Vương Phác bố trí trận đấu tỷ võ này vẫn là để thị uy.
Vương Phác muốn quân Trung Ương hùng mạnh, ấn tượng không thể chiến thắng luôn khắc sâu vào tâm trí của mỗi tướng sỹ quân Giang Bắc, cuối cùng Vương Phác đã thực hiện được mục đích của mình.
Từ 200 người được tổng binh 7 trấn chọn ra từ các vệ đội dù đều là lão binh đã trải qua trăm trận chiỉnhồi, ra chiến trường tuyệt đối nghiêm túc, nhưng họ đâu đã trải qua huấn luyện thể năng khổ nhục? Hành quân võ trang 20 dặm khi chạy về tới, ai nấy đều thở gấp như lên dốc, chẳng còn đáng bao sức lực nữa rồi.
Mà tướng sỹ quân Trung Ương, hành quân võ trang chạy gấp 20 dặm chẳng thấm tháp vào đâu.
Vốn nguyên tắc thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu, Vương Phác đã đưa ra cường độ tập luyện cho tướng sỹ quân Trung Ương quả thực có thể dùng từ biến thái để hình dung, cuộc hành quân võ trang 20 dặm sớm hay muộn gì cũng phải chạy 2 chuyến. Mặt khác, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, tuyệt đối không được gián đoạn! Cho nên các tướng sỹ quân Trung Ương đánh trận vô cùng hưng phấn, rốt cuộc đã không phải luyện tập nữa rồi.
Chạy xong 20 dặm tới núi nhỏ, một trận quần đấu đã thể hiện rõ sự khác biệt của hai đội.
Tinh binh Giang Bắc được chọn từ hàng ngàn vạn người cũng đều có thân thủ rất tốt, ban đầu hầu như tất cả đều là chiêu độc, tuyệt đối không có bất kỳ thủ đoạn bịp bợm nào. Nhưng họ chỉ biết đơn thương độc mã, ít phối hợp với nhau, còn quân Trung Ương dù không có kinh nghiệm chiến đấu, chiêu thức cũng có vẻ ngượng ngịu, nhưng họ lại đoàn kết tác chiến, phối hợp ăn ý với nhau.
Cộng thêm tướng sỹ quân Trung Ương có ưu tuế thể năng tuyệt đối, chỉ qua một lát 200 tinh binh Giang Bắc liền bị tan rã, chật vật không chịu nổi đành trốn xuống núi.
Tổng binh 7 trấn Lý Bản Thâm, Lý Thành Đống trợn tròn mắt quan sát, 200 tinh binh Giang Bắc này có lẽ đều là tinh binh được chọn ra từ hàng ngàn vạn người trong vệ binh của họ, còn 200 lính quân Trung Ương lại chỉ là tùy ý lấy ra một đại đội, kết quả cuối cùng lại là quân Trung Ương chiến thắng hoàn toàn. Kết quả này không thể không khiến bọn họ khiếp sợ!
Quân nhân đều là những người thô kệch không có văn hóa, họ không có lý tưởng gì, cũng không có hoài bão gì, họ chỉ tin vào nắm đấm.
Một đại đội bộ binh bình thường của quân Trung Ương đều có thể đánh bại được 200 quân tinh nhuệ được chọn từ ngàn vạn quân Giang Bắc, điều này chỉ có thể chứng minh một sự thực, nếu hai quân đang khai chiến, mười vạn quân Giang Bắc căn bản không phải là đối thủ của bốn vạn quân Trung Ương.
Hai ngày sau Vương Phác lại hạ quân lệnh tiếp, phàm thì hai huynh đệ hoặc ba huynh đều đầu quân trong quân Giang Bắc chỉ cho giữ lại một người!
Ngô Thắng Triệu, Cao Tiến Khố, Lý Thành Đống trong hàng ngũ Cao Kiệt đều tập trung trong trướng Lý Bản Thâm, Cao Tiến Khố vừa bước vào trướng liền chửi:
- Con mẹ nó, ban đầu là giải tán người già và trẻ nhỏ, hôm qua lại giải tán con trai độc nhất, hôm nay lại hạ lệnh nói phàm huynh đệ cùng tòng quân trong quân chỉ cho giữ lại một người, danh sách của bố mày xóa rồi lại xóa nữa, hai vạn nhân mã bây giờ chỉ còn lại hơn 8000 người.
Ngô Thắng Triệu tức giận nói:
- Ngươi còn còn lại hơn 8000 người, trong doanh trại của ta đã chỉ còn lại hơn 5000 người rồi.
Lý Thành Đống nói:
- Đây cũng không phải là chuyện hay sao? Mặc dù số người ít, nhưng người giữ lại đều là tráng đinh có thể chiến đấu, thực lực của quân Giang Bắc cũng chẳng yếu đi bao nhiêu.
- Các ngươi đừng nói nữa.
Lý Bản Thâm không kìm được nói.
- Nếu mọi người đã làm như vậy rồi, còn gì đâu mà nói nữa.
- Ôi.
Ngô Thắng Triệu thở dài.
- Chỉ e là cuối cùng chúng ta đều thành tổng binh tay không thôi.
Lý Thành Đống phản đối:
- Nếu quả thực Hầu gia muốn để chúng ta thành tổng binh tay không, như vậy chẳng phải cũng rất khó làm việc rồi sao? Quân Trung Ương vừa đưa đại pháo tới đây, lại đánh thêm mấy lượt hỏa lực, quân Giang Bắc chỉ e là nổ doanh thôi!
Ngô Thắng Triệu ngẫm thấy Lý Thành Đống nói cũng có lý, nếu Vương Phác muốn họ thành tổng bình tay không quả thực không cần phải phí sức thế, trực tiếp xông vào đánh một trận là được. Vì vậy liền vò đầu nói:
- Vậy các ngươi hãy nói xem, trong hồ lô này của Hầu gia rốt cuộc là có thuốc gì?
- Ngươi còn không hiểu sao?
Lý Thành Đống nói.
- Hầu gia cũng xuất thân là võ tướng, hắn biết quân đội là thế nào! Cho nên ta khuyên mấy người các ngươi một câu, nhân lúc còn chưa muộn hãy cẩn thận một chút, đừng nghĩ tới chuyện ăn bớt, ăn không quân lương, có suy nghĩ này chi bằng nghĩ cách làm thế nào có lính tốt, đánh trận hay.
Lý Thành Đống chỉ nói đúng phân nửa, Vương Phác quả thực không có ý để đám người Lý Bản Thâm làm tổng binh tay không. Nhưng hắn quyết tâm chỉnh đốn 3 trấn Giang Bắc lại còn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Sau cùng Lý Bản Thâm nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, ta và ngươi cũng nên tới gặp Hầu gia. Hầu gia có phải muốn ta và ngươi làm tổng binh không quân không, điều này chỉ cần trở về là biết thôi.
Một lát sau, trong trướng Vương Phác đại bản doanh quân Trung Ương.
Vương Phác nhận danh sách của đám người Lý Bản Thâm trình lên, thấy sau khi cắt giảm 3 lần, binh mã 7 trấn đã chỉ còn lại chưa tới bốn vạn người, chín vạn người còn lại đã bị giải tán hết rồi về quê hết rồi.
- Ừ.
Vương Phác gật đầu, đặt danh sách xuống, trầm giọng nói:
- Bây giờ bổn hầu tuyên bố với các ngươi một quyết định.
Tổng binh 7 trấn Lý Bản Thâm khẩn trương ưỡn ngực, ánh mắt dồn về phía Vương Phác.
Vương Phác nói:
- Cuộc tỷ võ trong quân 2 hôm trước các ngươi cũng đã thấy rồi, 200 quân tinh nhuệ quân Giang Bắc được chọn ra từ ngàn vạn người lại không đánh được một đại đội bộ binh bình thường của quân Trung Ương, tố chất của quân Giang Bắc quá kém, đội quân này mà đưa ra chiến trường, đó là muốn bọn họ đi chết rồi!
Đám người Lý Bản Thâm đều cúi gằm mặt xuống.
Vương Phác đem chuyện quân Giang Bắc ra bỡn cợt quả không đúng chút nào, tuy làm người ta tức giận, nhưng sự thực vẫn là như thế, không khỏi khiến bọn họ phải cúi đầu xuống.
- Cho nên ….
Vương Phác lạnh lùng liếc mắt nhìn tổng binh 7 trấn, nói tiếp:
- Bổn hầu quyết định đưa bốn vạn người còn lại sau khi đào thải này tới đại bản doanh Yên Tử Cơ, theo tiêu chuẩn rèn luyện của quân Trung Ương để rèn luyện quân sự nghiêm khắc đối với họ.
Cho đến hôm nay, quân Giang Bắc đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Vương Phác, làm thế nào sắp xếp lại biên chế quân Giang Bắc đã do Vương Phác định đoạt rồi, tổng binh 7 trấn dù trong lòng có không phục cũng không còn cách nào khác nữa rồi, càng huống chi bây giờ xem như tổng binh 7 trấn muốn kéo quân đi, tướng sỹ quân Giang Bắc cũng không thể đi theo họ được.
- Hả?
- Cái gì?
- Sao lại thế?
Tổng binh 7 trấn kinh ngạc thất sắc, đưa quân đội tới đại bản doanh Yên Tử Cơ huấn luyện, đó chẳng phải là cướp binh quyền của họ sao? Lý Thành Đống liền kêu lên:
- Vậy ty chức làm sao bây giờ?
- Ngay cả các ngươi, bổn hầu cũng có sắp đặt khác.
Vương Phác trầm giọng nói.
- Lần này bắc phạt các ngươi theo quân xuất chinh. Các ngươi có thể tự do chọn hỏa thương doanh, trại pháo doanh, trường thương doanh hoặc truy trọng làm phó quan phụ tá tập sự, trước tiên luyện tập thành thạo chiến thuật của quân Trung Ương, sau đó vẫn làm tổng binh của các ngươi như cũ.
- Vậy quân của ty chức thì sao?
Ngô Thắng Triệu liền la lên:
- Sau khi huấn luyện xong có trả lại cho ty chức không?
- Quân của ngươi! Là quân của ngươi sao?
Vương Phác trừng mắt nhìn Ngô Thắng Triệu, sau đó liếc sang tổng binh 6 trấn khác, lạnh lùng quát:
- Các ngươi đều nghe theo lời của bổn vương rồi, quân Giang Bắc là quân của triều đình, không phải là quân của cá nhân các ngươi. Sau khi quân Giang Bắc được huấn luyện xong, triều đình cho ai thống lĩnh thì giao cho người đó, còn các ngươi, cho các ngươi thống lĩnh quân nào các ngươi được quân đó, đừng có nhiều lời nữa!