Uổng công hắn còn muốn đến giải thích với Lạc Cẩn, uổng công hắn còn muốn cứu vãn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không tin Lạc Cẩn sẽ thật sự cùng Lâu Thanh Hàn kia có gì đó, dù lần trước thấy được, hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ, hắn thật sự là tự vả mặt mình.
Quá buồn cười.
Hắn thật buồn cười.
Lâu Thanh Hàn là người của Nhược Phù Cung, sớm chiều cùng Lạc Cẩn ở chung, thật ra bọn họ đã sớm có tình ý đi, hay là nói thật ra quan hệ của bọn họ đã sớm không như bình thường, sau đó dựa vào chuyện lần này, Lâu Thanh Hàn dốc lòng chăm sóc, cuối cùng cảm động được Lạc Cẩn, gã khổ tận cam lai, gã đạt thành nguyện vọng rồi. . . . . . Thuận theo lẽ thường cỡ nào, chuyện tất nhiên cỡ nào. Chỉ có một mình hắn còn ngốc nghếch tự biên tự diễn, bên kia người ta đã tình chàng ý thiếp rồi. . .
Ngôn Vô Trạm hắn quá ngu đến mức bây giờ mới nhận ra!
Đầu người kia nóng đến mức sắp nứt ra rồi, hắn mắng chửi loạn một hồi, chờ sau khi cơn nóng này biến mất, bước chân thật nhanh của hắn đột nhiên chậm lại. . . . . .
Người kia hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, lúc xúc động, trong lồng ngực giống như bị cái gì lấp kín, căng đến thở không thông, thật ra lúc đau khổ cũng giống như nhau. . . . . . Chỉ là cảm giác này, khiến đầu óc cũng đều phát đau.
Mùi vị mất đi thật sự là không dễ chịu. . . . . .
Một Lạc Cẩn đã là như vậy, vậy tất cả mọi người thì sao. . . . . .
Lạc Cẩn còn sống, hắn còn có thể cứu vãn được, chí ít hắn còn có thể nhìn thấy y, nếu như thật sự đều chết hết thì sao. . . . . .
Nắm tay người kia lần nữa siết chặt, ngay cả khớp xương cũng trở nên trắng theo, Ngôn Vô Trạm mở to hai mắt, nhưng không nhìn thấy đường, chân cứ tiếp tục bước, hắn cứ bước tới trước, nhưng lại không biết đi đây, ngay lúc này, cánh tay hắn bị người kéo lại. . . . . .
Quay lại, nhìn thấy lại là Lạc Cẩn khẽ nhíu lại chân mày. . . . . .
Lạc Cẩn rõ ràng là chạy tới, người xưa nay chú trọng hình tượng này, giờ phút này quần áo xốc xếch, áo trong miễn cưỡng buộc lên, áo ngoài cũng chỉ xỏ vào ống tay áo mà thôi, cho tới bên dưới, quần và giày đều có, chỉ là không thắt đai, có thể thấy được Lạc Cẩn chạy tới gấp cỡ nào.
Y hẳn là vừa mặc quần áo vừa đuổi theo hắn.
Một giây đó, tim như bị cái gì ngắt một cái, sức sống biến mất giây lát, hai mắt mờ đi, hai tai ù lên, ngay cả chân cũng không thể chống đỡ thân thể. . . . . .
Có điều rất nhanh, người kia liền khôi phục, hắn không nhìn Lạc Cẩn, quay đầu bước đi.
Tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.
Lạc Cẩn không đề phòng, người kia chạy trốn trước mắt y, chân mày nhíu càng chặt, Lạc Cẩn hơi khựng lại liền lập tức đuổi theo. . . . . .
Y lại một lần nữa nắm lấy tay người kia, y vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy gò má căng chặt của người kia. . . . . .
Dáng vẻ kia, giống như là y xấu xa khi dễ hắn vậy. . . . . .
Lạc Cẩn kinh ngạc, Ngôn Vô Trạm nhân cơ hội này lần nữa thoát khỏi tay y.
Chân mày trước nay ít khi nhíu lại này của Lạc Cẩn hiện giờ gần như dính chặt vào nhau, y lần thứ ba kéo Ngôn Vô Trạm, lần này y không cho hắn cơ hội vùng vẫy, mà là kéo về phía sau, khiến người kia dừng lại. . . . . .
”Ngôn Vô Trạm” Lạc Cẩn cụp mắt xuống nhìn người trước mặt, y cao hơn hắn một chút, người kia lại cố sức lảng tránh, vì vậy hiện giờ y chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn cùng gương mặt bị bóng râm che chắn, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lạc Cẩn cũng có thể đoán được, “Ngươi đây là đang uất ức cái gì?”
