉ cầu xin người lần này nữa thôi, từ nay về sau người muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm. Dù người có để ta làm mồi nhử cũng được, đến chết ta cũng không oán trách. Ta chỉ cầu xin người đừng giết Quyết Nhi, cầu xin người..."
Cậu khóc đến mức điên dại.
Lâu Việt chưa bao giờ nhìn thấy cậu khóc như vậy.
Cho dù bị Triều Hoa hãm hại, cậu cũng chỉ im lặng quỳ xuống tuân chỉ, cho dù Triều gia bị bỏ tù, cậu cũng chỉ quỳ trước điện Cần Chính không nói một lời... Giống như dù có đau đớn đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ âm thầm nhốt nó trong cơ thể gầy gò này, để ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt ở bên trong, nhưng bên ngoài vẫn im lặng.
Đây là lần đầu tiên cậu bộc lộ sự bi thương mãnh liệt đến như vậy, để van xin kẻ hành quyết mình.
Hóa ra Triều Từ biết tất cả mọi chuyện. Cậu biết hắn xem cậu và Triều gia như là mồi nhử, trở thành vật hi sinh cho hắn, cậu biết hắn đã cho phép Triều Hoa và những kẻ khác hãm hại cậu, chỉ vì quyền lực của chính hắn.
Mỗi lần hít thở đều rất đau đớn, giống như trái tim và phổi của hắn đang bị xuyên thủng.
Nhưng đã đi đến bước này rồi, hắn không thể ngừng lại.
Lâu Việt im lặng buông Triều Từ ra, thay vào đó giữ chặt cằm Triều Từ. Hắn đặt thìa xuống rồi bưng bát lên.
Dù Triều Từ có giãy giụa thế nào cũng không thể lay chuyển được bát thuốc đang ngày càng gần và bàn tay đang giữ chặt cằm mình.
"A Từ, ta xin lỗi... Sau này chúng ta sẽ có thật nhiều con, ta sẽ chỉ có con với ngươi..." Hắn nói rồi đổ thuốc vào miệng Triều Từ.
Bất kể Triều Từ có cố gắng chống cự như thế nào, cậu cũng không thể ngăn dòng nước đắng chát trôi vào trong cổ họng của mình.
Sau khi uống thuốc xong, Lâu Việt thả Triều Từ ra. Hắn nhìn thấy Triều Từ đang liều mạng nôn ra, muốn nôn hết bát thuốc đã uống vào.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, rất nhanh cậu lại bị Lâu Việt ngăn lại.
Lâu Việt dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt và nước thuốc trên mặt Triều Từ, Triều Từ để mặc hắn làm giống như đã chết lặng.
Không lâu sau, cơn đau đớn quen thuộc lại xuất hiện, lần này còn nghiêm trọng hơn, cơn đau nhẹ ban đầu biến thành cơn đau dữ dội, đau đến mức sắc mặt của Triều Từ lập tức tái nhợt.
Thái y nhanh chóng bước tới khám cho cậu.
............
Cung điện hỗn loạn đã được các cung nữ dọn dẹp sạch sẽ. Triều Từ nằm trên chăn nệm có mùi hương nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt mở thao láo.
Không còn gì nữa, mất hết rồi.
Quyết Nhi đã chết.
Lâu Việt ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cậu.
Hắn không biết phải nói gì, lúc này bất kể là an ủi hay là bào chữa, cũng trở nên vô nghĩa. Nhưng hắn không muốn rời đi, chỉ đứng bên cạnh mà ngốc nghếch và kiên trì bảo vệ kho báu của mình.
Rồi sẽ ổn thôi.
Hắn nói với bản thân mình.
Sau này, mình và A Từ sẽ có nhiều con. Mình sẽ mang hết mọi thứ mà A Từ muốn đặt ra trước mặt, để nhà họ Triều được hưởng vinh dự tối cao, để A Từ trở thành thê tử duy nhất... Những gì mình nợ A Từ bây giờ, mình sẽ trả lại hết cho em ấy.
............
Hoàng hậu đã bị sảy thai.
Sự việc này không được công khai, nhưng trong vài ngày đã lan rộng khắp toàn bộ hậu cung.
Trong lúc nhất thời nhân tâm khác nhau.
Hoàng hậu vốn đã ru rú trong cung, bây giờ không hề bước ra khỏi Lâm Hoa Cung.
Bệ hạ vốn luôn yêu mến hoàng hậu, điều này trở nên rõ ràng hơn sau khi hoàng hậu vào cung được nửa năm. Hơn nửa tháng người đều ở lại Lâm Hoa Cung, nửa tháng còn lại không chia cho các phi tần khác, nhiều nhất là bảy tám ngày ngủ ở cung khác một đêm, thời gian còn lại thì ngủ ở điện Cần Chính.
Mà những phi tần may mắn được bệ hạ lâm hạnh lại có nỗi khổ không thể nói ra. Bệ hạ đến ở với họ, nhưng chỉ ngồi đó cả đêm. Bọn họ không biết là mình đã đắc tội với bệ hạ hay là bệ hạ thực sự không ham muốn.
Sau hơn một năm lên ngôi, bệ hạ đã chính thức nắm giữ quyền lực trong tay, kể từ đó, người không còn ghé thăm các cung khác nữa. Ngoại trừ Lâm Hoa Cung ra, các cung khác giống như trở thành lãnh cung.
Tuy trong lòng bọn họ bất mãn, nhưng làm gì có ai dám nói điều này ra với vị hoàng đế đã từng tắm máu triều đình?
Các phi tần đã từng chú ý tới Triều Từ. Họ không thể kháng nghị với bệ hạ, nhưng chẳng phải vẫn còn có thể âm thầm hạ bệ hoàng hậu hay sao?
Tuy nhiên, dù hoàng hậu chưa từng gây dựng thế lực trong cung, Lâm Hoa Cung trông có vẻ lỏng lẻo, ngay cả cung nữ và thái giám cũng tuân theo tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng khi thật sự muốn ra tay thì lại phát hiện nó giống như là một bức tường sắt không thể xuyên thủng.
Dù hoàng hậu thông minh, nhưng cũng không thể nắm rõ hết tất cả những thủ đoạn bẩn thỉu trong cung, rốt cuộc là ai đang bảo vệ hoàng hậu.
Các phi tần đã từng rất ghen tị với Triều Từ dần trở nên chết lặng, bọn họ từng nghĩ rằng hoàng hậu sẽ chiếm hết sự sủng ái của cả lục cung, nhưng không ngờ em gái của hoàng hậu vào cung, ả chỉ là thứ nữ nhưng được phong làm tứ phi, còn khiến bệ hạ ở lại trong cung của ả suốt chín ngày.
Không biết huynh muội Triều gia này có tà thuật gì? Bọn chúng như là yêu quái đi mê hoặc người khác.
Điều khiến bọn họ càng ngạc nhiên hơn là em gái của hoàng hậu lại nói rằng hoàng hậu dan díu với tiền hoàng tử, bệ hạ đã phái cấm quân bao vây Lâm Hoa Cung, không lâu sau, hoàng hậu đã bị nhốt vào lãnh cung.
Bọn họ cảm thấy có chút xúc động khi nhìn thấy bệ hạ cười vui bên người mới, không quan tâm đến người cũ, bọn họ còn lo sợ rằng bệ hạ sẽ bị thứ nữ này mê hoặc.
Sau đó, Quỳnh Hoa Cung bị hỏa hoạn, hoàng hậu bị thiêu sống, nhưng bệ hạ không hề phát tang.
Ai có thể ngờ rằng chỉ hơn một tháng, hoàng hậu lại hồi sinh từ cõi chết trở về, xuất hiện lần nữa trong Lâm Hoa Cung. Không có người nào là kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên biết rằng đằng sau cái gọi là hỏa hoạn ở Quỳnh Hoa Cung và hoàng hậu bị thiêu chết nhất định phải có điều gì đó. Có lẽ đây là kế kim thiền thoát xác của hoàng hậu, nhưng đây cũng là tội khi quân sẽ bị chém đầu.
Nhưng bệ hạ không nói gì, cũng không có người dám lên tiếng. Hơn nữa, nếu có người trong cung bàn tán về chuyện này, ngày hôm sau sẽ bị trừng trị.
Cùng với tin tức hoàng hậu sống lại, là tin hoàng hậu đang mang thai.
Bọn họ còn cho rằng có lẽ hoàng hậu mới thực sự là người mà bệ hạ yêu thương nhất, ai ngờ đứa con vốn được cho là trưởng tử lại biến mất như thế này.
Trong lúc nhất thời không có người nào xác định được suy nghĩ của bệ hạ, cũng không có người dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngoại trừ Thục phi đã từng được mọi người xu nịnh, nhưng bây giờ không còn ai quan tâm đến ả nữa.
Hôm nay, ả cũng là vị khách không mời mà đến của Lâm Hoa Cung.
Lâu Việt dành phần lớn thời gian ở bên cạnh Triều Từ, nhưng hai ngày nay, hắn có chuyện quan trọng phải làm nên không ở trong cung.
Lâu Việt đã bãi bỏ việc thỉnh an hoàng hậu của các phi tần, cho nên hôm nay Triều Hoa đến thăm, thực ra là vị khách đầu tiên của Lâm Hoa Cung kể từ khi Triều Từ trở về.
"Sao ngươi lại tới đây?" Triều Từ ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Triều Hoa.
"Ta nghe nói huynh trưởng mấy ngày trước bị sảy thai, cho nên ta tới đây để thăm huynh." Triều Hoa nói.
Từ trước đến giờ, ả chẳng có khuôn phép gì với Triều Từ. Sau khi làm một cái lễ đơn giản, ả liền ngồi xuống bên cạnh Triều Từ.