Vương Phác mỉm cười lắc đầu, trong con ngươi hiện lên một tia tán thưởng, Liễu Như Thị quả nhiên rất có ánh mắt chiến lược, liếc mắt liền nhìn ra chặn lại kênh đào Liêu thành có liên quan đến chỗ yếu hại trong thành bại Bắc Phạt, điểm này nàng mạnh hơn Chân Hữu tài nhiều, Chân Hữu Tài tuy rằng quỷ kế đa đoan, trên chiến lược lại khuyết thiếu cái nhìn đại cục.
Chẳng qua, so sánh với ánh mắt chiến lược thâm hiểm của Vương Phác, Liễu Như Thị vẫn là thiếu chút lão luyện.
- Vì sao?
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Liễu Như Thị toát ra một tia không phục,
- Vì sao bây giờ còn chưa đến thời điểm đánh Liêu Thành? Khẩn cấp chặn kênh đào Liêu Thành, có liên quan đến vận mệnh thành bại Bắc Phạt! Hiện tại Liêu Thành chỉ có mấy ngàn quân Kiến Nô trấn giữ, Trung Ương Quân có thể một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đoạt lấy thành này vào tay, tại sao phải buông tha cho cơ hội tốt như vậy chứ?
Vương Phác không trả lời vấn đề của Liễu Như Thị, mà hỏi ngược lại:
- Sau khi lấy được Liêu Thành, kế tiếp nên làm cái gì?
- Đương nhiên là thẳng tiến đánh tới Kinh Sư!
Trên gương mặt trắng nõn của Liễu Như Thị hơi hơi ửng đỏ vì kích động, nhẹ nhàng nói,
- Chỉ cần Trung Ương Quân xuất hiện tại thành Bắc Kinh, có thể theo tình hình chiến lược trên hình thành trạng thái một kiếm phong hầu, bởi vì Hầu gia từng lấy hơn ngàn gia đinh đánh vỡ Thịnh Kinh, đám người lưỡng lự Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông kia nhất định sẽ lần thứ hai chuyển hướng Đại Minh, từ đó nhằm vào quân Kiến Nô trong nội thành Bắc Kinh hình thành thế vây công tứ phía, như vậy, ngày diệt vong của Kiến Nô đã đến!
Một ý tưởng chiến lược hoàn mỹ, Vương Phác kìm lòng không đặng dưới đáy lòng thầm khen một tiếng.
Nhưng đây cũng chỉ có thể là một ý tưởng chiến lược, vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực, thân là kẻ xuyên việt, Vương Phác biết rằng tuyệt đối không thể dựa vào bọn quân phiệt cát cứ, đem hy vọng tiêu diệt Kiến Nô ký thác trên người Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những quân phiệt cát cứ nửa muốn nửa không, là phi thường ngu xuẩn!
Không sai, chỉ cần Trung Ương Quân xuất hiện ở thành Bắc Kinh, lại giành được một hai trận thắng, Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những cây cỏ đầu tường (người gió thổi chiều nào theo chiều nấy) này nhất định sẽ cùng Kiến Nô trở mặt, tuyên bố "quay đầu" phục tùng Đại Minh, thế nhưng Vương Phác càng rõ ràng, những quân phiệt này tuyệt sẽ không xuất động một quân một tốt, bọn họ sẽ chỉ ngồi nhìn Trung Ương Quân và Kiến Nô liều mạng ngươi chết ta sống!
Cứ như vậy, Trung Ương Quân liền biến thành cô quân xâm nhập, huống chi tuyến hậu cần tiếp viện phải dài bao nhiêu làm cho người ta thật khó tưởng tượng, từ Hoài An đến Bắc Kinh chừng hơn một ngàn lý, tuyến hậu cần tiếp viện dài như vậy chẳng những khiến vận chuyển lương thảo đồ quân nhu và vũ khí đạn dược trở nên khó khăn, càng cho Kiến Nô vô số cơ hội quay lại tập kích bất ngờ!
Trung Ương Quân đạn tận lương tuyệt một khi lâm vào vòng vây trùng trùng điệp điệp của đại quân Kiến Nô, kết quả chỉ có thể là toàn quân bị diệt!
Đại Minh Trung Ương Quân và Kiến Nô dù sao có khác nhau về bản chất, Kiến Nô là quân đội vũ khí lạnh, có thể đối với bách tính Đại Minh tiến hành máu tanh cướp bóc, thi hành "dĩ chiến dưỡng chiến" làm sách lược hậu cần tiếp tế, bởi vậy, chỉ cần khí hậu thích hợp, binh lực sung túc, quân đội Kiến Nô vẫn có thể đánh tới Giang Nam mà không cần phải lo lắng đến vấn đề hậu cần tiếp tế tiếp viện.
