Mục lục
Thiết Huyết Đại Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Buông ra. Các ngươi dựa vào cái gì bắt người?

- Bố phạm vào điều quân quy nào?

Hai gã lão binh lưu manh bị đẩy ra ngoài ra sức giãy dụa, vẻ mặt dữ tợn, nhưng trong ngữ khí của họ lại không lộ ra vẻ hoảng loạn, rõ ràng là không chút lo lắng.

- Dựa vào cái gì?

Tiểu Thất cười dữ tợn, đột nhiên vươn hai tay xẻ mạnh chiến bào của lão binh lưu manh bên trái, chỉ nghe tiếng vải nứt vang, bông bào của lão binh lưu manh kia đã bị xé toang, ánh mắt của mấy trăm tướng sĩ đứng hàng trước đều rơi trên người y, chỉ thấy ngang hông y quấn hai mảnh lông chồn.

Bên hông một lão binh lưu manh khác cũng quấn hai mảnh lông chồn giống như thế.

Tiểu Thất chỉ vào lông chôn bên hông của hai gã lớn tiếng quát hỏi:

- Đây là cái gì, hả?

Giấu diếm lông chôn bị phát hiện, hai gã lão binh kia vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng đáp lại:

- Chẳng phải chỉ hai mảnh lông chồn thôi sao? Có gì quá đâu? Bố đây theo các ngươi vào sinh ra tử, liều mạng chạy trên thảo nguyên băng tuyết ngập trời, chẳng lẽ không nên lấy hai mảnh lông chồn này?

– Nên!

Vương Phác thừa nhận đáp to:

- Đương nhiên nên! Chỉ cần các ngươi lập nên công tích, đừng nói hai mảnh lông chồn, mà hai con trâu, hai mươi con ngựa, thậm chí hai ngàn lượng bạc trắng cũng đáng được nhận!

Lão binh lưu manh giương đầu lên, lãnh đạm nói:

- Vậy các ngươi dựa vào cái gì mà bắt người?

- Nhưng ngươi không nên giấu làm của riêng!

Vương Phác lớn tiếng quát:

- Bản tướng quân đã sớm nói, tất cả tài vật nhất định phải nộp lên trên, sau đó lại căn cứ theo chiến công của các huynh đệ để luận công ban thưởng. Nếu người nào cũng giống như ngươi, cướp được thứ gì cũng giữ làm của riêng, vậy thì bản tướng quân lấy gì để thưởng cho các huynh đệ liều mạng giết địch mà bị thương, đến nỗi không còn sức để đi cướp đoạt tài vật nữa? Bản tướng quân lại lấy gì để trợ cấp cho người nhà các huynh đệ đã bỏ mình? Cứ như vậy mãi, còn ai sẽ nguyện ý ngăn đỡ mũi tên cho các ngươi, còn ai sẽ nguyện ý hy sinh tính mạng bản thân để cứu tập thể? Còn ai sẽ nguyện ý làm huynh đệ với các ngươi?

- Quân đội là một tập thể!

Vương Phác giơ tay giơ lên trời, hô to:

- Chúng ta cần chính là cởi mở, đối xử chân thành với nhau, không được tư lợi, không là tiểu nhân chỉ nghĩ đến kiếm lợi ích cho bản thân. Bản tướng quân không muốn đem theo những tiểu nhân như vậy ra chiến trường, cũng không người nào nguyện ý cùng với những tiểu nhân đó đi đánh giặc!

Hai lão binh lưu manh kia rốt cuộc áy náy cúi đầu thấp xuống.

Trong con ngươi mấy trăm tướng sĩ lại toát lên tia phẫn nộ, nhất là Đường Thắng đứng ở hàng tướng sĩ trước nhất chỉ hận không thể giết chết hai người này, bởi vì hai lão binh này là theo y từ trong biên quân trấn Đại Đồng đi đến đây.

Cũng có một vài lão binh lộ vẻ mặt sợ hãi, day dứt và xấu hổ. Trên thực tế, tự ý che giấu tài vật không chỉ có hai lão binh này, Vương Phác không có khả năng bắt hết toàn bộ ra nghiêm trị, thật sự nếu làm như vậy, làm không tốt sẽ gây tác dụng ngược lại, khiến cho những lão binh này bất ngờ làm phản, cho nên Vương Phác chỉ bắt hai gã xui xẻo.

Vương Phác đằng đằng sát khí nhìn hai lão binh lưu manh kia, đột nhiên quát to:

- Mang xuống... Chém!

- Vâng!

Bốn gã thân binh ầm ầm dạ ran, kéo hai gã xui xẻo này đi.

