Tại trung tâm đại doanh Trung Ương Quân có một tòa đài đất cao hơn hai trượng, tòa đài đất này vốn đã có ngay từ đầu, sau lại được Vương Phác gia cố làm cho nó càng cao thêm, bây giờ nhìn lên đã như một tòa thành loại nhỏ thấp bé, trên đài đất chất đầy đồ vật này nọ, mặt trên đều được che phủ bằng vải dầu, không biết bên dưới là đồ vật gì?
Vương Phác cùng với Lý Thành Đống và Tổng binh bảy trấn, Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên, Lã Lục, Nộn Nương còn có hơn mười thân binh vây quanh đi lên đài đất, đại chiến sắp tới, Vương Phác cũng không đoái hoài tới việc tránh hiềm nghi gì nữa, trực tiếp mang theo Liễu Như Thị cùng Liễu Như Yên lộ diện lên đài, chẳng qua hai nàng cũng như Nộn Nương đều mặc vào quân trang.
Quân trang Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị cùng với Nộn Nương mặc có chút tương tự quân phục cổ bẻ kiểu nữ thời cận đại, quân trang của Trung Ương Quân là màu lam, lễ phục Tổng đốc của Vương Phác cũng là màu lam, tuy nhiên quân trang của các nàng là màu lục, đội trên đầu cũng không phải là mũ kê-pi, mà có chút giống mũ nồi.
Quân trang màu lục được cắt may khéo léo giống như được đặc biệt làm ra theo số đo của ba nàng, phác họa lên đường cong mềm mại lả lướt chạm nổi hết sức tinh tế, trong tư thế oai hùng hiên ngang lộ ra vô tận kiều mỵ, quân phục màu xanh biếc càng làm nổi bật làn da trắng nõn của các nàng, Lý Thành Đống, Bản Bản Thâm và Tổng binh bảy trấn khi nào thì gặp qua mỹ nhân như vậy, ánh mắt một đám đều thẳng tắp.
Chẳng qua thèm thuồng thì thèm thuồng, bọn họ cũng biết ba người phụ nữ này đều là Vương Phác độc chiếm, con mẹ nó có thằng nào bại não dám động đến?
Bờ phải kênh đào.
Hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và hai ngàn Bát Kỳ Triều Tiên tập kích lên trước đã lao ra bờ sông, giẫm lên tầng băng.
Nhiều đội tướng sĩ Thủy sư đứng thẳng tắp trên mạn phải của năm mươi chiến thuyền, cùng với từng đợt tiếng nổ, từng hàng hỏa lực đồng loạt đánh tới, lỗ thuẫn binh của Kiến Nô xông lên trước nhất lập tức ngã xuống hơn trăm người, cự ly bắn vẫn còn có chút xa, tỉ suất trúng đích của Hỏa thương Đại Đồng quá thấp.
Lỗ thuẫn binh Kiến Nô theo ở phía sau lập tức bắt đầu bổ khuyết.
Từng mặt lỗ thuẫn được dựng lên, rất nhanh tại trên mặt băng trước sau kết thành ba bức tường thuẫn, dưới sự thôi thúc của lỗ thuẫn binh đi phía trước chậm rãi di động, tướng sĩ Thủy sư trên thuyền quân Minh lại đánh tới mấy hàng hỏa lực đồng loạt, đánh cho lỗ thuẫn của Kiến Nô keng keng rung động, cung tiễn thủ Kiến Nô nối gót theo sau khẩn trương khom người xuống, thật cẩn thận theo sau bức tường thuẫn di động phía trước.
Bờ sông cách chiến thuyền Thủy sư ở giữa sông có bảy mươi trượng, khoảng cách này đã vượt ra khỏi tầm bắn của cung tiễn Kiến Nô, tầm bắn của cung tiễn Kiến Nô tối đa chỉ có năm mươi trượng, đó là nguyên cớ nhóm cung tiễn thủ Kiến Nô phải dọc theo mặt sông tiến lên phía trước ít nhất hai mươi trượng, thì mũi tên mới có thể bắn tới chiến thuyền quân Minh ở giữa sông.
