Người đàn ông áo gầm cười dâm tà nói:
- Còn thủy nhũ giao dung?
- Thủy nhũ giao dung chính là mức hưởng thụ ở cảnh giới cao hơn.
Gã người hầu nói tiếp:
- Sau khi tắm xong, các cô nương sẽ dùng nhũ dịch bôi khắp toàn thân trên dưới của nhị vị gia, giá tiền đương nhiên cũng cao hơn, phải năm lượng bạc.
Người đàn ông áo gấm lại hỏi:
- Vậy còn nhân gian trên trời?
Gã người hầu cười dâm đáp:
- Nhân gian trên trời chính là mức hưởng thụ ở cảnh giới cao nhất của Tiêu Dao Tiên Cảnh, mỗi vị gia đều sẽ có hai cô nương cùng hầu hạ, ngoài uyên ương hí thủy và thủy nhũ giao dung ra, còn có tiết mục bảo lưu đặc sắc hơn, còn về tiết mục gì thì nhị vị gia thử qua là sẽ biết, tại hạ không nói nhiều nữa, hi hi, có điều giá tiền cũng không nhỏ, mỗi vị phải trả hai mươi lượng bạc.
- Bà nội mày.
Người đàn ông áo gấm nói:
- Ta muốn nhân gian trên trời, có điều, tiểu tử ngươi phải chọn cho chúng ta các cô nương xinh đẹp nhất, nếu không ông đây bẻ gãy cổ ngươi.
- Hai vị gia xin yên tâm.
Gã người hầu vui vẻ đáp.
- Các cô nương ở Tiêu Dao Tiên Cảnh chúng tôi đều được chọn lựa kỹ lưỡng từ các vùng, đó đều là những đại mỹ nhân vô cùng đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn phong tình có phong tình, đảm bảo nhị vị gia hài lòng.
Gã người hầu đi không bao lâu, bốn cô nương vóc dáng yểu điệu, dung mạo xinh đẹp liền bước vào.
Ánh mắt của hai người đàn ông áo gấm thoáng chốc mở to, bốn cô nương này mặc dù không xứng gọi là tuyệt sắc, nhưng làn da trắng muốt hơn nữa đang tuổi thanh xuân, cũng coi như là mỹ nhân tìm trăm dặm mới thấy, nhưng hấp dẫn hai người nhất là quần áo trên người các cô, trên người họ chỉ mặc cái yếm và váy ngắn.
Chiếc váy hồng ngắn đến mức chỉ có thể che qua mông, đây là quần áo duy nhất trên người bốn cô.
- Nhị vị gia.
Bốn cô nương lần lượt đi đến trước mặt hai người đàn ông áo gấm, quyến rũ hỏi:
- Nô gia tới hầu hạ hai chàng, được không?
- Được, được.
Hai gã đàn ông cười dâm đáp:
- Lại đây cô em, ngồi vào giữa đùi ta đi, ha ha.
- Gia, đừng vội chứ.
Cô nương được sờ nhẹ nhàng đánh người đàn ông áo gấm một cái, quyến rũ nói:
- Chúng ta có nhiều thời gian mà cứ từ từ chơi, cả tối nay, chị em nô gia đều là người của chàng, chị em nô gia sẽ từng người từng người chơi đùa cùng chàng, để chàng thử nếm mùi vị mà thần tiên cũng ngưỡng mộ, được chứ?
- Được, tốt quá.
Hai người đàn ông cười dâm.
- Các cô em, mau tới đi.
Phường binh khí, Nam Kinh.
Chân Hữu Tài đang đưa Vương Phác đi tuần tra phường binh khí sau khi được sửa chữa. Bước vào cửa chính là kho hàng lộ thiên, trên bãi đất chống chất đầy miếng sắt như ngọn núi nhỏ, Chân Hữu Tài chỉ vào đống sắt đèn xì đó nói:
- Tướng quân, những miếng sắt luyện này đều vận chuyển từ Hoài Âm, Tô Châu, còn cả Quảng Đông, Quảng Tây nới nữa, chất lượng cũng không tệ.
Vương Phác hỏi:
- Với xưởng luyện sắt hiện có ở Hoài Âm, Quảng Đông, Quảng Tây, có thể đáp ứng bao nhiêu cho phường binh khí quy mô thế này?
Chân Hữu Tài đáp:
- Cái này ty chức đúng là chưa từng tra xét.
Vương Phác nói tiếp:
- Sau khi sửa chữa, phường binh khí hiện có thể tạo ra bao nhiêu súng kíp mỗi tháng?
Chân Hữu Tài nói:
- Một ngàn cây.
- Không đủ.