- Tướng quân tha mạng!

- Chúng ta biết sai rồi, cho chúng ta một cơ hội để sửa sai đi…

- Xin hãy thương cho tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ mới tập đi, tướng quân, ngài hãy tha cho tiểu nhân một mạng đi.

Hai lão binh lưu manh ra sức giãy dụa nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp của bốn gã thân binh, ngã lăn xuống đất quỳ rạp xuống mặt cỏ lạnh như băng, dập đầu như băm tỏi về hướng Vương Phác, không ngừng gào khóc lên.

Vương Phác gật gật đầu, hét:

- Bản tướng quân cũng muốn tha cho các ngươi, nhưng quân quy không tha cho các ngươi, mang xuống, chém!

Vương Phác đã quyết tâm mượn hai đầu người này để chấn nghiêm quân kỷ, hiện tại dù Sùng Trinh Đế đến cũng không cứu được họ.

- Tướng quân!

Đường Thắng bỗng bước nhanh ra khỏi hàng, chắp tay hô to:

- Ty chức có chuyện muốn nói.

Vương Phác lớn tiếng đáp:

- Nói!

Đường Thắng quay lại hung tợn nhìn chằm chằm hai gã lão binh lưu manh kia, quát:

- Trương Tam và Triệu Lục làm mất hêt mặt mũi của biên quân Đại Đồng chúng ta, ty chức hy vọng được tự tay chém đầu chó của chúng xuống!

Vương Phác lớn tiếng nói:

- Chuẩn! Ngay tại đây, ngay trước mặt các tướng sĩ, hành hình đi!

- Tướng quân, ngài không thể giết chúng tôi!

- Tướng quân, cầu xin ngài tha cho chúng tôi!

- Tướng quân, ngài hãy tha cho chúng ta!

Hai lão binh lưu manh vẫn kêu rên van xin không ngừng, nhưng Vương Phác căn bản vẫn bất động.

Vương Phác nháy mắt ra hiệu, Tiểu Thất liền mang theo bốn gã thân binh trước đó đã cầm một khối vải trắng vuông một trượng mở ra trên cỏ, hai lão binh lưu manh đã bị bắt giữ bị đè xuống tấm vải trắng này, quỳ xuống hướng về phía bốn ngàn tướng sĩ quân đội, Đường Thắng chậm rãi rút yêu đao ra đi lên trước.

- Trương Tam, Triệu Lục!

Đường Thắng giơ cao yêu đao lên, hung dữ quát:

- Các ngươi an tâm lên đường đi.

- Không….

Hai lão binh lưu manh đồng thời kêu to.

Đường Thắng giơ tay lên chém xuống, đầu của Trương Tam, Triệu Lục trước sau đều rơi xuống đất, máu tươi nóng bỏng từ cổ hai người phun ra tung tóe, thoáng chốc nhuộm đỏ cả khối vải trắng trải trên bãi cỏ. Bốn gã thân binh khẽ buông tay, hai xác chết ngã lăn xuống đất vừa vặn ngã vào mảnh vải trắng, máu tươi ồ ạt trào ra thoáng chốc đã nhuộm đỏ hai mảnh vải.

Vương Phác ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói:

- Đường Thắng.

Đường Thắng thu đao vào vỏ, quay lại đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Sau khi trở về Đại Đồng... hãy cấp cho người nhà của họ năm trăm lượng phủ tuất (tiền an ủi chăm sóc cho người đã hy sinh).

- Vâng.

Đường Thắng ôm quyền, cung kinh đáp lời.

Vương Phác lại phất phất tay, hai gã thân binh kéo thi thể của Trương Tam và Triệu Lục đi, Tiểu Thất thì dẫn người giơ hai mảnh vải trắng kia lên, Vương Phác tiến lên hai bước chỉ vào mảnh vải đã nhuộm đỏ thẫm, nói:

- Các huynh đệ đều nhìn thấy chưa? Từ hôm nay trở đi, vải trắng nhuộm máu này chính là quân kỳ của quân đội chúng ta, quân kỳ nhuộm máu.

– Ta hy vọng các huynh đệ mỗi lần nhìn thấy mặt quân kỳ này sẽ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay, ta hy vọng các ngươi vĩnh viễn ghi nhớ, quân đội này của chúng ta là một tập thể, mỗi người bên trong tập thể này đều cởi mở. thẳng thắn, đối xử với nhau chân thành, coi nhau như huynh đệ, mà không phải là tiểu nhân tư lợi như Trương Tam, Triệu Lục! Ta còn hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ quân quy là cao nhất, bất kể ai xúc phạm quân quy, sẽ bị nghiêm trị như nhau!

Vương Phác dừng một chút, quay đầu lại hô:

- Tiểu Thất, mở kỳ!

- Vâng!

Tiểu Thất dạ ran, nhận lấy cây trúc dài trong tay thân binh buộc quân kỳ nhuốm máu vào, sau đó trở mình lên ngựa tay cầm đại kỳ nhuộm máu nâng cao trong không trung, gió bắc gào thét, đại kỳ nhuộm máu trong tay Tiểu Thất thoáng chốc căng ra, đón gió bắc lạnh thấu xương bay lên phần phật, trên mặt cờ là hai mảng vết máu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.

Vương Phác nhìn chiến kỳ nhuộm máu thật lâu, lớn tiếng nói:

- Từ hôm nay trở đi, mặt quân kỳ này xuất hiện tại đâu, quân đội chúng ta sẽ ở chỗ đó, mặt quân kỳ này là linh hồn của chúng ta, mỗi người chúng ta đều phải liều mạng bảo vệ nó, chỉ có khi nào quân kỳ này rơi vào trong tay kẻ địch, tức tất cả chúng ta đều chết toàn bộ! Kỳ còn người còn, kỳ mất người mất!

- Kỳ còn người còn, kỳ mất người mất!

- Kỳ còn người còn, kỳ mất người mất!

- Kỳ còn người còn, kỳ mất người mất!

Mấy chục thân binh phía sau Vương Phác đều hô vang hưởng ứng.

Ánh mắt của bốn ngàn tướng sĩ đồng loạt rơi trên mặt quân kỳ nhuộm máu kia, cũng đồng loạt hô to.

Cảnh tượng ngày hôm nay đều ghi lại dấu vết thật sâu trong lòng từng tướng sĩ, từ nay về sau không người nào dám xúc phạm bảy điều quân quy mà Vương Phác lập ra nữa, quan trọng hơn là nhóm lão binh du côn lũ chiến lũ bại cùng với nhóm hưởng mã đạo quen vào nhà cướp của đã bắt đầu đem bản thân mình làm một thành viên của tập thể quân đội này.

Quân kỳ nhuộm máu này tựa như một chiếc đèn sáng, từng giây từng phút sáng lên ở trong lòng họ, khi bọn họ gặp phải nguy hiểm, hoặc khi bị sa ngã, trong đầu họ sẽ hiện lên không phải là ta, mà là chúng ta, là quân đội chúng ta!

Đợi khi tiếng hô của bốn ngàn tướng sĩ bình thường trở lại, Vương Phác mới hét to:

- Toàn quân nghỉ ngơi, Râu Rậm, Mặt Sẹo, Đường Thắng, Trương hòa thượng, các ngươi lại đây.

Bốn Thiên hộ trước sau tụ tập tới bên Vương Phác. Chân Hữu Tài lấy từ trong người ra tấm bản đồ mở trên mặt cỏ, lại lấy ra hòn đá chặn ở bốn góc mới chỉ vào bản đồ, nói:

- Lần này tập kích bất ngờ Quy Hóa là bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành rồi, hơn nữa hoàn thành vô cùng thuận lợi, tiếp theo chúng ta sẽ dọc theo Hắc Hà, Hoàng Hà một đường quét ngang, thẳng đến Miễn Mao Xuyên, đuổi hết du mục người Thổ Mặc Đặc tại Hoàng Hà Đông Sáo về Yêm Át Hải.

Đường Thắng hỏi:

- Người Thổ Mặc Đặc trước đó có thể tập trung binh lực, sau đó lại quay ngược lại đi phía tây phá vây không?

- Sẽ không.

Chân Hữu Tài lắc đầu nói:

- Thổ Mặc Đặc Hãn đã chết.không có y truyền lệnh tiễn, người Thổ Mặc Đặc không thể tập kết hữu hiệu được, còn đi phía tây chính là Hoàng Hà. Tuy nói Hoàng Hà hiện tại đóng băng, nhưng qua Hoàng Hà chính là trấn Thiểm Tây của Đại Minh.người Thổ Mặc Đặc đi về hướng tây chính là tự đi chết.

Vương Phác bổ sung:

- Mấy người các ngươi cần nhớ kỹ lần này chỉ giết nam nhân Mông Cổ, không được giết phụ nữ và trẻ nhỏ nữa, các huynh đệ không được quá phận, không được đuổi dê bò trộm nhà cửa, cho nên phải giữ lại những phụ nữ và trẻ nhỏ này, các ngươi chỉ đi theo sau họ, bức họ và gia súc dê bò của họ đi Yêm Át Hải.

