Mục lục
Ngự Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đình chỉ có hai cái dù, một cái bị mưa dội mục nát, một cái bị người kia mang đi, có điều xem tình hình trước mắt, có dù hay không đã không còn cần thiết. . . . . .

Bọn họ tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn là muốn dạy dỗ người kia, ngược lại đẩy chính mình. . . . . . rơi vào kết cục chật vật như vậy. . . . . .

Bất đắc dĩ nhìn về phía bụng dưới xao động, mấy người không khỏi âm thầm thở dài, sau đó lại sẽ chuyển ánh mắt sang hướng mưa to như trút nước. . . . . .

Còn cần dù làm cái rắm gì, cứ như vậy trực tiếp đi về thôi, còn không cần dội nước lạnh. . . . . .

Người kia thật là lợi hại, đặc biệt là lúc đối phó bọn họ. . . . . .

May mà hắn bình thường phản ứng chậm chạp một chút, bọn họ không thể nào tưởng tượng được, nếu về mặt tình cảm hắn cũng tinh ranh như vậy, vậy bọn họ có phải là so với thương tích đầy mình còn tệ hơn. . . . . . Sẽ bị hắn đùa chết .

Sau đó bọn họ cảm thấy, Ngôn Vô Trạm vẫn là tiếp tục 'ngốc', như vậy bọn họ 'ăn' mới vui vẻ, mới không lo về sau.

Đêm nay, Lạc Cẩn ngủ rất ngon, ba người khác trằn trọc trở mình, trong đầu tràn đầy này hình ảnh áo lót ướt đẫm trượt xuống, lần lượt tái diễn, tái diễn. . . . . .

Cũng không biết, đây là hạnh phúc, hay bất hạnh.

Trời mưa suốt cả đêm, ngày hôm sau rơi xuống một trận sương lớn, sương bao phủ toàn bộ Đại Dương Thành, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu. . . . . .

Bầu trời u ám, ít nhiều ảnh hưởng tâm tình của người khác, không nhìn thấy chân trời đầy nắng sau cơn mưa, Ngôn Vô Trạm cũng như có như không cau mày. Từ khai chiến tới nay, Vạn Chi Kha vẫn án binh bất động, ngoại trừ để huynh đệ họ Ngô đánh trận đầu, gã dường như không phát binh.

Phó Đông Lưu muốn là Ngôn Vô Trạm hắn, y muốn là thắng lợi, không thể cứ luôn ở thế bị động chờ bọn họ tới đánh, Vạn Chi Kha lại thủ không công thế này có chút kỳ lạ.

Điều này làm cho chiến đấu vốn nên kịch liệt lại bình tĩnh đến khiến người ta bất ngờ.

Trận pháp hôm qua bị phá, đối phương trong lúc hốt hoảng dùng trận pháp mới để thay thế, tuy rằng hao tổn rất lớn, nhưng là hành động bất đắc dĩ, những thứ này đều hợp tình hợp lý, thế nhưng. . . .

Nguy cơ đã giải trừ, Vạn Chi Kha vẫn không có động tĩnh, gã không thể nào chờ trận pháp này lại bị phá tan, sau đó mới nghĩ cách khác. . . . . .

Đánh một hồi, đi một bước, đây không giống người Phó Đông Lưu sẽ dùng.

Ải An Đồng, vị trí quan trọng như vậy để Vạn Chi Kha bảo vệ, y nhất định là có chỗ hơn người . . . . . . Sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn đường như đã phạm vào sai lầm. . . . . .

Có điều sai ở đâu, hắn lại chưa tìm ra.Người kia đem mọi việc từ khai chiến tới nay đều viết ra, cũng lật giở từng trang giấy, hắn đi lại trong phòng, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những trang giấy một chút, hắn mong mỏi có thể tìm ra đầu mối từ trên đó, có điều đến cuối cùng hắn vẫn không có tiến triển. . . . . .

Lúc Lạc Cẩn tới, người kia vẫn cứ đi vòng tròn trong phòng, tròng mắt u ám mà thâm thúy đảo qua mấy tờ giấy đặt ngay ngắn dưới đất, Lạc Cẩn không quấy rầy hắn, cũng rơi vào suy tư theo. . . . . .

Y đến tìm người kia chính là vì chuyện này.

Dục vọng được phát tiết trọn vẹn, đầu óc Lạc Cẩn rõ ràng trước nay chưa có.

Vạn Chi Kha quá yên tĩnh, hơn nữa trận pháp uy lực quá lớn kia, y nghĩ sao cũng không thích hợp. . . . . .

Sự chú ý trước đây đều bị trận pháp thu hút, bọn họ dường như bỏ quên một số chuyện, một số chuyện rất quan trọng.