- Rầm rầm rầm...
Cùng với tiếng nổ ầm vang kịch liệt, đại địa bỗng nhiên bắt đầu rung động, bốn chiến thuyền ở phía ngoài cùng nổ súng.
Hơn bốn mươi khẩu Phật Lang cơ pháo đồng thời nổ súng, đoàn đoàn hồng quang tựa như trăm đóa hoa nở rộ bung nở thành pháo hoa khổng lồ, chói lọi không gì sánh được, trong khoảng cách không đến trăm trượng, lực sát thương của Phật Lang cơ pháo rất là đáng sợ.
Lỗ thuẫn kiên cố dày ba tấc thoáng chốc đã nổ tung thành mảnh vụn đầy trời, hơn bốn mươi khỏa thiết đạn nặng mấy chục cân sau khi liên tục xuyên thủng ba mặt tường thuẫn, lại dẫn theo tiếng rít thê lương đâm sầm vào giữa trận Kiến Nô dày đặc, tựa như hơn bốn mươi đạo huyết cày tại trong trận Kiến Nô cày ra hơn bốn mươi con đường máu.
Bức tường lỗ thuẫn hoàn chỉnh của Kiến Nô trong thoáng chốc liền trở thành một đống mảnh vụn tan tành, không thể tiếp tục che chắn cho quân Kiến Nô phía sau.
Trung đội chen chúc tranh nhau nối gót mà tới, bỗng chốc mất đi sự bảo hộ của lỗ thuẫn quân Kiến Nô từng hàng từng hàng liền ngã xuống, mắt thấy đồng bạn bên cạnh liên tiếp ngã xuống, số Kiến Nô còn lại hoàn toàn mất đi dũng khí tiếp tục tiến lên, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai cái chân, đều ném đi lỗ thuẫn nặng nề chạy trối chết.
Ở trên bờ đôn đốc trận chiến Đa Đạc tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ cao cánh tay phải hung hăng chém xuống.
Mưa tên ngập trời từ mặt sau đại trận Kiến Nô vút qua khoảng không bay vọt lên, tựa như vô tận châu chấu bay, hầu như che lấp cả vầng thái dương trên bầu trời, hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và Triều Tiên thật vất vả lắm mới chạy thoát được về bờ trong nháy mắt toàn bộ bị bắn thành nhím, đối với đội quân tay sai, Kiến Nô Dã Trư Bì chưa bao giờ quý trọng sinh mạng của bọn họ.
Nhìn thi thể Bát Kỳ Hán quân và Triều Tiên ngã chết đầy đất bên bờ, Đa Đạc hài lòng gật đầu, cánh tay phải vung lên trước, lại có hai đội hình Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên sát cánh nhau reo hò tập kích tới, lần này Kiến Nô xuất kích chừng vạn người, ngoại trừ năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên, còn có năm ngàn Bát Kỳ tinh binh thuộc Tương Lam Kỳ!
Năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên dùng hơn hai ngàn năm trăm khối lỗ thuẫn khổng lồ trước sau dựng thành mười bức tường thuẫn kiên cố, che chở cho năm ngàn danh cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ phía sau ép tới chiến thuyền quân Minh tại trung tâm kênh đào.
- Rầm rầm rầm...
Cùng với một trận tiếng nổ ran vang dội đất rung núi chuyển, Phật Lang cơ pháo trên chiến thuyền quân Minh đều nổ súng, lại là hơn mười khỏa thiết đạn đặc ruột nóng rực như một mũi nhọn đâm thẳng vào trong mặt trận Kiến Nô, lần nữa cày ra hơn mười con đường máu, tuy nhiên lúc này đây Kiến Nô cũng không tan vỡ, hơn hai ngàn cỗ thi thể vẫn còn nằm trên bãi sông sau lưng, Kiến Nô lần này xuất chiến không còn dám dễ dàng thối lui.
