Cục diện hỗn loạn thoáng cái yên tĩnh lại, sau đó giọng nói lạnh như băng của Hoằng Nghị thản nhiên vang lên... áp đảo toàn bộ, truyền vào trong tai mỗi người.
"Vô dụng."
Bắc Thần lập tức 'Sách' một tiếng, Lạc Cẩn lại không có phản ứng gì quá lớn, có điều con ngươi u ám vẫn lóe lên một tia kỳ quái...Hoằng Nghị lười tranh cãi với bọn họ, càng không có hứng biết bọn họ có biểu tình gì, y hờ hững nhìn chăm chú vào đối thủ của mình, tay cầm cán đao quẹt trán một cái, lau đi mồ hôi, cũng vén tóc bị làm cho xổ loạn lên một bên... Động tác kia, tự nhiên tiêu sái và anh tuấn không thể tả.
Nhiệm vụ tối nay của Bắc Thần và Lạc Cẩn là xử lý Phó Đông Lưu.
Bọn họ phân công hợp tác.
Chưa nói đến Bắc Thần, chỉ nói đến Lạc Cẩn, y thân là cung chủ Nhược Phù Cung chuyên bồi dưỡng thích khách, sát thủ, lại ngay cả một tên quan văn cũng không giết được... không phải vô dụng thì là cái gì.
Bắc Thần há mồm, y muốn phản bác, không phải bọn họ không giết được, mà là giết sai người...
Đêm nay vừa nhìn thấy người của Phó Đông Lưu, Bắc Thần liền biết những người này thay đổi mặt nạ, hắn và Lạc Cẩn vốn chưa từng quen Phó Đông Lưu, không có cách nào phán đoán chính xác, lại không thể gặp một giết một, như vậy còn chưa giết được Phó Đông Lưu đã bạo lộ rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua sắp xếp người giám sát để làm đầu mối, cuối tìm được phòng của Phó Đông Lưu.
Giống như Hoằng Nghị và Hoài Viễn không ngờ tới Vân Dương sẽ ở trong phòng Ngôn Vô Trạm, bọn họ cũng không ngờ Phó Đông Lưu lại không ở đó. Trong phòng là một người khác có cảm giác rất giống bản thân y.
Lúc bọn hắn lột mặt nạ thi thể kia ra, Phó Đông Lưu vừa vặn trở về, sau đó hai bên liền đánh nhau, người càng ngày càng tụ đông lại, cuối cùng liền chạy tới bên này... Màn đánh lén này biến thành hỗ chiến. Kế hoạch ban đầu thất bại.
Lời giải thích của Bắc Thần còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe Phó Đông Lưu bên kia hạ lệnh chết, bắt lấy Ngôn Vô Trạm, người khác một tên cũng không chừa.
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, tranh đấu cũng càng thêm kịch liệt.
Hoằng Nghị rất nhanh trở lại bên cạnh Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần và Lạc Cẩn cũng cùng nhau tới, Phó Đông Lưu mang theo cao thủ trước đó giao thủ với Hoằng Nghị đứng đối diện bọn họ.
Yên tĩnh bên này tĩnh cùng hỗn loạn bên kia tạo thành đối lập rõ rệt.
Tất cả mọi người không nói lời nào, khí áp quá thấp khiến hít thở không thông, bầu không khí quỷ dị nơi này thật sự khiến người tranh đấu bên kia đều tự động tự giác tránh đi...
Hai bên giằng co, người kia cũng bất đắc dĩ cúi đầu...
Hắn muốn đem cây tiêu chết tiệt rút ra, thế nhưng tình huống hiện giờ so với vừa rồi còn tệ hơn... rút không được, hắn cũng không trông mong thứ kia đi ra, chỉ cần nó không rơi ra hắn đã cám ơn trời đất rồi.
Cũng không ai phát hiện, vai Ngôn Vô Trạm đang hơi run rẩy, hắn đứng rất khổ cực, thứ kia thẳng tắp cắm trong bụng hắn, sâu như vậy, còn lạnh như vậy... Tiêu hẳn là làm bằng ngọc lạnh, nếu không sao đến giờ vẫn chưa bị nhiễm hơi nóng của hắn.
Người kia thống khổ hít thở, tình thế hiện giờ căng thẳng như vậy, hắn thật sự muốn nghiêm túc, thế nhưng hắn không thể không ở sau lưng bọn họ, nhẹ nhàng động đầy thành ruột, liều mạng mang theo thứ kia, rất sợ để rơi xuống ở trước ánh mắt chòng chọc của mọi người. Nếu như bị bọn họ biết được, Ngôn Vô Trạm thật sự không còn mặt mũi gặp bất cứ ai nữa.Vì vậy, Ngôn Vô Trạm không tham gia chiến đấu, nhưng là người duy nhất một đầu đầy mồ hôi.
Mấy người bên cạnh Ngôn Vô Trạm này, ngoại trừ Lạc Cẩn, còn lại đều là người tu võ. Lạc Cẩn tu luyện là huyền thuật, thích hợp với thiên phú của y. Y am hiểu khống chế chứ không phải chiến đấu và bảo hộ. Trong bọn họ, cũng không có người tu pháp, đều là lấy cứng chọi cứng, nhưng lại chỉ có thể ở xung quanh Ngôn Vô Trạm, cách hắn quá xa sẽ không có cách nào bảo vệ hắn. Bọn họ không cách nào chủ động tấn công, chỉ có thể ở thế bị động, tình cảnh rất tệ.
Bắc Thần là Tu La, vũ khí của y là thương kích, đầu thương được rót vào linh lực của Bắc Thần mơ hồ phát ra ánh sáng, Bắc Thần nhếch môi, nở nụ cười mỉa, xoay người đá lên đầu thương trên mặt đất, mũi thương bay lên, Bắc Thần thuận thế nắm lấy, đầu thương ở trên không vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, chớp mắt tiếp theo, mặt đất dưới chân rung động, vô số linh lực xếp thành đầu thương màu đỏ hướng về phía đám người Phó Đông Lưu đâm tới, trong lúc nhất thời cuồng phong nổi lên, tiếng sấm vang rền...
Loại hỗn chiến này không thích hợp sử dụng linh lực, nhưng Bắc Thần không có lựa chọn nào khác, y chỉ cần chiến thắng, phương pháp gì y mặc kể, cho dù tổn thương đến người phe mình, y cũng phải làm.
Bắc Thần không quay đầu lại, y chỉ để ý công kích, y biết Hoằng Nghị và Lạc Cẩn nhất định có thể đưa người kia ra khỏi, việc y phải làm, chính là toàn tâm chiến đấu, tận lực giết người...
Thấy Bắc Thần cuốn lấy đối thủ, Hoằng Nghị vội vàng bảo vệ người kia giết ra khỏi vòng vây, trận pháp màu lam nhạt trước sau xoay tròn dưới chân hai người, một khi có công kích lọt vào, sẽ có thần chú cùng màu sắc xuất hiện ở vị trí tương ứng, hấp thụ, thậm chí là hóa giải linh lực tấn công của đối phương.
Trận pháp bảo hộ của Hoằng Nghị rất mạnh, ngay cả chiêu thức đối phương toàn lực đánh tới cũng đều bị y chặn lại, y vừa phòng ngự, vừa một đao chém rơi một người cản đường y, y nhìn như dễ dàng, nhưng thật ra, gương mặt lạnh như băng càng ngày càng trắng... Trận pháp này quá hao tổn linh lực...
Lạc Cẩn không giúp được hắn, sở học gì đó của y tối đa chỉ có thể bảo vệ mình, y chỉ có thể đi theo phía sau người kia, giúp bọn họ ngăn trở công kích đến từ phía sau...
Phó Đông Lưu mắt thấy người kia cách y ngày càng xa, người đứng cạnh y lại bị Bắc Thần quấn lấy không thoát ra được, băng lạnh trong mắt càng sâu, cuối cùng y đưa cung tên qua, hướng về phía người kia kéo căng dây... Y sẽ không giết Ngôn Vô Trạm, ngươi kia vẫn chưa thể chết, thế nhưng, y cũng sẽ không để hắn chạy.
Phó Đông Lưu nhắm chính xác chân Ngôn Vô Trạm.
Phó Đông Lưu là quan văn, mọi người đều bị vẻ văn nhược bề ngoài của y lừa dối, cũng không ai biết, mức độ tàn nhẫn của y không thua gì Vân Dương... thân thủ cũng lại rất cao.
Ngôn Vô Trạm từng chính mắt nhìn thấy, hắn có thể cách ván cửa bắn xuyên vai thủ lĩnh mã phỉ.
Mũi tên của Phó Đông Lưu, trong vòng trăm bước, trăm phát trăm trúng.
Tên xé gió mà đến, Lạc Cẩn đột nhiên dừng lại, cánh tay vừa nhấc đang lúc rơi xuống, mũi tên của Phó Đông Lưu đã bị chém thành hai khúc, không ai thấy Lạc Cẩn làm ra sao, chỉ nghe thấy vừa vang lên tiếng leng keng, mũi tên gãy thành hai đoạn rơi trên mặt đất... Lạc Cẩn ngay cả đầu cũng không quay lại.
Phó Đông Lưu híp mắt, Bắc Thần đã đủ khó chơi, Lạc Cẩn càng sâu không thể dò... Bên cạnh người kia thật sự lại vây quanh nhiều nhân vật lợi hại như vậy. Đây là việc Phó Đông Lưu không ngờ tới.
Một Hoài Viễn y có thể đối phó, nhưng một đám Hoài Viễn... Phó Đông Lưu cắn răng, dù nói thế nào, Ngôn Vô Trạm không thể để bọn họ cướp đi.
Ngay lúc Phó Đông Lưu hết đường xoay xở, viện binh của y tới rồi. Còn tới thật đúng lúc.
Biểu tình nham hiểm bị nụ cười đắc ý thay thế, khóe miệng Phó Đông Lưu chỉ thiếu không ngoác ra. Dã thú do linh lực biến ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoằng Nghị...
Mãnh thú lớn tiếng rống dài, thanh âm phá vỡ chân trời, khiến người khác tim đập chân run...
Hoằng Nghị không kịp đề phòng, vội vã ngăn chặn, y chưa kịp đứng vững, lưỡi đao tản ra ánh sáng màu lam liền đụng phải công kích một lần nữa biến thành linh lực, ánh sáng màu đen trong nháy mắt bao lấy Hoằng Nghị, nhưng cũng chưa cắn nuốt, Hoằng Nghị vẫn ở chính giữa, ánh sáng màu lam nhạt quay quanh y... như hòn đá giữa dòng nước xiết.
Hai cỗ sức mạnh va chạm kịch liệt, một lực mạnh mẽ đánh vào, chân Hoằng Nghị không động đậy, nhưng cả người lại lui về phía sau...
Cuồng phong từ dưới đất nổi lên, quần áo phần phật vỗ vào thân thể, ngay cả mắt cũng không cách nào mở ra hoàn toàn, Lạc Cẩn thấy tình hình không ổn, liền vội vàng kéo người kia đến bên cạnh mình, lúc này trận pháp màu lam nhạt trên mặt đất giống như bị gió thổi tan, rất nhanh nhạt đi, biến mất...
Gió dừng.
Hoằng Nghị vẫn đứng ở đó, bất quá một lát sau, y chợt ho ra một búng máu... Thân thể cao ngất lắc lư, lung lay sắp đổ... Y vội vàng dùng đao chống lên mặt đất, như vậy mới không té ngã.
Một giây kia, tất cả ầm ĩ đều biến mất... Trong mắt Ngôn Vô Trạm chỉ có bóng lưng cố chấp của Hoằng Nghị, lo lắng cho y.
"Không sao chứ?" Lạc Cẩn đi tới bên cạnh Hoằng Nghị, y nhìn góc âm u phía xa, cũng không quay đầu lại hỏi Hoằng Nghị.
Chậm rãi lắc đầu, dùng đao chống đỡ thân thể, Hoằng Nghị một lần nữa đứng thẳng.
Quẹt đi vết máu trên khóe miệng, bọn họ nhìn về cùng một hướng... nơi xuất phát của công kích bất ngờ kia.
Chỗ kia là một góc chết, xung quang tối đen như mực, cơ bản cái gì cũng nhìn không rõ, có điều chỗ kia cũng không có bao nhiêu người... Hay là nói, chỉ có một người.
Người này so với tất cả người hiện ở đây, đều lợi hại hơn rất nhiều lần. Không thể dùng cao thủ để hình dung.
Trên đời này, người có thể một đòn đánh Hoằng Nghị thành như vậy không nhiều lắm, ngay cả Lạc Cẩn cũng không nắm chắc...
Sự tình khó giải quyết rồi.
Bọn họ vốn dự định lặng lẽ cứu người kia đi, tiện thể giết chết Phó Đông Lưu. Thế nhưng, đánh lén biến thành chiến đấu.
"Một tên cũng đừng mong đi khỏi." Dưới ánh trăng, dáng vẻ tươi cười của Phó Đông Lưu trở lên hung tợn.
Song Lang Thành là thành thị mua bán lớn nhất Nam Triều, cũng là một tòa thành có số dân đông nhất, nhưng một đêm này, Song Lang Thành giống như thành chết, không ai ra đường, càng không có ai tò mò ngóng xem, nhà nhà đóng kín, cửa lớn khóa chặt, chỉ sợ tai bay vạ gió...
Một buổi tối có ý nghĩa lịch sử, một đêm đã định trước không thể bình thường, bị máu tươi nhuộm đẫm...
...............