Tống Hiến Sách và Lý Nham nghe thế kinh hãi, nếu thật là kỵ binh vậy chỉ có thể là viện quân của Vương Phác chạy tới, bởi vì bất kể người Mông Cổ hay Kiến Nô, đều khó có khả năng đánh đến nơi này.
- Mau nhìn, phía đông!
Một gã tặc binh Bạch Liên mắt sắc bỗng nhiên hoảng sợ kêu to.
Mọi người khẩn cấp quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy trên đường chân trời phía đông đã xuất hiện một hắc tuyến, chậm rãi trườn hướng về bên này, đấy không phải là kỵ binh thì còn có thể là gì?
- Đáng giận!
Lý Nham hung hăng đấm một cái nói:
- Viện quân của Vương Phác không ngờ chạy tới nhanh như vậy.
- Ôi.
Tống Hiến Sách cũng than dài một tiếng nói,
- Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!
- Rút lui.
Lý Nham lớn tiếng quát to:
- Toàn quân rút lui.
- A?
Viên Thời Trung nghe vậy khẩn trương, chỉ vào hơn hai ngàn tặc binh Bạch Liên đang cùng quan quân chiến đấu kịch liệt ngoài đại doanh:
- Những huynh đệ kia thì làm sao bây giờ?
- Không có biện pháp.
Tống Hiến Sách lên tiếng nói:
- Chỉ có thể từ bỏ bọn họ thôi, nếu chờ bọn hắn qua sông quay về, kỵ binh của quan quân đã sớm đánh giết tới rồi, đến lúc đó chúng ta một người cũng đừng mong còn mạng trở lại thành Trừ Châu.
- Hắc.
Viên Thời Trung ảo não thở dài, sự tình hiện tại đích xác cũng không còn biện pháp gì rồi, chỉ có thể chạy được người nào hay người đó thôi.
Trên thực tế, không đợi Lý Nham và Viên Thời Trung hạ lệnh, mấy vạn tặc binh Bạch Liên cũng đã tản ra chạy vắt giò lên cổ, cũng may khoảng cách từ đại doanh thành Bắc đến bắc môn Trừ Châu không xa, khi kỵ binh đuổi lên đến, tuyệt đại đa số tặc binh Bạch Liên đã chạy trốn tới ngoài bắc môn một cách kỳ tích, đáng tiếc bởi vì tại bắc môn đang quá chen chúc, thoáng chốc không thể vào được quá nhiều người, tặc binh còn sót lại cũng chỉ đành dọc theo tường thành trốn chạy đến tây môn.
Tặc binh Bạch Liên một đường tháo chạy một đường quăng mũ cởi giáp, tình hình kia quả nhiên là chật vật đến cực điểm.
Một ngàn tàn binh bại tướng của Lý Nham cũng bị quấn giữa tặc binh, trận tuyến hoàn toàn tan tác.
Chẳng qua khiến Lý Nham và Tống Hiến Sách cảm thấy hoang mang chính là, kỵ binh của quan quân không ngờ lại không thừa cơ đuổi giết. Để mặc cho tặc binh Bạch Liên chạy trốn về trong thành Trừ Châu.
Đại doanh thành Bắc.
Mặt Sẹo bước nhanh tới trước mặt Vương Phác, xoay người hạ bái nói:
- Ty chức cứu viện chậm trễ, xin tướng quân trị tội.
- Đứng lên đi.
Vương Phác vội tiến lên nâng dậy Mặt Sẹo, mỉm cười nói:
- Mặt Sẹo, ngươi tới thật sự đúng lúc.
- Tướng quân.
Mặt Sẹo thuận thế đứng dậy, chỉ một ngón tay về hướng tặc binh đang hoảng sợ bỏ chạy ở xa xa, hỏi.
- Tại sao không cho ty chức đuổi giết tặc binh? Để cho bọn họ trốn về trong thành, không phải lại cần tốn nhiều công sức nữa sao?
- Không được.
Vương Phác lạnh nhạt nói,
- Không thể giết.
- Không thể giết?
Mặt Sẹo khó hiểu nói,
- Vì sao?
Mặt Sẹo là một vũ phu, trong đầu chỉ có chém giết, y đương nhiên không biết ý nghĩ của Vương Phác.
Theo Vương Phác thấy, hơn mười vạn tặc binh trong thành Trừ Châu thay vì nói là một chi quân đội, chẳng thà nói là một đám người bị bức bách hoặc là nói là vì sống sót. Dân chúng bất đắc dĩ bị buộc phải tạo phản càng chuẩn xác hơn, muốn giết bọn họ rất dễ, nhưng sau khi giết sạch bọn họ rồi thì, Trừ Châu sẽ biến thành một nơi đồng không mông quạnh.
Vương Phác cũng không muốn khiến Trừ Châu trở thành đất cằn sỏi đá.
Trên thực tế, Vương Phác đã đem Trừ Châu thành một mảnh ghép trọng yếu trong bố trí chiến lược Giang Nam. Bởi vì Bạch Liên giáo tàn sát bừa bãi phần lớn thổ hào thân sĩ vô đức tại các huyện Trừ Châu chết oan chết uổng, đại lượng trang ấp thành điền sản vô chủ, Vương gia chỉ cần dùng một số ít bạc là đã có thể mua lại những điền sản này từ trong tay quân đội.
Đến lúc đó, Vương gia có thể ở Trừ Châu gieo trồng số lượng lớn dâu, bông, sau đó dệt thành tơ lụa, vải bông buôn bán đến Tây Dương và trên toàn quốc, sẽ mang đến thu nhập cuồn cuộn không ngừng vào quỹ đen của Vương Phác! Cho nên, Vương Phác không thể giết tặc binh Bạch Liên trong thành Trừ Châu, ít nhất là không thể giết sạch toàn bộ, nếu đem bọn họ giết hết, biết lấy ai tới làm nông dân trồng dâu trồng bông đây?
- Không có tại sao hết.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Không thể giết tức là không thể giết.
Vương Phác biết Mặt Sẹo là dạng người gì. Biết có nhiều lời nói với y cũng vô dụng.
Mặt Sẹo không lên tiếng, tuy nhiên trên mặt cũng không biểu hiện ra có cái gì không vui.
Xế chiều hôm đó, Triệu Tín mang đại quân cũng theo sau chạy tới, tại cầu Ngũ Lý ngoài đông môn Trừ Châu cắm hạ đại doanh, Vương Phác, Mặt Sẹo cũng suất quân đến hội hợp cùng Triệu Tín.
Trong thành Trừ Châu, Tống Hiến Sách đang cùng Lý Nham thương nghị đối sách.
Tình thế đối với nghĩa quân cực kỳ bất lợi, nghĩa quân trong thành thoạt nhìn quy mô không nhỏ, có gần hai mươi vạn binh lực. Nhưng trong đó có hơn phân nửa là lão ấu phụ nữ và trẻ em. Tráng đinh chân chính có sức chiến đấu chỉ có hơn ba vạn người, mà quan quân ngoài thành ít nhất có đến năm vạn người. Năm vạn người này đều là tráng đinh trẻ trung khỏe mạnh, hơn nữa còn được trang bị hoàn hảo.
Tống Hiến Sách trầm tư một lúc lâu, đưa ánh mắt nhìn về Lý Nham, trong con ngươi hiện ra vẻ hạ cố xin ý kiến.
Tống Hiến Sách xuất thân thuật sĩ giang hồ, bụng đầy mưu lược là một quân sư điển hình, chẳng qua thiếu chút quyết đoán, cho nên mỗi khi gặp thời điểm cần ra quyết định trọng đại, y luôn phải trưng cầu ý kiến của Lý Nham.
Tuy rằng Tống Hiến Sách không nói ra, nhưng Lý Nham biết y muốn hỏi cái gì, Tống Hiến Sách là đang dùng ánh mắt hỏi y, một trận Trừ Châu có tất yếu đánh tiếp hay không? Là nên thừa dịp quan quân còn chưa bốn phía vây kín Trừ Châu mà đào tẩu, hay là bằng vào thành trì cũng không kiên cố là bao cùng quan quân giằng co.
Đây đúng là một lựa chọn lưỡng nan, đối với Lý Nham mà nói cũng không khác.
Giằng co với quan quân, thực lực hai quân rõ rành rành, kết quả sau cùng chỉ có thể là nghĩa quân bại vong, bởi vì nghĩa quân là đơn độc tác chiến, lương thực trong thành không cách nào kéo dài, quan quân đã có hỗ trợ không ngừng không dứt của quân chi viện, chiến sự kéo dài càng lâu càng bất lợi với nghĩa quân; trốn đi, quan quân có đại lượng kỵ binh, mất đi yểm hộ của thành trì, nghĩa quân chỉ sợ sẽ bại càng nhanh càng thảm hại, hơn nữa chưa đánh đã bỏ chạy, Lý Nham ít nhiều cũng cảm thấy có chút không cam lòng.
Lý Nham nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vừa không thể kiên trì cũng không thể đào tẩu, cũng chỉ còn lại một con đường có thể đi.
- Quân sư.
Lý Nham đón nhận ánh mắt hạ cố hỏi thăm của Tống Hiến Sách, nghiêm nghị nói:
- Mạt tướng cho rằng, phải cùng quan quân chính diện quyết chiến đánh một trận đường đường chính chính.
- Chính diện quyết chiến?
Tống Hiến Sách ngưng thanh nói:
- Nói nghe một chút lý do của ngươi đi.