Tiếng tù và sừng trâu lệnh vừa mới vang lên ngoài thành, Ma Can liền mang theo ba đại đội lão binh Trung Ương Quân đi lên đầu tường thành.
Đi cùng lên thành còn có tám trăm dân tráng Sơn Đông, những dân tráng Sơn Đông này có một số xuất thân Vệ Sở quân, một số xuất thân tội phạm, còn có một số hán tử nông gia ngưỡng mộ uy danh của Trung Ương Quân đến đây tòng quân, Mặt Sẹo đã tiến hành mấy tháng huấn luyện quân sự nghiêm ngặt với bọn họ, so với Vệ Sở quân của Đại Minh triều trước kia mạnh hơn đâu chỉ vài lần?
Ma Can nguyên danh Mã Cảm, bởi vì người gầy tong như cây trúc, Mặt Sẹo liền cho gã cái tên hiệu “Ma Can”.
Đừng thấy Ma Can gầy còm, nhấc lên đại thương Bạch Lạp múa may cũng là uy lực như hổ, mười mấy hán tử bình thường cũng đừng mơ tưởng đến gần người gã, lại nói tiếp mười mấy Thương binh giáo quan của đại doanh Yên Tử Ki chính là theo gã học thương pháp đấy!
Ma Can cầm đại thương Bạch Lạp trong tay đâm một cái trên đầu thành, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ đều đến đây lên tinh thần cho lão tử, cho bọn Thát tử Mông Cổ đáng chém ngàn đao lau mắt mà nhìn, cái gì mới là đàn ông chân chính, cái gì mới là quân đội chân chính! Luận đánh trận, ha hả, Thát tử Mông Cổ còn kém xa lắm!
- Ngao ngao ngao...
Trên đầu thành sáu trăm tướng sĩ Trung Ương Quân và tám trăm dân tráng nhất thời giống như lang sói gào rú, đây là truyền thống tốt đẹp Vương Phác đã tạo cho Trung Ương Quân, phàm là trước khi chiến đấu, các tướng lĩnh rất thích lôi kéo cả đại đội nói mấy câu thậm chí là thô tục, nhằm cổ vũ cho sĩ khí các tướng sĩ, hơn nữa một chiêu này có tác dụng vô cùng tốt, thường là tướng lĩnh nói mấy câu kích động, các tướng sĩ phía dưới sẽ gào rú kêu lên.
- Mỗi người đều con mẹ nó tự chuẩn bị đi.
Ma Can vung tay lên, tướng sĩ Trung Ương Quân trên đầu thành và dân tráng lập tức bắt đầu lu bu công việc.
Lúc này có thể nhìn ra sự khác biệt giữa Trung Ương Quân và dân tráng, kỵ binh Mông Cổ tựa như thủy triều cuốn tới, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi, nhưng lão binh Trung Ương Quân lại có vẻ điềm tĩnh tự nhiên, thân người dựa lên lỗ châu mai hoặc co rụt người dưới ván cửa thật dày, một đám không phải nhắm mắt dưỡng thần, chính là lấy thuốc lá từ trong túi ra hút.
Dân tráng thì không được như vậy, nếu không phải hưng phấn đến la to, thì là khẩn trương đến cả người run rẩy, không khí khẩn trương trước đại chiến kích thích mạnh mẽ lên thần kinh bọn họ, khiến cho bọn hắn cảm thấy nóng nảy, bất an, có mấy người dân tráng càng hồi hộp đem lôi thạch nặng chừng trăm cân nâng lên lại buông, thả xong lại nâng lên hạ xuống tiếp, mà Thát tử Mông Cổ lúc này vẫn còn ở ngoài vài trăm bộ...
- Xem ngươi thật không có tiền đồ, có mấy tên Thát tử Mông Cổ thôi mà đã sợ đến vậy?
- Các ngươi một chút can đảm này cũng không có còn muốn làm Trung Ương Quân, chớ có làm mất thể diện con mẹ nó chứ, đi, tránh qua một bên đi.
- Thế Nhị Cẩu Tử ngươi đang làm cái gì đấy? Khiêng tảng đá lớn như vậy không mệt à? Chớ khẩn trương, nào, hút một điếu trước đã.
- Tiểu tử, chờ một hồi theo sát phía sau lão tử, mở mắt xem lão tử giết người thế nào.
Trên đầu thành, tiếng lão binh khiển trách, tiếng mắng chửi, tiếng cười nhạo, tiếng cổ vũ và tiếng thở dốc ồ ồ của dân tráng kết hợp vang lên.
Ngoài thành Tế Ninh, trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, Thát tử Mông Cổ đã vọt tới trong vòng hai trăm bộ, các lão binh Trung Ương Quân mặc dù không đứng dậy, nhưng bọn họ chỉ bằng thính giác có thể đoán được cơ bản khoảng cách gần xa của quân địch, một đám bóp tắt tàn thuốc ngậm trong miệng, trong con ngươi đã toát ra sát khí lạnh như băng, tựa như dã lang trước khi xuất kích, lộ ra móng vuốt lạnh lẽo răng nanh sắc bén.
Trong chớp nhoáng, Thát tử Mông Cổ đã cách tường thành chỉ còn một trăm bộ, tiến vào tầm bắn của kỵ binh rồi.