Đại Minh Trung Ương Quân là quân đội hỏa khí, vũ khí đạn dược tiêu hao số lượng phi thường khổng lồ, nhất định phải đúng lúc bổ sung, bằng không cả chi quân đội sẽ hoàn toàn đánh mất lực công kích, mặt khác, Đại Minh Trung Ương Quân cũng không có khả năng trong lãnh thổ quốc gia thực thi sách lược "dĩ chiến dưỡng chiến", bởi vậy, sự lệ thuộc của Trung Ương Quân vào hậu cần tiếp tế vô cùng nghiêm trọng.
Chính là bởi hạn chế về mặt hậu cần tiếp viện, mục tiêu tác chiến Vương Phác định ra trong lần Bắc Phạt này chỉ là uy hiếp Bắc Kinh thu hẹp binh lực Kiến Nô, mà không phải công chiếm Bắc Kinh đuổi Kiến Nô chạy về quan ngoại, đương nhiên, đó cũng không phải nói Vương Phác không muốn tấn công chiếm Bắc Kinh, nếu có cơ hội, Vương Phác tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
- Như thế nha.
Vương Phác than nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại,
- Giả như Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông bọn họ không xuất binh thì sao?
Liễu Như Thị thông minh sắc sảo, Vương Phác chỉ cần chỉ ra một điểm nàng liền hiểu ra hết thảy, giả như tổng binh ba trấn Khương Tương án binh bất động, Trung Ương Quân đối mặt với tình thế này sẽ đột ngột biến chuyển, từ nắm chắc phần thắng biến thành không thắng chỉ bại, tuy nhiên Liễu Như Thị cũng không cho rằng bọn người Khương Tương sẽ tọa sơn quan hổ đấu.
- Hầu gia.
Liễu Như Thị nói,
- Tiểu nữ tử cho rằng bọn người Khương Tương nhất định sẽ xuất binh.
Vương Phác hỏi ngược lại:
- Nàng dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Liễu Như Thị đáp:
- Chỉ cần Hầu gia tấu lên triều đình, lấy quan to lộc hậu hứa hẹn với bọn họ, bọn họ sẽ không có lý do gì không xuất binh, đại quân Đại Minh các trấn có thể hình thành thế trận tứ phía đồng loạt tiến công, trận chiến này sẽ không tiếp tục trì hoãn, Khương Tương ba người bọn hắn cũng có thể dựa vào chiến công từ trận chiến này trở thành công thần giành lại Trung Nguyên của Đại Minh, từ nay về sau danh lưu thiên cổ.
Vương Phác nói:
- Không, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan và ước đoán của nàng mà thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Tiểu nữ tử tin tưởng Khương Tương bọn họ sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.
Biểu tình của Vương Phác bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Như thị, thân là một tham quân nàng làm vô cùng xuất sắc, ý tưởng chiến lược nàng đề xuất rất có tính sáng tạo, nhưng thân là chủ tướng tam quân, bản hầu lại không thể nghe lời nàng, bản hầu tuyệt sẽ không đem vận mệnh của cả một đội quân ký thác vào phỏng đoán chủ quan và ước đoán của một tham quân, càng sẽ không đem vận mệnh quốc gia ký thác vào phỏng đoán chủ quan và ước đoán của một tham quân.
Liễu Như Thị nói:
- Nhưng...
Vương Phác bất ngờ giơ tay, ngăn trở Liễu Như Thị tranh luận, nói tiếp:
- Mặt khác, tuyệt đối không nên đánh giá cao nhân cách của bọn người Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông, đối với loại tiểu nhân thay đổi thất thường này, nàng không thể cho bọn hắn cơ hội chủ động lựa chọn vận mạng của chính mình, nàng phải bắt buộc bọn họ chấp nhận sự sắp xếp của nàng.
Liễu Như Thị mơ hồ nghe ra ngụ ý của Vương Phác, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Vương Phác bước đi đến bên tường, ngón tay chỉ lên bản đồ nói:
- Liền nói lần này Bắc Phạt, nàng nghĩ muốn lợi dụng Khương Tương, Đường Thông, Vương Thừa Dận đem quân đội ba trấn này đi đối phó với Kiến Nô, bản hầu cũng đồng dạng nghĩ tới lợi dụng bọ đi đối phó Kiến Nô, nhưng chiến lược của nàng cho bọn người Khương Tương cơ hội chủ động lựa chọn, mà trong chiến lược của bản hầu, bọn họ lại chỉ có thể bị động giữ vai trò quân tốt, ngoan ngoãn nghe theo an bài của bản hầu!
Liễu Như Thị nói:
- Nguyện nghe cao kiến của Hầu gia.