Tiến lên trước có lẽ sẽ chết trận, lui về sau lại chắc chắn chết không thể nghi ngờ, so sánh hai cái với nhau, cũng chỉ có thể kiên trì xông lên phía trước thôi.
Trong tiếng hô quát đến khản cả giọng của Tá lĩnh và Tham lĩnh Kiến Nô, Kiến Nô ở hàng sau cấp tốc dồn lên bổ khuyết cho hàng trước, hơn bốn mươi khe hở bị cày mở rất nhanh đã được bổ sung, hàng loạt hỏa lực Thủy sư quân Minh đánh tới đâm vào bức tường thuẫn kiên cố, lại là một trận bụp bụp rung động, nhưng đến một cọng lông của Kiến Nô cũng không hề bị thương tổn.
- Rầm rầm rầm...
Lại là một trận nổ đùng đoàng vang dội đất rung núi chuyển, đạn pháo của Phật Lang cơ pháo lần thứ hai đánh tới, bức tường thuẫn dày đặc của Kiến Nô lần nữa bị cày ra hơn mười chỗ hổng, thiết đạn nóng rực gào thét quét qua, thân thể đứt chân cụt tay nằm lăn đầy đất, lại mang đi trên trăm sinh mạng tươi sống, nhưng chỗ hổng bị cày mở rất nhanh đã được lấp lại.
Chờ Phật Lang cơ pháo đánh xong vòng đạn pháo thứ ba, Kiến Nô rốt cục đã đi hết được hành trình tử vong dài hơn hai mươi trượng này, Kiến Nô tránh sau bức tường thuẫn rốt cục có thể dùng cung tiễn đánh trả rồi, cùng với âm thanh dây cung rung động liên tiếp không ngừng, một đợt sóng mưa tên như châu chấu vút qua khoảng không bay vọt lên cao, mang theo tiếng rít gào thét hướng đến chiến thuyền quân Minh ở giữa sông hợp lại hung hăng rơi xuống.
Tướng sĩ quân Minh phòng thủ trên boong thuyền tan tác ngã xuống, mưa tên dày đặc gần như đem boong tàu chiến thuyền bắn thành con nhím, tướng sĩ quân Minh may mắn còn sống hoảng sợ thối lui về trong khoang thuyền.
Kiến Nô chính là đang chờ đợi thời khắc này!
Đa Đạc giơ cao hai tay, hướng tới trước dùng sức chém ra, lại có hơn năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên và hơn năm ngàn Bát Kỳ Hán quân đồng thời xuất trận, cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ từ hai cánh trái phải vòng qua giương cung bắn tên, hướng về phía hơn năm mươi chiến thuyền Thủy sư quân Minh tại trung tâm kênh đào mãnh liệt bổ tới, khóe miệng lạnh như băng của Đa Đạc nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
Chỉ cần dùng cung tiễn thủ khống chế Hỏa thương đội trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh, trận chiến này sẽ không phải lo lắng nữa!
Đại pháo của chiến thuyền Thủy sư quân Minh tuy rằng lợi hại, nhưng tần suất bắn ra quá chậm, khoảng cách bảy mươi trượng, không đến thời gian uống cạn một chun trà đã có thể xông tới, thời gian ngắn như thế, Thủy sư quân Minh đỡ đòn uy hiếp của cung tiễn thủ có thể bắn ra mấy phát đạn pháo? Có năng lực tạo thành sát thương bao lớn với quân Bát Kỳ đây?
Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng hơn một vạn người đối phó với không tới năm ngàn Thủy sư trên thuyền, hẳn là dư dả rồi!
