Hồng Nương Tử một mặt phái lượng lớn du kỵ đi khắp nơi trong đồng hoang rộng lớn, chuẩn bị chém giết tán binh Kiến Nô tháo chạy, một mặt đặt bẫy ở Liêu Thành, để bộ phận tướng sĩ nghĩa quân mặc áo khoác của Kiến Nô giả dạng thành Kiến Nô giữ thành, đợi tàn binh Kiến Nô và Thát Tử tan tác tự chui đầu vào lưới.
Từ Tế Ninh đến Liêu Thành còn hơn năm trăm dặm, binh bại Kiến Nô sau ba ngày ở Tế Ninh đã lục đục có từng nhóm nhỏ bại binh Kiến Nô và Thát Tử trốn đến Nam Hiệu ở Liêu Thành, không đợi đám tàn binh này tới gần Liêu Thành, kỵ binh quân Hà Nam trên cánh đồng hoang vu ở xung quanh đã xông ra một cách quỷ mị, bắn chết đám tán binh này, sau đó không để lại xác chết.
Sau khoảng hơn nửa ngày, cuối cùng đã có một nhóm tàn binh quy mô khá lớn chạy tới ngoài cửa nam của Liêu Thành.
Trương Hòa thượng, Kinh Mậu Thành và con cháu Lý thị như Lý Hổ đã cải trang thành Kiến Nô đứng trên đầu thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài cửa nam đông nghịt tàn binh Kiến Nô và Thát Tử, ít nhất cũng có hơn năm ngàn người!
- Ngoan ngoan.
Kinh Mậu Thành hưng phấn liếm liếm môi, ngưng lại nói:
- Ít nhất cũng có năm ngàn người!
- Vậy còn chờ gì.
Lý Hổ trầm giọng nói.
- Lập tức mở cửa thành ra, cho chúng vào Ủng thành!
Mặc dù Hồng Nương Tử từ lâu đã sinh nghi Lý Hổ, nhưng trước khi có chứng cứ chính xác, Hồng Nương Tử cũng không ra tay với gã, cho đến giờ Lý Hổ vẫn là nhân vật thứ hai trong quân Hà Nam, địa vị ở trên cao hơn nhiều so với Kinh Mậu Thành và Trương Hòa thượng, dưới hiệu lệnh của Lý Hổ, quân Hà Nam cải trang thành Kiến Nô lập tức thả cầu treo xuống, rồi mở cửa thành.
Kiến Nô ngoài thành đã bàng hoàng từ lâu, chúng căn bản không hề phát hiện ra Liêu Thành có điều gì khác thường.
Đám bại binh lúc này chỉ muốn chạy nhanh vào trong thành ăn một bữa, sau đó ngủ ngon lành một giấc, đợi ngày mai trời sáng lại tiếp tục chạy trốn về phía bắc, thấy cửa thành đã mở, đám tàn binh bại tốt lập tức ùa lên như ong vỡ tổ, có mấy tên Kiến Nô thân thể cường tráng đã vượt lên trước, rút đao chém bay mấy tên Thát Tử Mông Cổ.
Ngoài cửa thành bỗng chốc vang lên tiếng ầm ĩ không ngừng, xen lẫn đó còn có tiếng quát tháo giận dữ, tiếng kêu rên trước khi tắt thở, còn có cả âm thanh kim loại binh khí va vào nhau, hơn năm ngàn bại binh chen chúc nhau… Cảnh tượng chen chúc giống như nhà ga Quảng Châu mấy trăm năm sau.
Đám bại binh Kiến Nô và Thát Tử lại không biết chúng đang từng bước chui vào cạm bẫy do Hồng Nương Tử đặt ra, đang từng bước tiến tới cái chết.
Chỉ trong thời gian ngắn, đã có hơn ba ngàn bại binh chen nhau vào cửa thành, đám bại binh chui qua cửa thành mới nhận ra cửa thành trong của Ủng Thành đóng chặt, dù chúng đập cửa, gào thét, kêu la thế nào, cửa thành cũng vẫn cứ đóng chặt, không ít tàn binh đã ý thức được nguy hiểm, ra sức muốn trốn ra ngoài thành, nhưng lúc này đâu còn do chúng quyết định được nữa? Bởi vì bại binh ngoài cửa thành đang chen chúc như thủy triều.
- Cạch cạch cạch…ầm!
Trong đám bại binh Kiến Nô và Thát Tử hỗn loạn chen chúc, van ngàn cân treo cao đột nhiên rơi mạnh xuống, thoáng chốc đã chặt đứt liên hệ giữa Ủng thành và bên ngoài, hơn ba ngàn bại binh đã chen vào thành lập tức bị đóng kín trong Ủng thành, còn hơn ngàn bại binh chưa kịp vào thành vẫn chen chục trên cầu treo và ngoài cửa thành, đang tức giận chửi bới lên phía đầu thành.