Vương Phác dùng thanh gỗ tinh vi trong tay điểm mạnh lên Liêu Thành, nói:
- Chính như lời nàng nói, Liêu Thành liên quan đến việc tuyến đường an toàn kênh đào có thể được thông suốt, Đa Nhĩ Cổn cũng không phải là loại người hiền lành, y cũng nhìn ra điểm này, đó là nguyên cớ Kiến Nô không đóng quân ở Đăng Châu, Lai Châu, Thanh Châu và Duyện Châu, nhưng lại trú đóng vài ngàn quân tại Liêu Thành nho nhỏ, hai vạn Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh cách Liêu Thành cũng chỉ hơn một trăm dặm đường, bất cứ lúc nào đều có thể đuổi tới cứu viện!
Liễu Như Thị nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là nguyên nhân nàng đề nghị Mặt Sẹo mang theo quân tiên phong trong đêm bất ngờ tập kích Liêu Thành, bởi vì phủ Đại Danh nơi Kiến Nô đóng quân và Liêu Thành cách nhau quá gần, thời cơ chiến đấu ngắn ngủi.
Vương Phác nói tiếp:
- Quân ta theo Bộc Châu triển khai thế trận, áp sát Liêu Thành, trước làm cho Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh xuất binh cứu viện Liêu Thành, chờ lúc viện quân Kiến Nô đuổi tới, Trung Ương Quân của ta lại triển khai thế cường công Liêu Thành, như thế, nếu nàng là Đa Nhĩ Cổn, nàng sẽ làm thế nào?
Liễu Như Thị hơi suy ngẫm một chút, dịu dàng nói:
- Lấy Liêu Thành làm mồi hấp dẫn Trung Ương Quân, lại triệu tập binh lực hoàn toàn vượt trội Trung Ương Quân hình thành vây kín, một lần hành động liền vây diệt!
- Tốt!
Vương Phác gõ một cái kêu lên,
- Cái ta muốn chính là hiệu quả này! Quân ta tiến tới thành Bắc Kinh, phải đối mặt với gần hai mươi vạn đại quân Kiến Nô, nhưng tại Liêu Thành nho nhỏ này, Kiến Nô cũng sẽ triệu tập ít nhất hơn mười vạn đại quân, đồng dạng là trận đánh chiến lược quyết định vận mạng, nhưng đánh ở Bắc Kinh và đánh tại Liêu Thành, tình huống lại hoàn toàn khác nhau!
- Điều này không phải đã bày rõ ra đấy sao?
Liễu Khinh Yên đứng một bên cũng không nhịn được chen miệng nói,
- Đánh tại Liêu Thành, quân ta có thể từ phụ cận thuận tiện tiếp tế, từ Hoài An đến Liêu Thành chỉ có vài trăm dặm, nhưng nếu đánh ở Bắc Kinh, tuyến hậu cần tiếp viện của quân ta sẽ kéo dài hơn một ngàn lý! Hơn nữa đánh ở Bắc Kinh, Kiến Nô dùng khỏe ứng mệt, đánh ở Liêu Thành, Kiến Nô nhưng là lao sư tập xa (quân đội hành quân mệt nhọc tấn công nơi xa).
- Đúng lắm.
Vương Phác vui vẻ nói,
- Ngoài ra, đánh ở Liêu Thành còn có chỗ tốt!
Liễu Như, Liễu Khinh Yên đồng thanh hỏi:
- Chỗ tốt gì?
Vương Phác nói:
- Sau khi Kiến Nô chủ lực bị quân ta hấp dẫn đến Liêu Thành, phòng ngự của Bắc Kinh sẽ trở nên trống rỗng, lúc này phàm là có một chút gió thổi cỏ lay, hạng người như Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông nghe tin sẽ lập tức hành động, tranh tiên khủng hậu (tranh lên trước sợ lạc hậu) tiến công Bắc Kinh, Kiến Nô sẽ lâm vào khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà này... Mới là đòn sát thủ của bản hầu!
Vương Phác nói "gió thổi cỏ lay" chính là chỉ quân Hà Nam của Hồng Nương Tử!
Một khi chủ lực Kiến Nô bị hấp dẫn đến Liêu Thành, quân Hà Nam của Hồng Nương Tử có thể từ phủ Chương Đức bắc xuất Bảo Định, trực tiếp uy hiếp Bắc Kinh, quân Hà Nam của Hồng Nương Tử vừa động, bọn người Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông vì đoạt công khẳng định cũng sẽ cùng theo xuất binh, cục diện này cùng với khẩn cầu bọn người Khương Tương xuất binh trong ý tưởng chiến lược của Liễu Như Thị hoàn toàn là hai dạng.
Đem hai cái ra so sánh, chiến lược của Vương Phác so với Liễu Như Thị là cay độc hơn!