Nói là gia tiệc, kỳ thật không hề đơn giản như vậy, bởi vì ngoại trừ Sùng Trinh Đế, hoàng Thái hậu, Hoàng hậu, Điền quý phi, Bảo quốc công Chu Quốc Bật cùng với Quốc Trượng Chu Khuê, Quốc cữu Điền Hoàng Ngộ ra, nội các Thủ Phụ Chu Diên Nho, Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng, Lại bộ Thượng thư Trịnh Tam Tuấn, còn có Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp cũng rõ ràng đang ngồi.
Xem điệu bộ này, tiệc nhà này càng giống là tiệc Vương Phác nhận tội hơn.
Mắt thấy thời gian mở tiệc đã sắp đến, thái giám phái đi truyền chỉ trở lại, tuy nhiên làm người ta không hiểu là thái giám đi truyền chỉ lại trở về phục mệnh, chẳng thấy Vương Phác cùng đi đến.
Sùng Trinh Đế nhíu mày hỏi:
- Cao Khởi Tiềm, Vương Phác đâu?
Cao Khởi Tiềm the thé đáp:
- Vạn tuế gia, Vương Tổng Binh nói hắn hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp chỉ.
- Phụt!
Đột nhiên nghe Cao Khởi Tiềm đáp vậy, mọi người đều kinh hãi hoảng sợ, Bảo quốc công Chu Quốc Bật vừa mới uống ngụm trà vào miệng đã phun ra mất hết cả hình tượng.
- Ngươi nói cái gi?
Sùng Trinh Đế như không tin vào lỗ tai của mình:
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Cao Khởi Tiềm mặt không chút cảm xúc lặp lại:
- Vạn tuế gia, Vương Tổng Binh nói hắn hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp chỉ.
- Không... không rảnh tiếp chỉ?
Trên mặt Sùng Trinh Đế toát ra vẻ cổ quái vô cùng, việc này quả thực là chưa nghe thấy bao giờ, ông ta thật sự không biết là nên tức giận hay là nên bật cười? Lúc này đám người Chu Khuê, Điền Hoàng Ngộ còn có Chu Diên Nho cũng đã phục hồi tinh thần đều bắt đầu xì xào bàn tán, Vương Phác này trước đó đã kháng chỉ cự tuyệt hôn sự, rất có phong thái không làm mình chết không được.
Cửa chợ bán đồ ăn, pháp truờng.
Lúc Cao Khởi Tiềm còn chưa quay về Tử Kim thành, Vuơng Phác cũng đã mang theo năm mươi gia đinh đuổi tới pháp trường rồi.
Binh khoa Đô cấp Sự Trung Cung Đỉnh Nghiệt phụ trách giám trảm mở hình sách ra, dùng bút đỏ gạch lên ba chữ “Đại Hồ Tử”, lại từ trên bàn cầm một lệnh bài ném xuống đất, quát lớn:
- Thời giờ đã đến, trảm!
- Phụt!
Đao phủ há mồm phun một ngụm rượu trắng lên trên Quỷ đầu đao
Râu Rậm bị ghì chặt trên mặt đất đột nhiên giãy dụa nhô thân lên, ngửa mặt lên trời thét dài:
- Tướng quân, tiểu nhân chết không nhắm măt, chết không nhắm mắt...
Đao phủ giơ Quỷ đầu đao lên cao, khi đang định bổ xuống, trước mắt chợt hiện lên một tia hàn quang, sau đó trên cổ tay đau nhức, Quỷ đầu đao rơi xuống mặt đất vang lên thành tiếng, đao phủ ôm lấy cổ tay phải hét thảm lên, trên tay rõ ràng đã bị một phi tiêu đâm trúng.
- Không hay rồi.
- Cướp pháp trường rồi, có người cướp pháp trường rồi.
Dân chúng đứng chung quanh thấy thế vô cùng kinh hãi, lập tức giải tán.