Rất hiển nhiên, lo lắng của y, Ngôn Vô Trạm cũng có, chỉ là bọn họ cũng không thể nghĩ ra kết quả.

Trong phòng có thêm người, nhưng không thay đổi nhiều lắm, yên tĩnh như nhau, hồi lâu sau, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa dừng lại, hắn giống như có chút đăm chiêu với trang giấy về trận đầu của huynh đệ họ Ngô, đang tự đánh giá, tờ giấy kia bị bóng đen mờ mờ che lại, theo bóng đen nhìn lên trên, người kia nhìn thấy gương mặt Lạc Cẩn. . . . . .

Lạc Cẩn ngồi xổm trước tờ giấy kia, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đáy mắt kia là không chút rung động mà hắn quen thuộc, giây lát, Lạc Cẩn lấy chặn giấy bên trên ra, nhặt lên tờ giấy bên dưới. . . .

"Nếu có vấn đề, vậy thì là ở đây." Lạc Cẩn mở trang giấy ra, để chữ bên trên quay về phía người kia.

Ngôn Vô Trạm gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, cẩn thận nhớ lại một lần, nếu nói khâu nào có vấn đề, chính là trận đầu của huynh đê họ Ngô này. . . . . . Đến cùng là không đúng chỗ nào. . . . . .

Lạc Cẩn đặt trang giấy lên bàn, ngón tay thon dài chỉ lên nét mực đã khô từ lâu bên trên, "Sau khi khai chiến, ngựa bị quấy nhiễu, chúng ta bị ép lui về Đại Dương, Huynh đệ họ Ngô đem binh tấn công, những thứ này đều hợp lẽ thường."

Nếu là bọn họ, cũng sẽ làm như vậy.

Cướp lấy thời cơ, trấn áp đối phương, cũng một lần bắt lấy.

"Bọn họ biết Trảm Yêu trong tay Hoằng Nghị chính là vũ khí khắc chế huynh đệ họ Ngô, nhưng Vạn Chi Kha vẫn phái bọn họ đến, về mặt này, bọn họ là muốn thắng chúng ta về sức mạnh, vậy là có thể đè ép nhuệ khí của chúng ta, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể diệt trừ Hoằng Nghị."

Tới đây vẫn có thể giải thích, Lạc Cẩn dừng một chút, lời tiếp theo, tốc độ nói cũng chậm lại rất nhiều. . . . . .

"Hoằng Nghị bị thương, chỉ là huynh đệ họ Ngô hao tổn quá lớn mà thôi, nếu là lúc đó, Vạn Chi Kha lại phái một người có sức mạnh xê xích với họ không nhiều, Hoằng Nghị ngày đó chỉ e cũng không về được, dù hắn không chết, cũng sẽ không dễ dàng trở về như vậy. Thế nhưng, kết quả lại là đánh hòa nhau, huynh đệ họ Ngô vẫn còn ưu thế đã chậm trễ trở về."Người kia nhìn về phía Lạc Cẩn, y dường như khiến hắn thấy được một vệt ánh mặt trời, đang cố gắng xuyên qua sương mù. . . . . . giống như đáp án đang đến gần.

"Chiến đấu mấy ngày sau, có kinh nghiệm của lần trước, bố trí của Vạn Chi Kha lại không có bất kỳ thay đổi nào" Bọn họ không có lựa chọn nào khác, nhưng Vạn Chi Kha bên kia lại có rất nhiều cách có thể chọn, "Là bọn hắn quá tự tin, tin tưởng mình nhất định sẽ thắng, hay là nói. . . . . ."

Đón lấy ánh mắt người kia, trước khi hắn trả lời, Lạc Cẩn lại nói. . . . . .

"Trận chiến này nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn kết thúc, kéo dài đối với hai bên đều không có chỗ tốt, đạo lý này chúng ta hiểu, Vạn Chi Kha không thể không hiểu, dù muốn điều chỉnh chiến thuật, cũng không cần đợi đến chúng ta đem trận pháp trước đó phá đi. Nhưng sau khi phá trận, bọn họ vẫn không nghênh chiến, mà dùng trận pháp khác tiếp tục kéo dài. Kết quả như vậy, chỉ có hai khả năng. . . . . ."

Lạc Cẩn duỗi ra một ngón tay, "Một là, đối phương không có người có thể dùng, bọn họ đang kéo dài thời gian, chờ tiếp viện. Hai là, bọn họ đang có một việc, tạm thời không có tinh lực cùng chúng ta chiến đấu."

Phó Đông Lưu đã sớm chuẩn bị kỹ càng, binh mã lương thảo đầy đủ mọi thứ, vì vậy khả năng thứ nhất gần như là số không, như vậy thì chính là. . . . . .

Nhìn tròng mắt u ám này của Lạc Cẩn, người kia hít vào một ngụm khí lạnh, tâm tình vốn không thả lỏng nhất thời rơi vào vực sâu muôn trượng.

Thì ra tất cả những thứ này chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. . . . . . Bị gài bẫy rồi.

Nhìn như chiếm hết lợi thế, nhưng mỗi bước đều đang trong kế hoạch tỉ mỉ của đối phương, trong lúc vô tình, bọn họ đã rơi vào cạm bẫy của đối phương. . . . . . bị người nắm mũi dẫn đi.

Giống như hôm qua, sự chú ý của bọn họ đều đặt trên trên trận pháp hung ác đó mà bỏ quên chuyện khác, trận chiến giữa Hoằng Nghị và huynh đệ họ Ngô kia cũng vậy, bọn họ chỉ mới nghĩ làm sao dùng Trảm Yêu đối phó tà thuật của đối phương, đối với âm mưu ẩn giấu sau lưng huynh đệ họ Ngô, không ai nhận ra được. . . . . .

Ngô Xung chết đi cũng là vì Thanh Nhiên bất ngờ xuất hiện, nhưng huynh đệ họ Ngô này, cơ bản chính là chốt thí của Vạn Chi Kha, dùng để mê hoặc cảm giác của bọn họ. . . . . .

Bằng không, trận đầu thất bại, Vạn Chi Kha không thể yên tĩnh như vậy, vì để không ảnh hưởng sĩ khí trong quân, gã cũng phải gióng trống tiếp tục đánh tới. . . . . .

Một lỗ hổng che giấu cực sâu, nhưng lại là mầm họa khiến bọn họ toàn quân bị diệt.

Chân mày người kia gần như xoắn lại một chỗ, hắn kinh hồn bạt vía, nếu như không phát hiện, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

Đối thủ của bọn họ không phải người bình thường, tư duy linh hoạt, tâm tư kín đáo, còn thích đi ngược đường cũ, làm cho không ai có thể dự đoán. . . . . .

Chẳng trách Phó Đông Lưu lại giao trọng trách này cho Vạn Chi Kha.

Kế trong kế, mưu trong mưu, Vạn Chi Kha mỗi một bước đều không đơn giản, chứa đựng vô số phát triển, lại như một cành cây mọc nhánh cây, nhìn thấy không hẳn là kết quả, đoán được cũng chưa hẳn là ý đồ thật sự của gã, khiến người ta khó mà đề phòng.Không muốn thừa nhận, nhưng Lạc Cẩn cũng không thể không cam lòng chịu thua.

Vạn Chi Kha và những người bọn họ từng gặp không giống nhau, đâu chỉ là không giống, mà là dũng mãnh đến không ai bằng.

Quái vật.

Có điều may là, chiến đấu vừa mới bắt đầu, phát hiện của bọn họ cũng không xem là muộn, nếu Vạn Chi Kha chuyên dùng âm mưu, vậy bọn họ sẽ lợi dụng đầu óc của gã, làm như không biết, cứ theo đường đi gã đã sắp đặt, vào lúc cuối cùng đánh trả một đòn. . . . . .

Mọi việc đều có hai mặt, có hại dĩ nhiên cũng có lợi, chỉ là xem ngươi có hiểu để khai thác hay không. . . . . .

Việc hiện giờ phải làm chính là tra rõ mục đích Vạn Chi Kha trước đây cố tình bày ra trận thế nghi binh. Sau đó, chính là lúc bọn họ phản công.

Trận trí đấu này, một khi thua, e là không còn cách xoay chuyển, không còn khả năng cứu vãn.

Từ giờ phút này, chiến đấu mới chính thức bắt đầu, Ngôn Vô Trạm và Vạn Chi Kha đấu trí.

Ngôn Vô Trạm chuẩn bị tập hợp những người kia mật đàm, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, mặt đất chợt run lên, dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng khiến con người người kia co rụt lại. . . . . .

Đây không phải ảo giác, Lạc Cẩn cũng cảm thấy.

Quay lại nhìn về phía sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, dự cảm không tốt tự nhiên mà sinh ra, sắc mặt người kia khó coi nhìn Lạc Cẩn một cái, "Có chuyện rồi, chúng ta đi tìm bọn họ."

Lạc Cẩn trầm ngâm, y theo bước người kia, đây tuyệt đối không phải tâm ý tương thông, y cũng cảm thấy sự việc có gì đó không đúng.

..................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK