Xế chiều hôm đó, Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh dựng một hàng rào bao quanh Đại Đồng, ngăn cách hoàn toàn liên hệ Đại Đồng với bên ngoài.
Lúc này, Đa Nhĩ Cổn ở tình thế bắt buộc, cho dù khó khăn như thế nào cũng phải phải chiếm được Đại Đồng và bắt giữ Vương Phác. Không chỉ báo thù cho Hoàng Thái Cực, hơn nữa là thay mình tạo dựng nên uy tín. Bởi vì sau khi Đa Nhĩ Cổn lên làm Nhiếp chính vương thì đây là lần đầu tiên y dẫn binh xuất chinh, Đa Nhĩ Cổn nhất định phải tạo nên chiến tích.
Trướng Đa Nhĩ Cổn.
Khi Đa Nhĩ Cổn đang cùng Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã nghị sự, Đa Đạc bỗng nhiên đi nhanh vào, cao giọng nói:
- Thập tứ ca, tiểu đệ đã hỏi thăm rõ ràng rồi.
Đa Nhĩ Cổn nghe tiếng ngẩng đầu hỏi:
- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Đa Đạc nói:
- Thập Nhị ca chiến đấu một trận không phải với quân Minh, mà là lưu tặc Thiểm Tây. Trước khi chúng ta đến, lưu tặc đã bao vây Đại Đồng hai ngày rồi, đã ở ngàoi Nam môn ác chiến một trận.
- Hóa ra là do lưu tặc.
Đa Nhĩ Cổn nhíu mày nói nhỏ:
- Không phải quân Minh.
Đối với việc lưu tặc tung hoành bừa bãi ở vùng Trung Nguyên, Kiến Nô quan ngoại đã nghe nói từ trước. Từ thời Hoàng Thái Cực còn tại vị cũng từng muốn liên kết với lưu tặc Trung Nguyên để đối phó với triều Đại Minh. Chỉ tiếc núi cao đường xa, tin tức khó thông, việc này mới trở nên chận trễ. Không nghĩ đến hôm nay lại đối đầu với nhau tại Đại Đồng, còn ác chiến một trận.
- Chủ tử.
Ninh Hoàn Ngã thần sắc khẽ động đậy, nói:
- Lưu tặc muốn tạo phản triều Đại Minh, là tử địch với quan quân, không ngại cho bọn hắn một chút ưu đãi. Trước tiên lợi dụng bọ chúng để tiêu hao một chút quân coi giữ Đại Đồng?
Đa Nhĩ Cổn vui vẻ gật đầu nói:
- Đây cũng là một phương pháp.
Đa Đạc nói:
- Nhưng chúng ta và lưu tặc vừa đánh nhau một trận, bọn họ sẽ đồng ý hợp tác sao?
Ninh Hoàn Ngã nói:
- Dự thân vương có điều không biết, lưu tặc đều là bọn chuột nhắt tham lợi, chỉ cần cho bọn họ một chút ưu đãi, bọn họ ngay cả đất tổ tông cũng sẽ bán đi đấy.
- Ừ
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, hỏi Đa Đạc nói:
- Đám lưu tặc hiện tại ở chỗ nào?
Đa Đạc nói:
- Đã điều tra rõ, hiện tại trú đóng ở phía Bắc núi Lôi Công.
- Được.
Đa Nhĩ Cổn hướng về phía Ninh Hoàn Ngã nói:
- Việc này giao cho Hoàn tiên sinh đi làm, tiên sinh có thể mang hai ngàn thạch lương thực, hai trăm con dê béo cùng với năm mươi ngựa tốt đi trước. Sau khi chuyện này thành công thì đã lập được một công lớn.
- Vâng.
Ninh Hoàn Ngã cấp bách đứng dậy quỳ một chân trên đất, khúm núm nịnh bợ nói:
- Nô tài tuyệt đối không làm chủ tử thất vọng.
Đa Nhĩ Cổn mỉm cười:
- Vậy bổn vương ở chỗ này đây chờ tin tức của tiên sinh.
- Nô tài cáo lui.
Ninh Hoàn Ngã lại hướng về phía Đa Nhĩ Cổn khấu đầu rồi mới xoay người vội vàng rời đi.
Chờ Ninh Hoàn Ngã đi xa, Đa Nhĩ Cổn lại nói với Phạm Văn Trình:
- Văn Trình tiên sinh. Đông Dưỡng Tính vừa mới dùng hai pháo Hồng Di đại pháo phá vỡ cửa Bắc Đại Đồng. Phát hiện quả nhiên Vương Phác giống như Tổ Đại Thọ đã dùng hòn đá phá hỏng cửa thành, xem ra là cửa thành phá không ra rồi, lúc này chỉ có thể đào đất.
Phạm Văn Trình nói:
- Đây cũng là sự việc nằm trong dự tính.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Tiên sinh cho rằng nên đào đất từ nơi nào?
Phạm Văn Trình nói:
- - Hư hư thật thật.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Hư hư thật thật?
Phạm Văn Trình nói:
- Binh pháp đã nói, hư thì thực chi, kì thực hư chi. Chủ tử có thể làm cho bắn pháo vào thành Đại Đồng, đồng thời âm thầm phái người ở đào địa đạo dưới đất, nối thẳng dưới tường thành phía đông. Tiếng pháo nổ phá thành có thể che giấu tiếng đào địa đạo, lại có thể hấp dẫn quân canh phòng chú ý, để cho bọn họ không chú ý dưới mặt đất.
Đa Nhĩ Cổn hỏi:
- Sau đó thì sao?
Phạm Văn Trình nói:
- Đại Đồng đất mềm, không đến mười ngày có thể đào tới dưới tường phía Đông. Đào địa đạo xong, chôn hỏa dược xong, chủ tử lại âm thầm triệu tập trọng binh ở ngoài Tây Môn, lại cố ý để lộ sơ hở khiến quan quân phát hiện quân ta có điều động, dụ Vương Phác phái quân chủ lực đến Tây Môn phòng ngự, mà chủ tử lại âm thầm cho một đội quân mạnh mai phục ở ngoài thành đông thành Đại Đồng.
Đa Nhĩ Cổn nghe được liên tục gật đầu, không kìm nỗi mà khen:
- Kế hay, kế hay!
Trên mặt Phạm Văn Trình bất giác xẹt qua một tia đắc ý, vuốt vuốt chòm râu dê dưới cằm nói tiếp:
- Sau đó, ầm, thành Đồng nổ tung. Đội quân mai phục của chủ tử nhân cơ hội có chổ hổng mà chiếm đoạt trường thành, mà quân canh phòng chủ lực đã điều sang hướng Tây Môn, quân ta thừa dịp tiến vào, Vương Phác có chạy đằng trời.
Cửa Đông Đại Đồng.
Lúc Đa Nhĩ Cổn thương lượng kế sách phá thành với Phạm Văn Trình. Vương Phác, đám người Chân Hữu Tài còn có Triệu Tín, Đường Thắng cùng đi lên lầu quan sát. Đang ở tầng cao nhất hướng về đại doanh Kiến Nô phía xa ngoài thành.
Vương phác nói:
- Chân Hữu Tài, ngươi đã nhìn thấy tình hình Tây môn, Nam môn, Tiểu Đông môn rồi, lần này ngươi hãy dự đoán, tổng cộng Kiến Nô đến đây bao nhiêu nhân mã?
Chân Hữu Tài trầm tư một lát liền nói:
- Tỵ chức nghĩ, lần này Kiến Nô xuất chinh ít nhất là mười lăm vạn đại quân.
- Không sai biệt lắm.
Vương Phác gật gật đầu, nói:
- Lần này khí thế Kiến Nô hung mãnh, binh lực ít nhất mười lăm vạn trở lên. Tuy nhiên, chung quy Kiến Nô ít người, cho dù cộng thêm Bát kỳ quân Hán và Bát kỳ Mông Cổ, hai mươi vạn đã là cực hạn đối với bọn họ rồi. Cho nên, binh lực hẳn là mười lăm vạn đến gần hai mươi vạn.
- Tướng quân, tình hình hết sức nghiêm trọng.
Chân Hữu Tài liền nói:
- Kiến Nô cũng không so với lưu tặc, bọn họ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, còn có lợi thế Hồng Di đại pháo để công thành. Như vậy mười lăm vạn đại quân đối phó với gần tám ngàn quân phòng thủ của chúng ta, binh lực chúng ta gần như kém hai mươi lần, thua rất xa rồi!
- Đúng vậy, đích thực trận chiến này rất khó, đối với chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Trong lòng Vương Phác cũng thiếu tự tin, vượt qua mười lăm vạn địa quân Kiến Nô đang ép tới đây, cảm giác như bị núi lớn đè khiến cho người khác hít thở không thông. Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên Vương Phác không muốn sớm như vậy đã cùng Kiến Nô quyết chiến. Nhưng sự việc thế gian cũng không thể vì ý chí con người mà phát sinh chuyển biến, Đa Nhĩ Cổn càng sẽ không bởi vì Vương Phác mà ý nguyện từ bỏ tiến công Đại Đồng.
Trận đánh này phải đánh thắng, không đánh thắng cũng phải đánh!
Vương Phác chưa từng nghĩ tới làm một trung thần hiếu tử cho triều Đại Minh, chưa từng nghĩ tới làm liệt sĩ cho Trừng Sinh Đế. Nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm nô lệ cho Kiến Nô, cả ngày đeo cái đuôi đằng sau đầu, miêng hô to “ Chủ tử”, “ Nô tài”. Vương Phác không muốn cuộc sống như vậy, có chết cũng không muốn.
- Tướng quân.
Đường Thắng bỗng nhiên nói:
- Có muốn ra cửa thành trước để đánh phá chúng một chút, tiêu diệt nhuệ khí của Kiến Nô khong?
- Không được
Vương Phác lắc đầu nói,
- Kiến Nô cũng không phải là lưu tặc, tùy tiện ra khỏi thành quá mạo hiểm rồi.
- Đúng vậy, cho dù thế nào cũng không được ra khỏi thành.
Chân Hữu Tài cũng luôn miệng nói,:
- Vốn binh lực quân ta không nhiều lắm, không thể mạo hiểm được.
- Sợ con bà chúng ấy.
Râu Rậm lớn tiếng nói:
- Kỵ binh của Kiến Nô kiêu căng, nhưng bọn chúng căn bản chưa xông được đến trước mặt chúng ta thì đã bị các huynh đệ đánh cho ngã chồng lên nhau rồi.
- Đó là bởi vì Kiến Nô sơ suất.
Vương Phát nhíu mày quát lớn:
- Đừng tưởng rằng đánh thắng trận nho nhỏ, giết vài tên Kiến Nô liền trở thành vô địch thiên hạ rồi. Cùng không chỉ vì chúng ta có hỏa khí, Kiến Nô cũng có, hơn nữa bọn họcòn có Hồng Di đại pháo lợi hại.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng Vương Phác vừa dứt, ngoài thành Đại Đồng liền vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhứt óc. Ngay sau đó là một tiếng đánh thật lớn, hình như có một vật thật nặng đập vào tường thành. Mặt đất phía trên tường thành phía Đông cũng bắt đầu chuyển động, đám người của Vương Phác đứng yên trên lầu quan sát cũng cảm thấy dưới chân lay động.
Râu Rậm ngay lập tức ý thức được, không dám nói nữa.
- Đúng là Hồng Di đại pháo.
Triệu Tín biến sắc, trầm giọng nói:
- Đạn pháo hẳn là đánh vào giữa Đông môn và Tiểu Đông môn rồi.
Chân mày Chân Hữu Tài thoáng chốc cau lại, lắc đầu nói nhỏ:
- Chẵng lẽ Kiến Nô thực sự dùng Hồng Di đại pháo để phá mở tường thành?
- Sẽ không đâu.
Vương Phác quả quyết nói:
- Nếu muốn dùng Hồng Di đại pháo phá mở trường thành, ít nhất cũng phải mất gần hai tháng. Kiến Nô không có khả năng trì hoãn ở Đại Đồng thời gian lâu như vậy.
Chân Hữu Tài nói:
- Vậy tại sao bọn chúng lại bắn pháo?
Vương Phác lắc đầu nói:
- Không biết, tuy nhiên đại chiến bây giờ mới bắt đầu, có lẽ Kiến Nô muốn thăm dò hư thực ở chúng ta.
- Không đúng.
Chân Hữu Tài lắc đầu nói:
- Phương diện nhất định phải có ngụ ý.
- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.
Vương Phác vỗ bờ vai của Chân Hữu Tài, lại nhìn về hướng đám người Râu Rậm, lớn tiếng nói:
- Trước khi tiến công quy mô, đoán chừng Kiến Nô phải mất vài ngày để chuẩn bị. Mấy này nay nhất định phải để cho các huynh đệ ăn được, uống được, ngủ ngon, bồi dưỡng tốt tinh thần và thể lực để chiến đấu với Kiến Nô.
- Vâng.
- Vâng.
- Vâng.
Đám người Râu Rậm, Mặt Sẹo còn có Đường Thắng vội vàng đồng ý.
Đại doanh núi Lôi Công.
Mặt bị quấn vải, Ninh Hoàn Ngã bị hai gã nghĩa quân dẫn vào trướng Lý Nham. Ninh Hoàn Ngã vỗ vỗ ống tay áo chuẩn bị cúi chào, đột nhiên nhớ tới đối phương chẳng qua chỉ là đầu mục lưu tặc làm gì lại dùng đại lễ để lễ bái, lập tức liền ngượng ngịu đứng hướng vào trong trướng, lớn tiếng nói:
- Bản sứ từ đường xa đến, vì sao ngay cả chỗ ngồi cũng không có?
- Láo xược, nhìn thấy Nguyên soái ta lại dám vô lễ!
Lý Hổ kêu lên một tiếng trầm đục tiến lên trước một bước, hung hăng đá vào chân của Ninh Hoàn Ngã, lớn tiếng quát:
- Quỳ xuống!
Ninh Hoàn Ngã kêu thảm một tiếng như heo bị giết, ngã lăn xuống đất quỳ xuống trước mặt Lý Nham.