- Ai?
Sắc mặt Cung Đỉnh Nghiệt biến đổi tái mét, đứng bật lên, quát lớn:
- Ai dám nhiễu loạn pháp trường?
- Đao hạ lưu nhân!
Xa xa một tiếng hét lớn vang lên như tiếng sấm, Cung Đỉnh Nghiệt vội quay đầu lại, chỉ thấy đám đông hỗn loạn rẽ mở ra, mấy chục tướng sĩ biên quân tay cầm đao thép, đằng đằng sát khí vọt vào pháp trường! Đi trước là một viên võ tướng tuổi trẻ, mặc giáp trụ chiến bào Đại tướng quân, mấy chục quan quân phụ trách duy trì trật tự pháp trường căn bản cũng không dám ngăn trở.
Râu Rậm tự nghĩ đã chết rồi quay phắt đầu lại vừa lúc thấy Vương Phác, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cắn mạnh đầu lưỡi mới tin hết thảy đều là sự thật, lập tức hưng phấn kêu to:
- Tướng quân, là ngài thật sao!?
- Là ta.
Vương Phác lộ vẻ áy náy, nói:
- Râu Rậm, uất ức cho ngươi rồi.
- Tướng quân...
Râu Rậm đột nhiên nghẹn ngào:
- Râu Rậm ta không sợ chết, nhưng cho dù chết cũng muốn chết một cách minh bạch, Râu Rậm ta từ trước tới giờ chưa bao giờ làm lính đào ngũ.
Vương Phác vỗ mạnh vào bả vai của Râu Rậm, Um giọng nói:
- Râu Rậm, tướng quân biết ngươi không phải lính đào ngũ!
- Ngươi là ai?
Cung Đỉnh Nghiệt rốt cục phục hồi tinh thần, quát:
- Ngươi có biết nhiễu loạn pháp trường là tội gì không?
Cung Đỉnh Nghiệt là Binh Khoa Đô Cấp Sự Trung, với phẩm cấp của y có tư cách lên triều dự thính, tuy nhiên mấy ngày trước y luôn luôn ở Tùng Sơn, tận đến tối hôm qua mới vừa vặn trở lại Kinh sư, cho nên cũng không biết võ tướng trẻ tuổi đứng trước mắt chính là Tổng binh trấn Đại Đồng Vương Phác tối hôm qua cự hôn trước mặt mọi người.
- Bổn trấn Tổng binh Đại Đồng Vương Phác!
Vương Phác lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Đỉnh Nghiệt, quát:
- Bổn trấn cũng không hề nhiễu loạn pháp trường, ngươi có biết người bị ngươi trảm giám là người như nào không? Hắn là binh lính trung thành nhất, dũng cảm nhất đế quốc Đại Minh, vì đế quốc hắn ngay cả tính mạng của bản thân cũng không màng, binh lính tốt như vậy mà là lính đào ngũ sao?
Nghe nói người đứng trước mắt chính là Tổng binh Đại Đồng danh chấn thiên hạ, Cung Đỉnh Nguyệt cảm thấy thất kinh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm nói:
- Đây là vụ án do Binh bộ, Hình Bộ nghị quyết phán xử, bản quan chỉ phụ trách giám trảm! Bản quan còn muốn khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi là công thần triều đình cũng không thể ỷ vào công mà kiêu ngạo, mời ngươi mau tránh ra, đứng trở ngại bản quan chấp hành công vụ.
- Người đâu.
Cung Đỉnh Nghiệt dứt lời quát đao phủ đang chuẩn bị ở phía sau:
- Chém phạm nhân!
Vương Phác giận tím mặt, lớn tiếng quát:
- Ngươi dám!
- Leng keng!
Hai tiếng leng keng vang lên, Tiểu Thất và Mặt Sẹo đã đồng thời cùng rút đao đặt lên cổ Cung Đỉnh Nguyệt, Cung Đỉnh Nguyệt chấn động, mặt tái mét quát:
- Vương... Vương Phác, ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì.
Vương Phác chỉ một ngón tay vào Râu Rậm, lãnh đạm nói:
- Chính là người này, bổn tran muốn mang đi!
Vừa quay đầu lại, Vương Phác với A Mộc:
- A Mộc, còn không mau cởi trói cho Râu Rậm!
- Vâng!
A Mộc đáp một tiếng, khẩn trương xông lên trước vội cởi trói cho Râu Rậm, xong xuôi cười hề nói Với Râu Rậm:
- Râu.... Râu Rậm đại ca, huynh... huynh còn sống, thật là tốt.
- Đi!
Vương Phác vung tay lên, năm mươi gia đinh ôm lấy Râu Rậm nghênh ngang đi.
- Vương Phác.
Cung Đỉnh Nguyệt nhìn theo lưng của Vương Phác, hét lớn:
- Ngươi... ngươi sẽ phải hối hận.
Vương Phác khẽ dừng bước chân, cũng không quay đầu lại nói:
- Bản tướng quân làm việc chưa từng hối hận.
Từ Ninh cung.
Cao Khởi Tiềm vừa quay về phục chỉ xong, Sùng Trinh Đế không 1 giận hay là nên bật cười?
Chu Quốc Bật, Chu Diên Nho và đám huân thích trọng thần cũng ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả rắm cũng không dám thả, đúng lúc này, lại có tiểu thái giám vội vã vào chính điện, tiến đến thì thầm bên tai Bỉnh Bút Thái giám Vương Thừa Ân. Vương Thừa Ân sau khi nghe lập tức sợ run cả người mặt tái nhợt.
- Thừa Ẩn?
Sùng Trinh Đế trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Thừa Ẩn vội quỳ trên mặt đất, rung giọng nói:
- Nô tì không dám nói.
- Nói.
Sùng Trinh Đế cả giận nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Vạn tuế gia.
Vương Thừa Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng run run:
- Vừa rồi có quan lại đến báo, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác mang binh đi cướp pháp trường, cứu đi phạm nhân mà Binh bộ, Hình Bộ nghị định phán trảm.
- Cái gì?
Giữa hai đầu lông mày của Sùng Trinh Đế tỏa ra một luồng khí đen, lớn tiếng quát:
- Vương Phác mang binh cướp pháp trường?
- Cướp pháp trường?
- Việc này... sao có thể?
- Vương Tổng Binh sao lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này?
Chu Quốc Bật, Chu Diên Nho, Trịnh Tam Tuấn và các trọng thần huân thích ngay cả rắm cũng không dám thả, thầm nghĩ Vương Phác này có phải là gân đáp sai rồi không? Trước cự hôn, sau kháng chỉ, giờ còn mang binh đi cướp pháp trường, từng việc từng việc đều khác người, việc sau luôn điên cuồng hơn việc truớc, cho dù hắn lập đuợc công lao thiên đại cho triều đình, cho dù trong tay hắn có kim bài miễn tử mà Vạn Tuế gia ngự thuởng, nhưng cũng không thể càn quấy như vậy chứ!
- Vương Phác này!
Sùng Trinh Đế vỗ án, lớn tiếng quát:
- Dám tùy ý làm bậy, trẫm sao có thể dung tha cho hắn!
- Vương Thừa Ân!
Vương Thừa Ân buớc tới hai buớc, quỳ xuống đất
- Có nô tỳ.
Trong con ngươi Sùng Trinh Đế biểu lộ sát
- Truyền khẩu dụ của trẫm, nghiêm mật giám thị thân binh thuộc sở bộ của Vương Phác bên ngoài Quảng Cừ môn, Ngũ Thành Binh mã ti lập tức bắt Vương Phác nhốt vào thiên lao! Những nguời còn lại cũng bắt nhốt vào đại lao Hình Bộ, chờ xử lý.