Bỗng nhiên, từng đội cung tiễn vẻ mặt lạnh lùng xông ra từ sau lỗ châu mai quanh Ủng thành, vô số mũi tên đã nhắm trúng bại binh chen chúc trong Ủng thành, lát sau, vô số mũi tên sắc bén đã trút xuống như cơn mưa dày đặc, bại binh chen chúc nhau không tìm được cái gì yểm hộ, chúng thậm chí không có cách nào ngồi xổm xuống lợi dụng cơ thể của đồng bọn để làm tấm chắn, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên sắc bén bắn vào trán mình nhanh như chớp…
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không thôi vang lên, đám bại binh chen chúc ngoài cửa thành nghe tiếng kêu hoảng hốt mới ý thức được đại sự không ổn, nhưng chúng còn chưa kịp mừng may mắn, càng chưa kịp xoay người chạy trốn, tiếng gót sắt ầm ầm đã vang lên trên cánh đồng mênh mông ngoài thành, kinh sợ quay đầu, kỵ binh đông nghịt đã xông ra từ đường chân trời, cuốn tới giống như mưa rền gió dữ…
Trước trận kỵ binh, Hồng Nương Tử thúc ngựa phi như bay:
- Giết sạch Kiến Nô và Thát Tử, không được cho ai chạy thoát!
- Giết, giết, giết…
Tướng sĩ kỵ binh ở phía sau Hồng Nương Tử gào hét điên cuồng, giơ cao dao bầu sắc bén, thúc chiến mã, ai nấy đều nhe nanh hung dữ như sói hoang ngửi thấy mùi thịt.
Hành dinh Tổng đốc lâm thời, Tế Ninh.
Liễu Như Thị ôm một tập văn kiện bước vào phòng Vương Phác.
Vương Phác đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động khe khẽ, thấy Liễu Như Thị bèn vui vẻ hỏi:
- Bộ tham mưu đã vạch kế hoạch tác chiến tiếp theo rồi à?
Liễu Như Thị ừ một tiếng, đưa văn kiện trong tay đến trước mặt Vương Phác.
Vương Phác vội vàng đọc qua, không hỏi cau mày:
- Không nên thừa cơ khôi phục Liêu Đông và Sơn Tây sao?
- Đúng.
Đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị chăm chú nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Vương Phác, dịu dàng đáp:
- Mặc dù nô gia cũng rất muốn sớm khôi phục Liêu Đông và Sơn Đông, nhưng sau khi thảo luận với Bộ tham mưu, nhất trí cho rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc, một là binh lực của Trung Ương Quân chưa đủ, chủ lực sau khi xuất chinh khó tránh khỏi hậu phương trống rỗng, hai là Trung Ương Quân lệ thuộc nghiêm trọng vào hậu cần, trước khi tình hình ở Bắc Trực Lệ còn chưa ổn định, không nên tiếp tục tấn công Sơn Tây hoặc Liêu Đông, nếu không rất có khả năng sẽ bị quân địch chặt đứt tiếp viện hậu cần mà rơi vào tình cảnh khốn khó.
Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, sự tình quả đúng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì Liễu Như Thị nói.
Trước khi tình hình của Bắc Trực Lệ còn chưa ổn định mà tiếp tục tấn công Sơn Tây và Liêu Đông đúng là quá mạo hiểm, Trung Ương Quân Đại Minh tác chiến với Kiến Nô ử Sơn Đông thực ra là tác chiến ở cửa nhà mình, hậu cần bảo đảm nên khá thoải mái, nhưng vượt qua Bắc Kinh viễn chinh về phía Sơn Tây hoặc Liêu Đông thì lại là chuyện khác, khi đó đường tiếp viện hậu cần của Trung Ương Quân dài đến mấy ngàn dặm, ở giữa có bất kỳ khâu nào sai sót thì có thể liên lụy đến toàn cục, làm cho Trung Ương Quân viễn chinh rơi vào bước đường cùng không thể khôi phục.
Bởi vậy cách làm sáng suốt nhất là trước tiên ổn định tình hình của Bắc Trực Lệ, di chuyển dân chúng trôi giạt khắp nơi về các phủ của Bắc Trực Lệ, sau đó khôi phục sản xuất, tiếp sau đó là xây dựng xưởng công binh ở Bắc Kinh, khi nào Bắc Trực Lệ có thể cung cấp đủ lương thảo và vũ khí đạn dược thì khi đó Trung Ương Quân mới có thể tác chiến với Sơn Tây hoặc Liêu Đông.
- Đã như thế…
Vương Phác thở phào một cái, nói tiếp:
- Bộ tham mưu hãy thảo luận tiếp xem làm thế nào để ổn định tình hình ở Bắc Trực Lệ và khôi phục sản xuất nơi đây.
Liễu Như Thị đáp:
- Hầu gia, Bộ tham mưu đã bàn bạc rồi.
- Hả?
Vương Phác hớn hở hỏi:
- Có kết luận chưa?
Liễu Như Thị trả lời:
- Chủ yếu có hai điều, một là khích lệ nông canh, hai là ban bố Lệnh giết Hồ.
Ánh mắt Vương Phác ngưng lại, nghiêm nghị hỏi:
- Lệnh giết Hồ!?
- Đúng vậy, Lệnh giết Hồ!
Liễu Như Thị nói tiếp:
- Trong cuộc chiến Tế Ninh, Kiến Nô và Thát Tử mặc dù bại trận, nhưng còn có rất nhiều bại binh lẩn trốn ở các phủ của Bắc Trực, nếu không ban bố Lệnh giết Hồ, dân chúng sẽ không dám trở về quê nhà, ban bố lệnh giết Hồ còn có một điểm hay nữa, đó là có thể làm cho người Hán ở các phủ của Bắc Trực, đặc biệt là mấy châu phủ phương bắc có dân phong dũng mãnh nhất, thanh niên của mấy châu phủ này sẽ là nguồn mộ binh ưu tú nhất cho Trung Ương Quân.