- Vâng.

Bốn người Râu Rậm đều lên tiếng đáp lời.

Vương Phác lại nói tiếp:

- Hữu Tài, Tiểu Thất.

Chân Hữu Tài và Tiểu Thất đồng thanh đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Lập tức kiểm kê tài vật, gia súc dê bò còn có ngựa, lạc đà cướp được ở thành Quy Hóa, tất cả có thể mang đi, những gì không mang được thì thiêu hủy tại chỗ, trước khi đi đừng quên phóng hỏa, nếu người Mông Cổ lựa chọn Kiến Nô, sẽ vì bọn chúng mà quyết định trả giá thật nhiều.

- Vâng.

Chân Hữu Tài và Tiểu Thất đồng thanh đáp.

Vương Phác lên ngựa, cúi đầu nói với đám người Râu Rậm:

- Mang theo binh lính của các ngươi, xuất phát!

- Vâng!

Bốn người Râu Rậm dạ to, quay người đi nhanh.

Ước chừng sau nửa canh giờ, bốn ngàn đại quân rời khỏi thành Quy Hóa, cùng đi theo quân đội Đại Minh còn có hơn ba trăm con lạc đà cùng với hơn hai ngàn con ngựa, những con lạc đà và ngựa này toàn bộ dùng để chở tài vật đánh cướp được. Về phần một lượng lớn súc vật dê bò được tích trữ nuôi dưỡng trên bãi cỏ ngoài thành Quy Hóa, ngoại trừ một bộ phận con cừu được làm thành đồ ăn mang đi ra thì còn lại toàn bộ bị đuổi vào trong thành, toàn bộ thành trì bị thiêu đốt.

Hai ngày sau, bốn ngàn đại quân thuộc sở bộ quân đội Vương Phác giống như một thanh lưỡi hái cực lớn dọc theo bờ đông Hắc Hà, Hoàng Hà quét ngang, dọc đường đi Vương Phác không ngừng phân ra trăm người làm một tiểu đội, quét ngang từ tây sang đông, vì phòng ngừa người Thổ Mặc Đặc sắp chết cắn trả, từng đội trăm người này vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, khi cần thiết bất cứ lúc nào cũng có thể tụ lại thành một đội ngàn người.

Đúng như trước đó Chân Hữu Tài đã dự đoán, bởi vì Thổ Mặc Đặc Hãn đã chết trận, người Thổ Mặc Đặc du mục ở bãi Phong Châu đã rất khó hoàn thành tập kết một cách hữu hiệu, Vương Phác suất quân từ Quy Hóa đi về phía nam một đường quét ngang tận đến Miễn Mao Xuyên. Sau đó hơn bốn ngàn đại quân biến thành hơn bốn mươi mũi tên, càn quét từ tây sang đông.

Người Thổ Mặc Đặc du mục ở vùng bãi Phong Châu gặp phải tai họa xưa nay chưa từng có, mấy trăm khu quần cư đều bị phá hủy, hơn ba nghìn nam đinh trưởng thành chịu khổ sát hạt, còn lại hơn sáu nghìn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ bị xua đuổi cùng trên trăm vạn súc vật bò dê dần dần hội tụ thành một dòng nước lũ cực lớn, hoảng sợ chạy nạn về hướng đông.

Đáng thương cho người Thổ Mặc Đặc, mê man từng bước đi vào cạm bẫy tử vong mà người Hán đã sớm thiết kế.

Yêm Át Hải.

Vốn là một vùng biển chết trống không nhưng bây giờ lại xuất hiện rất nhiều đỉnh lều trại da trâu, hai ngày trước đã tức là mùng ba tháng giêng, Trương Tử An cũng khẩn cấp suất lĩnh đại quân chạy tới nơi này hạ trại rồi.

Cái này gọi là trí giả ngàn lo, tất có một thứ mất.

Tuy rằng Chân Hữu Tài luôn nhấn mạnh, bảo Trương Tử An nhất định phải mùng sáu tháng giêng hẵng tới Yêm Át Hải, nhưng y tuyệt đối không ngờ Trương Tử An bị món nợ sáu vạn hai ngàn quân lương đè lên người làm cho chó cùng rứt dậu, dưới tình thế cấp bách lão hoạn quan này không ngờ lại đến Yêm Át Hải trước ba ngày.

Cũng bởi vì Trương Tử An xuất binh trước ba ngày, cuối cùng suýt nữa gây ra tai họa ngập đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK