Tôn Truyền Đình và Tiền Khiêm Ích đang đánh cờ, Vương Phác, Lã Đại Khí ngồi một bên xem, ván cờ đã đến hồi quyết định, Vương Phác không nhịn được nói:
- Lão gia tử, ván này ngài sắp hết khí (1) rồi!
- Hừ.
Tiền Ích Khiêm phản ứng:
- Hầu gia, xem cờ không nói mới là người quân tử.
Vương Phác cười, nói đùa:
- Ta vốn không phải là quân tử gì cả, ta chỉ là kẻ võ biền.
- Hầu gia!
Hai người đang nói đùa, Tiểu Thất sải bước đi vào thư phòng, trước hết chào Vương Phác theo nghi thức quân đội, rồi chắp tay thi lễ với ba người Tôn Truyền Đình, nói:
- Hầu gia, ba vị các lão, Đường Thắng vừa mới hồi báo, Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng, Vương Đạ đi theo cửa Thái Bình, định nắn gân binh lính chúng ta, cuối cùng vẫn bị chặn lại.
- Ha ha.
Vương Phác cười lạnh mấy tiếng, nói:
- Hiện giờ quan lại cứng đầu trong triều không nhiều lắm, Sử Khả Pháp là một, còn Cao Hoằng Đồ ấy à, kém xa!
Cung Càn Thanh.
Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng, Vương Đạc đang cáo ngự trạng trước mặt hoàng đế Long Vũ.
Nghe xong lời tường thuật sống động của Khương Viết Quảng và Vương Đạc, hoàng đế Long Vũ giận đến nỗi mặt mày xanh mét, nghiến răng nói:
- Vương Phác không có công văn của nội các, lại không có lệnh điều động của Binh bộ, dám tự tiện điều động đại doanh Trung ương quân Yến Tử Ki, hơn nữa còn vô pháp vô thiên phong tỏa các cửa thành Nam Kinh! Càng đáng giận hơn là còn dám giết mệnh quan triều đình! Hắn muốn làm gì, muốn làm phản sao?
- Vạn tuế gia.
Cao Hoằng Đồ run giọng nói:
- Vương Phác không coi Vạn tuế gia và nội các ra gì cả.
Trương Tử An đứng bên cạnh, lạnh lùng thầm nghĩ, Vương Phác là người như thế nào chứ? Ngay cả tiên đế hắn cũng không coi vào đâu, thì nội các có là gì đối với hắn? Cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như Cao Hoằng Đồ ngươi mới cho rằng nội các làm nên chuyện, chỉ mong ngươi có thể quay lại con đường đúng đắn, không gây rắc rối nữa, có lẽ còn giữ được cái mạng.
- Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Thật là buồn cười.
Hoàng đế Long Vũ tức giận nói:
- Lẽ ra trẫm không nên muốn giết tên loạn thần tặc tử đó, không nên muốn giết hắn!
- Vạn tuế.
Cao Hoằng Đồ nghiêm nghị nói:
- Thần có một dự cảm rất xấu, lần này Vương Phác đột nhiên phái Trung ương quân phong tỏa các cửa thành Nam Kinh, nhất định có âm mưu gì đó không thể cho ai biết!
Hoàng đế Long Vũ biến sắc, kêu lên:
- Chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm phản?
Hoàng đế Long Vũ không thể không lo lắng, nếu Vương Phác muốn làm phản, với thực lực hùng hậu của Trung ương quân trong tay hắn, là chuyện hế sức dễ dàng, ngay cả một chút năng lực phản kháng nhỏ nhoi, hoàng đế Long Vũ cũng không có.
- Thà rằng tin chuyện xấu là có, còn hơn là lơ là chủ quan.
Cao Hoằng Đồ trầm giọng nói:
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải ra tay trước để kiềm chế đối phương.
- Đúng, phải ra tay trước.
Khương Viết Quảng, Vương Đạc đồng thanh phụ họa.
Hoàng đế Long Vũ nghe nói Vương Phác muốn làm phản, lập tức ruột rối như tơ vò, luôn miệng nói:
- Cao các lão, ra tay trước như thế nào đây?