Vương Phác cau mày nói:
- Tốc độ này vẫn quá chậm. Phải tiếp tục mở rộng quy mô của phường binh khí.
Nói xong hai người liền bước vào xưởng cuộn ống, chỉ thấy trong phòng lắp mấy chục bếp lò, hàng trăm thợ rèn đang gõ leng keng không ngừng ở bên trong, hai người dừng lại trước một cái lò, thấy thợ rèn học nghề lấy chiếc kìm sắt to kìm chặt một đoạn côn sắt tròn xoe, thợ rèn sư phụ rút ra một miếng sắt dài từ trong bếp lò đỏ rực, thử đánh lại côn sắt tròn xoe kia.
Chân Hữu Tài giới thiệu:
- Tướng quân, đây là cuốn đồng. Trước tiên đem chùy sắt luyện thành hai tấm sắt có độ dày đồng đều, sau đó cưa thành miếng sắt có độ dài và chiều rộng nhất định, nung đỏ trong lò, sau đó lại bọc côn sắt tròn đập cho đến khi miếng sắt cuộn thành ống tròn mới thôi. Đương nhiên, cái này chỉ là ống bên trong, ngoài ra còn ống bên ngoài, nòng súng cần có ống bên ngoài bảo vệ ống phía trong. Sau khi nung đỏ lại bọc lấy thiết tâm chùy chặt chẽ, không được để lại một kẽ hở nào, sau đó mới được đưa đi khoan lỗ.
Vương Phác nhíu mày hỏi:
- Tốc độ ở công đoạn này thế nào?
Chân Hữu Tài đáp:
- Công đoạn này còn được, chỉ cần đủ thợ rèn, mỗi tháng cuốn được năm ngàn ống súng cũng không thành vấn đề.
Vương Phác gật đầu, thầm nghĩ nếu có thể áp suất thủy lực, công đoạn này sẽ gia tăng tốc độ rất lớn, ống súng gia công xong chất lượng cũng được nâng cao rõ rệt, đương nhiên, độ chính xác và tầm bắn của súng kíp cũng được nâng lên tương ứng, xem ra công việc chiêu mộ nhân tài khoa học phải được chú trọng hàng đầu rồi.
Đang suy nghĩ thì Chân Hữu Tài dẫn Vương Phác vào phân xưởng khoan lỗ.
Trong căn phòng to lớn đang có hàng trăm thợ thủ công bận rộn, những tiếng xèo xèo khó nghe ầm ầm bên tai, Vương Phác đưa mắt nhìn một lượt, chỉ thấy trước mặt mỗi thợ thủ công đều dựng một thanh nòng súng, sau đó tay cầm súng khoan để đục lỗ, những chiếc súng khoan này là súng khoan nguyên thủy dạng kéo tay, dùng thừng trâu quấn lấy thân súng, kéo thân súng chuyển động, sau đó lắp thêm mũi khoan vào là thành súng khoan.
Chân Hữu Tài thở dài, nói:
- Tướng quân, tốn nhiều thời gian nhất chính là công đoạn này, phải xuyên qua từng thanh nòng súng dài hơn ba thước, ít nhất cần một tháng! Nếu phải hoàn thành chỉ tiêu mỗi tháng năm ngàn thanh nòng súng, sẽ phải tăng thêm bốn ngàn thợ thủ công thuần thục nữa.
Vương Phác cũng thở dài theo, thầm nghĩ, nếu có thể chiêu mộ được Tống Ứng Tinh, với nhân tài trí tuệ như thế, có lẽ sẽ tạo được mấy chiếc máy khoan thủy lực, như thế tốc độ xuyên vào nòng súng sẽ được tăng lên cực lớn, hơn nữa nòng súng được xuyên cũng càng trơn nhẵn hơn, tương tự hỗ trợ nâng cao tầm bắn và độ bắn chính xác của súng kíp.
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân, phía sau còn có phân xưởng cò súng và lắp ráp, có muốn tiếp tục xem không?
- Không xem nữa.
Vương Phác lắc đầu, bùi ngùi nói:
- Chỉ một tháng ngắn ngủi, ngươi có thể làm cho xưởng chế tạo thuốc nổ và binh khí sắp đóng cửa trước đây có được quy mô như ngày hôm nay, thật không dễ dàng gì.
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân quá khen.
Vương Phác lại nói:
- Tuy nhiên còn có một chuyện còn phải làm ngươi vất vả một chút.
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân cứ việc phân phó.
Vương Phác nói:
- Chuyện liên quan đến xưởng chế tạo binh khí và thuốc nổ ngươi tạm thời giao cho thuộc hạ xử lý đi, thời gian này công việc chính của ngươi là trù bị xưởng thuốc lá.
- Xưởng thuốc lá?