Giọng nói lạnh cứng của Lạc Cẩn khiến người kia nghiêng đầu sang một bên, hắn còn muốn đi, nhưng chân còn chưa nhấc lên đã bị Lạc Cẩn hung hăng đè xuống, lần này hắn suýt nữa bị y đẩy ngã. . . . . .
”Ta hỏi ngươi, ngươi uất ức cái gì?!” Gương mặt luôn mang theo một bộ dạng tươi cười cao thâm khó dò hiếm có trầm xuống, ngay cả âm lượng cũng không nhịn được cất cao, Lạc Cẩn không động đậy nhìn chằm chằm người kia, có lẽ do quá kích động, lúc hỏi lời này, nắm tay y cũng nắm chặt theo, y gần như siết gãy xương người kia, “Người nên uất ức là ta mới đúng, ngươi uất ức cái gì? Ngươi bất mãn cái gì?!”
Ngôn Vô Trạm không chịu được nhất chính là đau đớn, bây giờ xương kia kêu lên răng rắc, hắn lại không có cảm giác, nghe thấy Lạc Cẩn tra hỏi như vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cũng lộ ra hung hăng. . . . . .
”Ta uất ức ha không liên quan cái rắm gì với ngươi?!”
”Vậy thì đừng chạy đến trước mặt ta!”
”Là tự ngươi đuổi theo!”
”Là ai chạy vào trong phòng ta?”
”Đi nhầm đường có được không? Mở nhằm cửa có được không?!”
Hơi thở Lạc Cẩn hơi ngưng lại, y hơi híp mắt, nhưng lông mi quá dài lại không che được nguy hiểm bên trong, Lạc Cẩn liều mạng đè nén cơn giận của mình, chốc lát sau y mới một lần nữa mở miệng, y nói từng chữ từng chữ, “Ngôn Vô Trạm, ta muốn đánh ngươi.”
Y là thật sự muốn đánh hắn, nếu có thể, y hiện giờ liền ra tay.
Treo hắn lên trên cây, đánh tới khi nào tỉnh mới thôi.
”Ngươi dám.” Người kia hừ lạnh, Lạc Cẩn dám động vào hắn một cái, lập tức sẽ bị người bắt lấy, phạt nặng là chuyện nhỏ, cắt đầu xuống mới là thật.
”Là ngươi ép ta.” Bốn chữ này, Lạc Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi tham lam đến mỗi người đều muốn, sau khi dùng xong lại muốn xử lý gọn, bọn ta lại giống như tên ngốc bị ngươi lợi dụng, bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, trái lại ngươi lại giống như chịu uất ức to lớn, dáng vẻ tội nghiệp chạy đến trước mặt của ta đòi thông cảm, Ngôn Vô Trạm, không đánh ngươi, còn để lại ngươi sao?”
”Đúng vậy, ta chính là mỗi người đều muốn, ta chính là muốn qua cầu rút ván, sau khi các ngươi không còn giá trị lợi dụng sẽ loại bỏ từng người, ta chính là không có lương tâm như vậy, ta chính là vô tình như vậy, không phải ngươi đã sớm nhận ra sao? Vậy hà tất còn ở lại đây, cần gì phải giúp ta? Ngươi đi tìm hộ pháp của ngươi là được rồi, hắn đối với ngươi toàn tâm toàn ý, hắn vì ngươi chết không hối tiếc, hắn sẽ không lừa ngươi, sẽ không đùa giỡn ngươi, sẽ không đem ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay! Lạc cung chủ nhìn rõ ràng như vậy, vậy mau mau mang theo hộ pháp của mình chấp cánh cùng bay đi, ở chỗ ta chuốc lấy tức giận làm gì? Lạc cung chủ không phải bị thương nặng sao? Lỡ như ngươi tức giận nôn ra máu, ta không thể đền nổi! Tức chết rồi ta sẽ không thể nào ăn nói với hộ pháp của ngươi!” Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ biết, chính mình sẽ có một ngày lại có thể nói ra những lời này, còn nói có thứ tự như vậy, quả nhiên con người lúc đầu óc không tỉnh táo, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lạc Cẩn hít một hơi thật sâu, mới đèn nén được tức giận cuồn cuộn trong lòng, có điều y cũng không chắc bản thân còn có thể đè nén được hay không, người này thật sự quá thích ăn đòn, “Ngôn Vô Trạm, ngươi thật sự muốn làm cho ta tức chết mới thôi hay sao?”
Ngôn Vô Trạm kỳ quái cười hai tiếng, “Lạc cung chủ thật sự là xem trọng ta rồi, ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.”
Nếu nói trước đó là mây đen dày đặc, vậy tích tắc này chính là sấm vang chớp giật rồi.
Lạc Cẩn cảm thấy, y cố nén lửa giận là chuyện rất ngu xuẩn, y và người này dường như không có cách nào giao tiếp bình thường. . . . . .
Giương mắt nhìn lên, chỗ bọn họ hiện giờ là một cánh rừng đào, có lẽ chủ nhân tòa nhà này muốn lúc xuân về hoa nở cảm nhận được cảm giác hoa đào bay bay, nói chung chỗ này có một cánh rừng không nhỏ, Lạc Cẩn cảm thấy, người này chọn chỗ này cũng đã chuẩn bị xong liều chết. . . . . .
Y không nói hai lời, trực tiếp kéo người kia vào chỗ sâu nhất trong rừng, Ngôn Vô Trạm biết sức lực Lạc Cẩn lớn, hắn cũng không biết sức mạnh của y lớn đến mức này, đừng nói tránh thoát, hắn ngay cả dừng lại cũng không làm được. . . . . . Trừ phi ôm lấy một gốc cây nhanh chóng sượt qua. Có điều tốc độ Lạc Cẩn quá nhanh, kế hoạch này cơ bản không thể thành công. . . . . .
Không bao lâu, bọn họ liền đi tới chỗ sâu nhất trong cánh rừng này, đây là trong nhà, cũng không phải hoàng cung, cánh rừng cũng không lớn lắm, từ bên trong vẫn có thể nhìn thấy phòng ốc phía ngoài, có điều những cây cối ở đây thật sự đủ che dấu tai mắt người khác, ít nhất người vội vàng đi qua hẳn là không biết phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Lúc này Ngôn Vô Trạm mới nhận ra nguy hiểm, thế nhưng, chậm rồi.
Hắn không thấy Lạc Cẩn rút roi ra lúc nào, nói chung lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn đã bị y trói lên cây, phần trước của roi cắm toàn bộ vào trong thân cây, đừng nói vùng vẫy, hắn ngay cả khoảng trống cử động cũng không có. . . . . .
Bị ép ôm thân cây thô ráp, Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy Lạc Cẩn muốn làm gì, nhưng hắn biết chắc chắn không phải chuyện tốt. . . . . .
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Lạc Cẩn liền bắt đầu cải đai lưng hắn.
Theo áp lực trên eo từ từ biến mất, mặt người kia cũng chầm chậm trầm xuống, lúc đôi tay gần như không chút hơi ấm kia của Lạc Cẩn đụng tới quần hắn, giọng nói người kia chỉ còn lạnh lẽo, “Lạc Cẩn, đừng dùng tay đã chạm qua người khác của ngươi chạm vào ta.”
Một câu nói này khiến Lạc Cẩn dừng lại, người kia hiểu lầm rồi. . . . . .
Y không phải muốn làm gì hắn, y chỉ là muốn đánh hắn một trận thôi, đánh ở chỗ người khác không thấy được. . . . . .
Nếu như không phải giọng điệu hắn không đúng, Lạc Cẩn còn thật sự cảm thấy hắn đang ám chỉ y gì đó.
Phía sau yên tĩnh lại, có điều rất nhanh, người kia liền nghe thấy Lạc Cẩn cười nhạo, tiếng cười châm chọc, còn mang theo một chút tự giễu, “Vậy sao ngươi dùng thân thể bị người khác ôm qua đối diện với ta?”
Y cùng lắm là đụng vào Lâu Thanh Hàn mà thôi, vậy Ngôn Vô Trạm thì sao?
Người đứng bên cạnh hắn còn ít sao?
Không chỉ không ít, hắn còn đường hoàng ở cùng bọn họ, ở ngay trước mặt y cùng người khác ôm ôm ấp ấp, thậm chí một phút trước vừa bị người khác ôm lấy, một phút sau hắn còn có thể ngã vào trong lòng y. . . . . .
Ngôn Vô Trạm hắn có tư cách gì nói y như vậy?
”Lạc Cẩn,“ người kia chậm rãi nhắm hai mắt lại, trán tựa lên thân cây thô ráp, hắn nói nhỏ, “Nếu ngươi vì sĩ nhục nhã ta mà đến, chúc mừng ngươi, ngươi làm được rồi.”
...............