Cao Hoằng Đồ nói;
- Phải điều gấp ba vệ đại quân Kim Sơn, Quan Hải, Lâm Sơn vào kinh, trang bị vũ khí cho các thái giám trong cung và các gia đinh trong các phủ của quan viên, ấn định thời điểm, trong ngoài phối hợp, để ba vệ đại quân đối phó với Trung ương quân ở các cửa thành, thái giám trong cung, gia đinh trong các phủ quan chịu trách nhiệm bảo vệ và tấn công hành dinh tổng đốc Ngũ tỉnh của Vương Phác, chỉ cần Vương Phác chết đi, Trung ương quân sẽ như rắn mất đầu, không đáng để lo nữa!
“Ngu xuẩn!”
Mặt Trương Tử An lộ vẻ khinh thường, thầm nghĩ nếu Vương Phác thật sự muốn làm phản, hắn còn ngồi đó chờ ngươi điều ba vệ Kim Sơn, Quan Hải, Lâm Sơn tới Nam Kinh ư? Chỉ sợ tối hôm qua hắn đã hành động rồi! Cho đến bây giờ, sở dĩ Vương Phác không ra tay, là vì hắn không có ý định làm phản.
- Tốt!
Hoàng đế Long Vũ gật đầu lia lịa:
- Cao các lão, hết thảy đều nhờ cậy ở ngài.
Bái biệt hoàng đế Long Vũ rời khỏi Ngọn Môn, Cao Hoằng Đồ nói với Khương Viết Quảng và Vương Đạc:
- Khương các lão, Vương các lão, hai vị trở về phủ phân công nhau chuẩn bị đi. Mà là chuyện này nhất định phải giữ bí mật, đừng cho gia định hộ viện của quý phủ biết rõ nội tình, chỉ nói là canh phòng cẩn mật, đề phòng đạo tặc.
Khương Viết Quảng, Vương Đạc luôn miệng đáp:
- Các lão yên tâm, môn hạ sẽ làm việc cẩn thận.
Ba người chia tay trở về phủ chuẩn bị. Hoàng đế Long Vũ cũng sai Trương Tử An triệu tập hơn trăm thái giám trong cung, có điều buồn cười là, hơn trăm thái giám này là do Vương Phác đưa vào cung.
Dường như phe Tôn – Vương chỉ muốn áp đảo tinh thần của bọn Cao Hoằng Đồ, sau khi phái quân trấn giữ các cửa thành Nam Kinh, cũng không có thêm hành động gì, hơn nữa, chỉ cần không phải là quan viên triều đình và sai dịch của quan phủ, những người buôn bán nhỏ và dân chúng bình thường đều có thể tùy ý ra vào thành, Trung ương quân không tăng cường kiểm tra.
Cao Hoằng Đồ rất dễ dàng liên lạc được với ba vệ quân Kim Sơn, Lâm Sơn và Quan Hải.
Thấm thoát đã năm ngày trôi qua, thành Nam Kinh vẫn yên bình, ba vệ quân Kim Sơn, Quan Hải và Lâm Sơn đã đến Qua Phụ, cách Nam Kinh chỉ một ngày đường. Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng và Vương Đạc không có năng lực gì về chính trị, về quân sự lại càng ngu ngốc, thấy đại doanh Trung ương quân Yên Tử Ki không có động tĩnh gì, cho là Vương Phác đang đắc chí, không nắm được tình hình bên phía họ.
Trước mặt Khương Viết Quảng, Vương Đạc, Cao Hoằng Đồ đắc ý nói:
- Ba vệ Kim Sơn, Lâm Sơn, Quan Hải tới theo đường thủy, ban ngày không đậu bên bờ giả làm thương thuyền, thì cũng nấp trong cỏ lau, bụi rậm, chỉ đến tối mới chèo thuyền đi, hành động vô cùng bí ẩn, đến tận bây giờ Vương Phác cũng vẫn còn chưa hay biết, ha ha!
Khương Viết Quảng khen ngợi:
- Các lão bày mưu đặt kế từ xa nghìn dặm mà quyết định thắng bại, lần này Vương Phác chết chắc!
Vương Đạc phụ họa:
- Đúng vậy, các lão mưu kế thần tình, nhấc tay là có thể trừ diệt tên quyền nịnh Vương Phác, có thể nói ngài là trọng thần trung hưng Đại Minh, sau này tất nhiên tên tuổi của các lão sẽ lưu danh thiên cổ trong sử sách.
- Hề hề!
Cao Hoằng Đồ vui vẻ nói:
- Khương các lão, Vương các lão quá khen, lão phu thẹn không dám nhận.
Khương Viết Quảng nói:
- Tuy nhiên, thưa các lão, mặc dù Vương Phác chưa hay biết, nhưng Trung ương quân cũng không phải dễ qua mặt, chưa xong việc thì tuyệt đối không thể lơ là.
- Ừ.
Cao Hoằng Đồ gật đầu nói:
- Khương các lão nhắc nhở rất đúng, tuy nhiên lão phu đã bàn định kỹ càng với tổng binh ba trấn Kim Sơn Lâm Sơn và Quan Hải, thời gian ra tay là giờ Tý đêm mai. Đến lúc đó, ba vạn đại quân Quan Hải vệ sẽ kiềm chế đại doanh Trung ương quân Yên Tử Ki, bốn vạn đại quân của hai vệ Kim Sơn, Lâm Sơn chịu trách nhiệm giải quyết các đội Trung ương quân ở các cửa thành Nam Kinh, gia đinh hộ viện của lão phu và hai vị các lão cùng với thái giám trong cung, tổng cộng là hơn tám trăm người, chịu trách nhiệm tấn công hành dinh tổng đốc, giết chết Vương Phác.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Trong điện Phụng Thiên, Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí cùng với phần lớn đảng viên đảng Đông Lâm theo thường lệ cáo bệnh ở nhà, hoàng thân quốc thích trong thành Nam Kinh bắt chước, cũng lười tới tham gia hội nghị triều đình, cho nên trong cung điện rộng lớn như vậy mà chỉ có lèo tèo mười mấy quan văn. Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng, Vương Đạc và mười mấy quan văn tung hô vạn tuế, rồi đứng lên xếp thành hàng.
Hoàng đế Long Vũ nhìn thấy trước sân chầu chỉ có lèo tèo mười mấy quan văn, trong lòng tức giận, đang định hạ lệnh bãi triều, ngoài đại điện chợt vang lên tiếng bước chân vội vàng, hoàng đế Long Vũ chăm chú nhìn lên, thấy Tôn Truyền Đình với bước chân chữ bát đang vững vàng đi vào, theo phía sau Tôn Truyền Đình là Vương Phác rồi đến Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí và cuối cùng là mười mấy quan viên đảng Đông Lâm.
Tôn Truyền Đình đi thẳng tới trước thềm điện, quỳ xuống đất nói to:
- Hạ thần Tôn Truyền Đình, bái kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế...
Phía sau Tôn Truyền Đình, Vương Phác, Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí và đám người đảng Đông Lâm quỳ xuống, tung hô vạn tuế, hoàng đế Long Vũ hoang mang ngơ ngác, đám Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng và Vương Đạc cũng hoang mang ngơ ngác, lúc này trong đầu họ chỉ có một ý niệm: người đến là có ý đồ không tốt, người tốt đã không đến!
(1) Khí: Trong cờ vây, các giao điểm trống nằm ngay cạnh quân cờ gọi là "khí" của quân cờ đó. Quân cờ đứng ở giữa bàn có 4 "khí", đứng ở biên có 3 "khí" và đứng ở góc có 2 "khí". Nếu một quân hoặc một nhóm quân không còn "khí", quân đó hoặc nhóm quân đó sẽ bị bắt và đưa ra khỏi bàn cờ. Nếu quân đó hoặc nhóm quân đó chỉ còn một "khí", điều đó có nghĩa là nó đang bị đe dọa, đang bị "đả cật" và sẽ bị đối phương bắt ngay sau nước đi tiếp theo.