Chân Hữu Tài bối rối nói:
- Sao ty chức chưa nghe nói tới bao giờ?
Vương Phác khẽ mỉm cười, lấy ra một thứ đồ giống như làm trò ảo thuật, đưa cho Chân Hữu Tài rồi mới nói:
- Ngươi xem trước cái này.
Chân Hữu Tài nhận lấy thứ đồ đó xem, là cây thuốc lá nhỏ mịn bọc trong giấy cuộn, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Tướng quân, trong này là thuốc lá phải không? Có thể hút không?
- Đương nhiên có thể hút.
Vương Phác lấy lại điếu thuốc lá từ trong tay Chân Hữu Tài, ngậm trên miệng mình, dùng lửa châm đầu kia của điếu thuốc, sau đó hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Ngươi xem, đồ chơi này nhẹ dịu hơn thuốc lá sợi nhiều.
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân, xưởng thuốc lá mà ngài bảo ty chức chuẩn bị mở, chính là để sản xuất thứ đồ chơi này?
Vương Phác cười đáp:
- Đúng vậy.
Chân Hữu Tài nói:
- Có người mua không?
Vương Phác cười to nói:
- Ha ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Là một người hiện đại, Vương Phác đương nhiên biết tác hại của thuốc lá, loại đồ chơi thuốc lá này do người Anh điêng phát minh đầu tiên, sau đó được Columbus đưa tới châu Âu và thống trị toàn bộ thế giới trong năm trăm năm sau này! Dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần bạn thấy trống rỗng, cô đơn, bạn sẽ cần nó.
Có tắm và biểu diễn múa thoát y trong Tiêu Dao Tiên Cảnh, thêm cả xưởng thuốc lá và quán đánh bạc nữa, Vương Phác không tin không thu hút được đám thân sĩ cường hào óc đầy bụng phệ Giang Nam kia! Bọn chúng vơ vét đủ mồ hôi nước mắt của nhân dân, cường đoạt theo chúng tất sẽ khiến cho toàn bộ Giang Nam đại loạn, nhưng dùng thủ đoạn mềm dẻo này giết người thì sẽ không có ảnh hưởng tiêu cực.
Thủ đoạn mềm dẻo này chính là “Hoàng đổ độc”.
Tiêu Dao Tiêu Cảnh.
Hai gã đàn ông áo gấm ở trong phòng riêng đã sảng khoái kêu rên.
Sắp đến nửa đêm, hai người đàn ông áo gấm mới thỏa mãn đi ra khỏi phòng riêng.
Gã hầu trẻ tuổi đã chờ sẵn bên ngoài phòng, dẫn bọn họ lên Tiêu Dao lầu.
- Hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt rồi, thần tiên cũng chỉ như thế mà thôi.
- Đúng vậy, thế nào gọi là đàn ông chứ? Đây mới là đàn ông! Hai mươi lượng bạc này đáng tiêu lắm, rất đáng.
Hai gã đàn ông vừa nói vừa đi, lên lầu hai, chỉ thấy ở chính giữa của nhánh bắc giữa đại sảnh có đắp một sân khấu hình tròn, trên đó buông xuống màn trướng, nhìn không rõ cảnh tượng bên trong, đối diện thẳng với sân khấu là những hàng ghế đặt theo hình khuyên, trên đầu là ghế bành thoải mái, bên cạnh còn có tiểu cô nương xinh đẹp hầu hạ, phía sau là những hàng ghế dựa lớn, chỗ này gần như tất cả ghế đã kín chỗ rồi.
Gã hầu dẫn hai người đàn ông áo gấm tìm hai chiếc ghế bành ở nhánh trái sát sân khấu, mỉm cười nói:
- Hai vị gia mời ngồi.
Một người đàn ông áo gấm trong đó chỉ vào mấy hàng ghế bành ở giữa, nhíu mày hỏi:
- Tại sao họ được ngồi ở giữa, ta lại không được?
- Nhị vị gia có điều không biết rồi.
Gã người hầu cười nói:
- Mấy hàng ghế bành ở giữa kia là để sẵn cho các hậu huệ quý tộc huân thích trong thành Nam Kinh, chỉ có tước vị từ Bá gia trở lên mới có tư cách ngồi.
Khi người đàn ông áo gấm kia đang định tức giận, một người đàn ông khác vội khuyên nhủ:
- Thôi đi, chúng ta cứ ngồi đây đi.
Đang nói, ánh đèn ở đại sảnh tầng hai đột nhiên tối om, màn trướng trên sâu khấu cánh bắc của đại sảnh cũng chậm rãi được vén lên, gã người hầu nhắc nhở:
- Nhị vị gia, vở kịch hay bắt đầu rồi.