Quân Minh trên chiến thuyền Thủy sư dường như đã bị cung tiễn Kiến Nô bắn đến bối rối, đường bắn của Phật Lang cơ pháo rõ ràng đã trở nên hỗn độn, cái trúng cái không gây cho Kiến Nô thương vong rất có hạn, theo tiếng quát của các tướng lĩnh, ba ngàn lỗ thuẫn binh còn dư lại và hơn bốn ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ cũng ép lên phía trước, tiến hành cung tiễn áp chế cự ly gần.
Năm ngàn Bát Kỳ Hán quân và năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên lách qua hai cánh đi lên rất nhanh liền ép tới gần trong vòng hai mươi trượng, một chút công phu trong chốc lát nữa thôi, bọn họ liền có thể vọt lên trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh tiến hành thịt bác chiến, Đa Đạc thở phào một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái, tiến trình chiến tranh thuận lợi đến không ngờ, gã không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền giải quyết xong chiến thuyền Thủy sư quân Minh.
Tuy nhiên rất nhanh, nụ cười trên mặt Đa Đạc liền đọng lại!
Phía bên phải sườn mạn chiến thuyền Thủy sư quân Minh không hề có dấu hiệu nào xuất hiện cao thấp hai hàng lỗ bắn chi chít, từng dãy Hỏa thương từ lỗ bắn đưa ra ngoài, một trận gió mát thổi qua làm Đa Đạc rùng mình một cái, khẩn cấp giơ lên kính viễn vọng một lỗ áp mắt vào cẩn thận quan sát, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch!
Trước mắt Đa Đạc tối sầm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Thủy sư quân Minh chết tiệt quả thật giảo hoạt! Những tên Nam Minh mọi rợ chết tiệt này lại nghĩ ra cách đục lỗ bên mạn thuyền, sau đó trốn ở trong khoang thuyền chỉa súng ra bên ngoài bắn!? Trời ạ, Hỏa thương đội của quân Minh có boong tàu che chở, cung tiễn áp chế còn có tác dụng gì?
- Rầm rầm rầm...
- Rầm rầm rầm...
- Rầm rầm rầm...
Một loạt tiếp một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, Kiến Nô đang vui sướng tiến lên phía trước liền tựa như cỏ dại bị gió thổi đổ tan tác ngã lăn xuống, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng than khóc, tiếng mắng chửi, tiếng quát tháo thoáng chốc đan xen vào nhau, cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ ở giữa có lỗ thuẫn bảo hộ, hai cánh Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên xông tới lại không có phúc khí này, "da lợn rừng" trên người bọn họ căn bản một chút hữu dụng cũng không có.
Tàn sát, xác thực chính là tàn sát trắng trợn!
Năm ngàn Bát Kỳ Hán quân và năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên bị Hỏa thương đội của quân Minh bắn hạ luân phiên tan tác ngã xuống, khoảng cách hai mươi trượng quá gần, huống chi đội ngũ Kiến Nô quá dày đặc, Hỏa thương thủ của quân Minh căn bản không cần nhắm, tùy tiện hướng phía trước bắn một phát nhất định có thể đánh chết hoặc đả thương ít nhất hai người Kiến Nô!
Bị hỏa lực đồng loạt dày đặc của quân Minh đánh cho tỉnh mộng quân Kiến Nô liền giống như nước thủy triều rút xuống, xông lên mặt sông có chừng một vạn người, có thể còn sống sót trốn về bờ sông cũng chỉ có không đến sáu ngàn người.
Thời điểm thắng lợi sắp tới tay lại lỡ mất, chênh lệch thật lớn khiến Đa Đạc tức giận đến lồng lộn, Đa Đạc leng keng rút ra loan đao, mũi đao rét buốt giương tới trước, khàn cả giọng rống to:
- Không được rút lui, tất cả không được rút lui, truyền lệnh, truyền lệnh xuống, tất cả Bát Kỳ Hán quân, Bát Kỳ Triều Tiên, tất cả hàng quân tiền Minh, hết thảy xuất kích...
Xung động là ma quỷ, Đa Đạc đã điên rồi.