Hai ngàn Thát tử Mông Cổ đang thần tốc tiến lên phía trước lập tức chia làm hai tốp, một ngàn Thát tử giương cung cài tên nhắm ngay đầu thành, một ngàn Thát tử Mông Cổ khác thì khiêng hơn hai trăm cái thang mây thô sơ, nhanh tăng tốc độ rồi cuối cùng bắt đầu chạy nước rút! Không xa phía trước chính là thành hào Tế Ninh rồi, vượt qua thành hào liền có thể trực tiếp phát động tấn công tường thành.
- Thát tử muốn bắn cung rồi.
Ma Can cầm trong tay đại thương Bạch Lạp dộng thật mạnh trên nền gạch xanh, lớn tiếng thét dài nói:
- Con mẹ nó đều nấp kỹ cho lão tử, không có mệnh lệnh của lão tử ai cũng không cho ló đầu ra, ai ló đầu ra lão tử đem chặt hết!
Tiếng nói Ma Can vừa dứt, một cơn mưa tên từ trong trận địa Thát tử vút bay lên không trung giăng lên một lưới tên dày đặc, sau khi bay đến đỉnh điểm trên không liền mang theo tiếng rít thê lương hướng về đầu thành Tế Ninh hung tợn tích lũy rơi xuống, đầu tường thành Tế Ninh, mấy trăm tấm ván cửa thoáng chốc được nâng lên, vững vàng che chở cho sáu trăm lão binh Trung Ương Quân và tám trăm dân tráng.
- Đốc đốc đốc...
Mũi tên nhọn tích lũy rơi xuống như mưa, đều bắn lên trên ván cửa dày, phát ra âm thanh đốc đốc đốc trầm đục.
Thân hình gầy nhom của Ma Can tựa như Tiêu thương, bất động như núi, đối với mưa tên tích lũy rơi lại làm như không thấy, có hai chi lang nha tiễn sắc bén cơ hồ bắn sượt qua mặt gã, nhưng gã đến cả mí mắt cũng không nháy một cái, càng không dùng đại thương Bạch Lạp cầm trong tay đi đón đỡ.
Đối với lão binh đã trải qua trăm trận chiến như Ma Can mà nói, bằng âm thanh có thể đoán được mũi tên phóng tới sẽ bắn trúng mình hay không, đối với những mũi tên chỉ bắn sượt qua người, gã căn bản là lười đón đỡ, cũng lười chuyển thân né tránh! Trên chiến trường, lãng phí dù một chút sức lực đều đáng xấu hổ đấy, cũng là không có trách nhiệm với tính mạng của mình.
Lão binh Trung Ương Quân mặc dù không có bản lĩnh như Ma Can, tuy nhiên bọn họ tốt xấu cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng còn những dân tráng này lại không giống, ánh mắt bọn họ nhìn Ma Can ngay lập tức trở nên nóng rực, dưới mưa tên, người này không ngờ không né tránh cũng không thèm đón đỡ, mũi tên nhọn bắn lướt qua trước mặt thậm chí chân mày cũng không nhíu một chút, con mẹ nó đây mới là Trung Ương Quân a!
- Ngao...
- Đồ chó hoang Thát tử Mông Cổ, bắn tới chỗ ông nội đây này!
- Thát tử Mông Cổ, ta chơi mười tám đời tổ tông nhà ngươi...
Có ba dân tráng không chịu nổi cảm xúc mạnh mẽ thiêu đốt dưới đáy lòng, vươn đầu ra khỏi tấm ván cửa, cũng học Ma Can ưỡn ngực lên muốn tỏ ra anh hùng một lần, kết quả một câu còn chưa rống xong, đợt sóng mưa tên rơi tích lũy lần hai liền không chút lưu tình xuyên thủng thân thể bọn họ, hai người bị bắn thủng lồng ngực, ngã xuống đất kêu rên, một người bị bắn thủng trán, mất mạng tại chỗ.
Dân tráng ở phụ cận lập tức xôn xao lên, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh người chết.
Lão binh Trung Ương Quân phụ cận cũng là vẻ mặt lạnh lùng, đến cả nhìn cũng không thèm ngẩng đầu liếc mắt một cái, đối với những lão binh đã trải qua trăm trận chiến này mà nói, người chết chẳng qua là sự tình bình thường rồi, đánh giặc nào có thể không chết người? Chết thì đã chết, dù sao trong Trung Ương Quân cho tiền an ủi chăm sóc (cho thân nhân những người đã hi sinh) cũng đủ hậu đãi, người nhà bọn họ không lo chuyện áo cơm.
Vào Trung Ương Quân, mạng của ngươi không còn là của chính bản thân rồi.
Sợ chết? Sợ chết thì đừng gia nhập Trung Ương Quân, về nhà chôn cái đầu nóng nảy vào việc trông coi vợ con đi.
Xa xa, Tác Nạp Mục thúc ngựa xem cuộc chiến có chút hoang mang, nghe Đa Nhĩ Cổn nói quân phòng thủ trong thành Tế Ninh là Trung Ương Quân của Đại Minh, Tác Nạp Mục biết Trung Ương Quân có hỏa pháo, hỏa thương rất lợi hại, tầm bắn so với cung tiễn Mông Cổ hơn xa rất nhiều, nhưng làm sao mà kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm đã bắt đầu bắn tên rồi, quân Minh trên thành lâu còn chưa nổ súng đánh trả?