Mục lục
Ngự Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như Hoài Viễn từng nói, sau khi Ngôn Vô Trạm trở về, y gần như từng phút từng giây đều ở bên cạnh hắn, một bước không rời.

Hoài Viễn ở bên cạnh hắn, đã sớm trở thành thói quen nhiều năm của Ngôn Vô Trạm, chỉ là Hoài Viễn trước đây sẽ không ngủ cùng giường với hắn. . . . . . Cũng sẽ không đợi trời vừa tối liền giống như là một người khác.

Y không chỉ không nghe lời hắn, còn ép buộc hắn làm theo ý của y.

Ngôn Vô Trạm không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, giữa hắn và Hoài Viễn có thứ gì đó đã thay đổi.Dù ở trước mặt người khác, y vẫn là ám vệ hết mình, nhưng lúc không có người, sự cường hành của Hoài Viễn không thua bất cứ ai.

Có điều, y lại không khiến người kia không thoải mái.

Ngược lại, Ngôn Vô Trạm lại cảm nhận được rất nhiều thứ trước đây không có.

Hoài Viễn vẫn hầu hạ hắn, nhưng không phải dưới yêu cầu của hắn.

Y mỗi ngày đều tắm cho hắn, vô cùng nghiêm túc tẩy rửa từng tấc da thịt, trước đây đừng nói là chỉ để y tắm giùm, dù hai người cùng nhau tắm, Ngôn Vô Trạm cũng có thể yên tâm thoải mái đón nhận, nhưng hiện giờ, không giống lúc trước. . . . . .

Mỗi một ánh mắt nóng rực kia của Hoài Viễn đều khiến hắn đứng ngồi không yên.

Hắn cũng biết, Hoài Viễn mỗi lần đều sẽ có phản ứng, có lúc Hoài Viễn sờ hắn đến sắp có phản ứng. . . . . .

Vì vậy việc tắm rửa này đối với bọn họ mà nói đều là giày vò, Ngôn Vô Trạm không muốn tiếp tục nữa, lời lẽ phải trái gì hắn đều đã thử, nhưng Hoài Viễn vẫn không thay đổi suy nghĩ của y.

Tắm rửa là việc rối rắm, ngoại trừ cái này, những thứ khác Ngôn Vô Trạm đều coi như thoả mãn.

Có Hoài Viễn bên cạnh, ít nhất ban đêm có người đắp chăn cho hắn, hắn khát, ngay cả lời cũng không cần nói thì có nước ấm đưa đến bên môi, chân lạnh có người ủ ấm, hắn ngủ không được, Hoài Viễn còn có thể giúp hắn xoa bóp thân thể, thả lỏng cơ bắp. . . . . .

Sự chăm sóc của Hoài Viễn đối với hắn, từ lâu đã vượt quá mức độ chủ tớ, mà là hành động chu đáo và quan tâm của một người đàn ông.

Cảm giác chung đụng của bọn họ cùng với quá khứ hoàn toàn khác biệt, bớt đi chút cảm giác xa cách kia, trái lại nhiều thêm mấy phần thân cận.

Ngôn Vô Trạm không thể nói rõ là tốt không tốt, nói chung hắn không ghét là được rồi.

Một điểm khác, cũng là điểm lợi quan trọng nhất, chính là, nếu thật sự có thích khách, Hoài Viễn cũng sẽ ngay lập tức chặn ở trước mặt hắn.

Dù sao cũng phải nói, thật ra như vậy cũng không tệ lắm, điều kiện quan trọng là Hoài Viễn mỗi buổi sáng không đến quấy rầy hắn. . . . . .

Thật ra cũng không tính là quấy rầy, việc đó chỉ là phản ứng thân thể bình thường của Hoài Viễn mà thôi.

Phản ứng vào buổi sáng của đàn ông.

Lúc hắn tỉnh lại, thứ kia đều đầy sức sống đặt giữa đùi hắn, hai người mặc rất phong phanh, hình dáng, nhiệt độ, thậm chí là cảm giác của thứ kia, Ngôn Vô Trạm đều rất rõ ràng. . . . . .

Hoài Viễn cũng không thèm che giấu, cứ đường hoàng như vậy để hắn cảm nhận, y không những không ngại để Ngôn Vô Trạm biết, y còn đang ám chỉ hắn. . . . . .

Trước đây, Ngôn Vô Trạm chưa từng nếm thử mùi đàn ông, hắn cũng không biết là cảm giác gì, nhưng hiện giờ không giống với lúc trước, hắn đã có kinh nghiệm, thân thể cũng đều đã quen, vì vậy bị đụng tới, hắn không thể thờ ơ không động lòng.Dưới ảnh hưởng của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm gần đây có chút bốc lửa. . . . . .

Hắn bị y trêu chọc như thiêu như đốt.

Cảm giác ngay cả thân thể cũng nhạy cảm hơn so với trước đây, chỉ hơi đụng tới, thân thể lập tức có phản ứng, có lúc ngay cả áp sát quá gần nói chuyện, bụng dưới cũng tự nhiên xao động. . . . . .

Vì vậy phen này trạng thái tinh thần người kia không tốt lắm.

Mùi vị lửa dục đốt người quả nhiên không dễ chịu chút nào.

Đã lâu không làm, hắn nhịn đến nghẹn rồi, nếu là trước đây, hắn sẽ trực tiếp bảo Hoài Viễn đi tìm phụ nữ cho hắn, nhưng hiện giờ, lời này, hắn không nói ra được. . . . . .

Hoài Viễn sẽ không đồng ý hắn còn chưa bàn, nếu xảy ra hậu quả không thể đoán được gì thì xong đời. . . . . .

Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhịn, nhịn đến trong miệng đều nổi mục.

Chiều hôm đó, khí trời vẫn sáng sủa, vạn dặm không mây không nói, ngay cả ngọn gió nhỏ cũng không có, phía sau biệt viện này của Mộ Bạch có một vườn hoa, hai người nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới đây chơi cờ, phen này Ngôn Vô Trạm bốc lửa, trong miệng cũng đau, vì vậy đột nhiên liền muốn ăn chút gì đó thanh đạm, hắn bảo Hoài Viễn báo với nhà bếp làm một ít chè hạt sen tuyết nhĩ.

Ngồi gần một canh giờ, Ngôn Vô Trạm cũng mệt mỏi, sau khi Hoài Viễn đi rồi, hắn cũng chậm rãi xoay người đứng lên, hắn đã rất lâu không tập quyền rồi. Người kia muốn hoạt động gân cốt một chút, liền đi tới chỗ trống trải, có điều hắn mới đi một nửa, sau lưng đột nhiên vươn ra hai cái tay, trực tiếp liền bịt kín miệng hắn. . . . . .

Trong lòng người kia chợt run, một chiêu Thần Long Bãi Vĩ (Rồng thần vụt đuôi) liền đá vào thắt lưng đối phương, có điều hắn cũng không cảm giác được sự mềm dẻo thân thể nên có, chỗ bị hắn đá trúng trái lại ầm một tiếng, còn cứng đến nỗi rất. . . . . .

Một đá này, người kia dùng hết sức, dù cho đá không chết cũng cũng đứng lên không nổi nữa, nhưng đối phương lại không có phản ứng gì, chỉ âm thầm hừ một tiếng. . . . . .

Có điều, âm thanh này, hắn có chút quen thuộc. . . . . .

Nhân lúc người kia không tập trung, người nọ uốn thắt lưng một cái liền đẩy hắn vào trong một ngọn núi giả, miệng Ngôn Vô Trạm trước sau bị y chặn lấy, có điều sau khi vào trong núi giả, hai người liền biến thành mặt đối mặt.

Người bắt hắn không phải nai khác, chính là Bắc Thần.

Người kia tức giận liếc mắt nhìn y, cái tên này nổi điên gì chứ, lại vào thời điểm này đùa không đúng lúc như vậy, phải biết, hắn vừa nãy là ra chiêu sát thủ với y.

"Ngươi đừng nói." Bắc Thần cảnh cáo một câu, sau đó liền buông hắn ra, tay vừa thả lỏng, Bắc Thần lập tức nhe răng trợn mắt mò lên thắt lưng, sau đó người kia nhìn thấy y từ bên trong lấy ra hai miếng bản in bằng đồng, có điều có một khối đã lõm xuống, giống như cục giấy bị người khác vò nhàu vậy.Chính là miếng vừa nãy Ngôn Vô Trạm đá vào, hắn cảm thấy chỗ quái dị.

Bắc Thần ném hai miếng đồng xuống đất, sau đó bắt đầu vò cái eo đáng thương của y, may mà y đã sớm chuẩn bị, nếu không, lần này sẽ bị người này đá cho tàn tật rồi. . . . . .

"Ngươi đây là mẹ nó muốn mưu sát chồng hay sao? Bị đá ác như vậy! Nếu như lần này bị ngươi đá trúng ngay giữa, ông đây sau này cũng đừng mong hại người nữa!" Bắc Thần vén áo lên, nhìn chính mình một chút, da dẻ dù cách miếng đồng cũng xanh rồi, y thầm nói người kia vẫn thật là tàn nhẫn mà.

"Ta cũng không biết là ngươi, ai bảo ngươi đùa kiểu này." Đáng đời.

Có điều hai chữ sau, người kia chỉ nói trong lòng, hắn cũng nhìn thấy tình hình của Bắc Thần, có chút nghiêm trọng.

Ném đá xuống giếng là không có đạo đức, đặc biệt là Bắc Thần giống như 'đại hoàng' trước mặt.

Sẽ cắn người.

"Sao, nếu là ta, sẽ không phản kháng?" Nghe thấy lời này của người kia, động tác xoa nắn của Bắc Thần nén lại, y đưa mắt, vô cùng gian tà hướng về phía người kia cười.

Nụ cười của Bắc Thần khiến trong lòng Ngôn Vô Trạm run lên một cái, đầu gối có chút không thỏa mãn của người kia liền có xu hướng như nhũn ra, hắn vội vã dời ánh mắt, nhưng lúc này, Bắc Thần lập tức liền ấn hắn lên núi giả.

"Nhớ ta không?" Bắc Thần đè lên hắn, giữa hai người một chút khe hở cũng không có, mặt bọn họ dính vào nhau, lúc Bắc Thần nói chuyện, môi miệng kia cũng chạm tới môi miệng hắn rồi.

Điều này khiến lồng ngực người kia lần nữa căng đầy, hai chân như nhũn ra.

"Nhớ ngươi cái gì? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy." Cái này thật sự là miễn cưỡng tươi cười rồi.

"Đừng giả ngu, ngươi biết ta hỏi cái gì." Bắc Thần bất mãn hừ hừ, y dùng bụng dưới bằng phẳng của mình chen vào hắn, giữa giữa hai chân y còn toàn bộ kề sát lên người Ngôn Vô Trạm. Giọng nói Bắc Thần lại hơi thấp, y nắm lấy sau gáy người kia, đưa mắt nhìn hắn, "Ta lại mỗi ngày đều nhớ ngươi, nhớ tới sắp chết rồi, nhớ tới mỗi ngày đều đau đớn. . . . . ."

Y vừa nói, còn dùng bụng dưới đụng vào hắn một hồi, tên nhóc nửa cứng kia vừa vặn đâm lên thứ tương tự của người kia.

Điều này khiến Ngôn Vô Trạm không nhịn được run lên một cái.

"Tên thị vệ kia của ngươi quá đáng ghét, mỗi ngày đều ở cạnh ngươi, ta một chút cơ hội ra tay cũng không có." Y chỉ cần tới gần một chút, Hoài Viễn liền có biện pháp tách bọn họ ra xa, Bắc Thần đã thử rất nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại, nếu không y cũng sẽ không nghĩ ra cách tệ hại này, uy hiếp thủ vệ, cũng nghĩ cách gạt Hoài Viễn đi khỏi, có điều ông trời vẫn còn quan tâm hắn, trước khi y khiến Hoài Viễn rời đi, Ngôn Vô Trạm đã khiến y cút trước.

"Hắn là vì bảo vệ ta." Ngôn Vô Trạm dư hơi giải thích.

Bắc Thần xì khinh bỉ, ngược lại cợt nhả đối diện với người kia, mập mờ cười gian, "Hắn? Hắn dựa vào cái gì bảo vệ ngươi, ta thấy việc này vẫn là để ta làm đi. Ta có một cây trường thương, hắn có không? Thương dũng mãnh lại oai phong, bảo đảm bảo vệ ngươi vô cùng an toàn, đứng dậy không nổi, cũng nói không ra lời, ngay cả xương cũng mềm ra. Nương tử, ngươi nói đúng không?"

Muốn chết!

Trước đây nghe thấy mấy câu này, Ngôn Vô Trạm chỉ ậm ừ cười cười, nhưng lần này, nghe thấy những lời đầy ám chỉ kia của Bắc Thần, hắn lại có phản ứng. . . . . . Còn là phản ứng rất mạnh mẽ.

Chính là cảm giác máu mũi giàn giụa kia.

Hắn quả nhiên là đã nhịn quá lâu.

"Ta hỏi ngươi đó, nói, có nhớ ta hay không? Hôm nay ngươi không khiến ta hài lòng, ta sẽ khiến ngươi không ra khỏi ngọn núi giả này!" Bắc Thần nói xong, liền thủ sẵn trên eo người kia, tiếp tục dùng bụng y đụng hắn, có điều va chạm này của y phát hiện kỳ lạ. . . . . .

Ngôn Vô Trạm lúng túng quay mặt qua chỗ khác, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bắc Thần. . . . . .

Hắn cứng rồi.

"Ta nói, ngươi sao lại nhịn thành như vậy?" Vuốt chỗ nhô lên giữa hai chân người kia, thứ kia đã hoàn toàn cứng rắn, cứng đến mức khiến Bắc Thần líu lưỡi, y vẫn chưa làm gì, cứ vậy đã cứng rồi.

Bắc Thần theo đường biên nhô lên trên quần hắn vuốt ve, y có thể cảm nhận được người kia càng lúc càng lớn. . . . . .

Đúng là càng lúc càng lớn, Bắc Thần nghi ngờ y sờ nữa, người kia có thể sẽ trực tiếp bắn ra.

Lại nhìn dáng vẻ xấu hổ này của người kia, vẻ mặt Bắc Thần lập tức thay đổi. . . . . .

Chăm chú, lại nguy hiểm.

"Hoàng thượng, muốn thần làm người sao?" Bắc Thần cúi đầu, nhìn động tác trên tay mình, trong giọng nói của y không hề mang theo ý trêu đùa, giọng nói cố ý đè thấp khiến người kia nghe thấy, tim liền run rẩy, đó là mê hoặc và ra hiệu thuộc về đàn ông. Bắc Thần sờ soạng hai cái, lại ngẩng đầu lên, y nhìn ánh mắt người kia, lần nữa dùng giọng nói trầm thấp đồng dạng nói, "Hoàng thượng, thần muốn làm người, để thần làm đi."

Ánh mắt rủ xuống nhấc lên, người kia nhìn về phía Bắc Thần.

.................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK