Hoằng Nghị hẳn là thẹn quá hóa giận mới đúng, câu trả lời của y, ngược lại khiến hắn im lặng.
Người kia khô khan nháy mắt, đối với một câu nói bất thình lình của y, nửa ngày không thể phản ứng lại.
Hoằng Nghị hôm qua uống say rồi, tâm tình của y vô cùng khó chịu, liền muốn uống say một lần, nhưng uống rượu chính là việc như vậy, càng muốn say trái lại càng tỉnh táo, vì vậy Hoằng Nghị cuối cùng cũng không thể tìm được cảm giác quên hết mọi thứ kia.
Nhưng như vậy lại vừa hay.
Say đến đúng lúc, đúng chỗ.
Y chỉ biết thứ mình muốn hiện giờ là gì, không cần lại phải phí sức lực cần những thứ khác, nghe theo lòng mình, nghe theo bản năng, kiêng kị gì đó cũng không còn. . . . . . Hoằng Nghị thả lỏng bản thân.
"Sau này, cách xa bọn họ."
Hoằng Nghị buông hắn ra, tay người kia nhẹ nhàng rơi xuống giường, thế nhưng mấy chữ này của Hoằng Nghị, lại như có sức nặng ngàn vạn cân, có thể nói là ăn nói mạnh mẽ, cũng khiến cho người có chút trợn mắt há mồm kia càng thêm ngạc nhiên.Tầm nhìn dời khỏi ánh mắt bởi vì quá kinh ngạc mà mất đi tất cả biểu hiện của người kia, Hoằng Nghị khẽ quét qua chiến tích tối qua của y, cảm giác đối với người này y còn chưa làm rõ, có điều rất hiển nhiên, y không chán ghét hắn. Cũng không phản đối không cùng hắn làm chuyện như vậy.
Nước chảy thành sông, mọi việc cứ tự nhiên như vậy, không hề có một chút cảm giác khó chịu.
Như vậy là đủ rồi, hắn uống rượu không uổng phí.
Hoằng Nghị không gạt hắn, y thật sự rất chán ghét đàn ông, chỉ người này là ngoại lệ.
Y cũng là trong lúc lơ đãng tiếp xúc với hắn, chờ lúc y phát hiện, bọn họ đã không chỉ là đụng chạm đơn giản, nhưng bất ngờ là, y lại không có cảm giác buồn nôn kia.
Người này, luôn khiến y quên đi thói quen.
Vì vậy, chuyện như vậy, cũng chỉ làm với hắn, Hoằng Nghị mới có thể tiếp nhận, bất kể là tâm lý hay là thân thể.
"Trừng phạt." Ánh mắt Hoằng Nghị chợt thu lại, một lần nữa đối diện với ánh mắt người kia, phen này khiến Ngôn Vô Trạm giật mình một cái, cũng lập tức tỉnh lại, Hoằng Nghị rất ít nói, nhưng hắn lại một lần nữa tâm ý tương thông hiểu được ý tên kia. . . . . .
Y bảo hắn rời xa bọn họ, nếu không y sẽ dùng cách này trừng phạt hắn, ép hắn đến còn thê thảm hơn so với hiện giờ, xem hắn còn có sức lực gì đi tìm đàn ông. . . . . .
Hắn không nghi ngờ Hoằng Nghị sẽ làm được chuyện này, nhưng là. . . . . .
Tại sao?
Hắn vẫn không hiểu?
Chỉ trong một đêm, thay đổi của Hoằng Nghị cũng quá lớn rồi, giống như biến thành người khác, hắn cũng có suy nghĩ muốn sờ thử gương mặt đó xem cuối cùng có phải là bản thân Hoằng Nghị, hay là bị người dịch dung .
Thái độ rối rắm phức tạp này của y, Ngôn Vô Trạm thật sự không theo kịp.
Có điều đã nói nhiều như vậy, dường như vẫn xoay quanh một việc, không có cái này, Hoằng Nghị sẽ không cùng hắn làm chuyện như vậy, cũng sẽ không đối với hắn có ý muốn chiếm hữu. . . . . .
Nếu như nói y giả say không phải là vì đùa bỡn hắn, vậy. . . . . .
Dù có điểm không thể tưởng tượng, hắn vẫn nghi ngờ nhìn phía Hoằng Nghị, "Ngươi, thích ta?"
Quá nhiều bất ngờ, Ngôn Vô Trạm đã chuẩn bị kỹ cho kinh ngạc tiếp theo, nhưng Hoằng Nghị lại 'yên phận' khinh bỉ hừ một tiếng. . . . . .
Thái độ coi thường này, dáng vẻ giễu cợt này, lại khiến Ngôn Vô Trạm tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc, luôn cảm thấy đây mới là Hoằng Nghị, có chút nhớ nhung.
Có điều âm cuối kết thúc, Hoằng Nghị đột nhiên nói một câu, "Ta là người đàn ông của ngươi."
Giống như là say rượu, đáp án này trằm ngàn khó chịu, vĩnh viễn đều có hiệu quả.
Y là người đàn ông của hắn, y làm gì cũng không cần lý do.
Y có thể danh chánh ngôn thuận ôm hắn, cũng tất nhiên yêu cầu không cho hắn phản bội, y trừng phạt hắn càng hợp tình hợp lí, Ngôn Vô Trạm một chút khuyết điểm cũng tìm không ra.Hơn nữa Hoằng Nghị y đã đủ nhân từ, đổi là đàn ông bình thường, nếu người của mình không giữ gìn bổn phận, e là đều sớm dùng cực hình hầu hạ rồi.
Y còn có thể cùng hắn 'tự mình' liên hệ, đã là không dễ dàng.
Một câu nói này, quả nhiên khiến Ngôn Vô Trạm á khẩu không trả lời được, hắn không phải không có cách nào phản bác y, mà phản bác cũng vô dụng.
Tên nhóc này cơ bản là không biết cái gì là lý lẽ, vì vậy hắn cũng sẽ không nói.
Dù Hoằng Nghị không thừa nhận, có điều Ngôn Vô Trạm đại khái cũng đoán được, nhìn tiểu quỷ mặt lạnh tính tình xấu xa này, lại nghĩ tới sự việc liên tiếp xảy ra, Ngôn Vô Trạm lạt bật cười một cái.
Hắn cười Hoằng Nghị trẻ con, còn có sự ngu ngốc của mình. Nhìn thấy vẻ cười lộ ra bất đắc dĩ này của người kia, cặp mắt lạnh nhạt kia của Hoằng Nghị chuyển hướng về phía màn giường cả đêm chưa kéo. . . . . .
Ngôn Vô Trạm hỏi hắn, có thích hay không, Hoằng Nghị không rõ lắm, hắn không ép buộc y, câu trả lời kia chỉ là một đáp án. Trước khi Hoằng Nghị hiểu được tâm tình của chính mình, y chỉ có thể nói như vậy.
Lúc đầu, thái độ của y đối với người này quả thật vô cùng chán ghét, có điều nhìn thấy hắn và Lạc Cẩn ở cùng nhau, Hoằng Nghị lại cảm thấy hắn buồn cười đến đáng thương, y tìm hắn để gây sự là không muốn Lạc Cẩn thành công, cũng không muốn để cho tên này lại bị đùa giỡn. . . . . .
Sau đó, y cưới hắn, đây hoàn toàn là ngoài ý định của Hoằng Nghị. Dĩ nhiên, nguyên nhân thúc đẩy chuyện này vẫn là Lạc Cẩn, cũng mặc kệ nói thế nào, bọn họ đã kết hôn rồi.
Hắn là người đầu tiên Hoằng Nghị y cưới vào nhà.
Có điều y rất nhanh đã quên mất hắn, nếu không phải Mộ Bạch nhắc nhở, người này sống hay chết Hoằng Nghị cũng không biết.
Y không có quên cam kết lúc trước đối với Ngôn Vô Trạm, cưới hắn, không phải công cụ trả thù Lạc Cẩn, cũng không phải quân cờ giúp y thành công, y sẽ có trách nhiệm với hắn, cũng phải đối xử tốt với hắn.
Dù trong thế giới của Hoằng Nghị không có hai chữ trách nhiệm.
Y là thương nhân, cả đời này đều tính toán hơn thiệt, y chỉ có thành công, chỉ có lợi nhuận, những thứ khác đều không quan trọng. Trách nhiệm gì đó là có thể cho hắn bạc hay là cuộc sống giàu có sung túc?
Nhưng người này lại cứ khiến thứ này cơ bản không tồn tại này sống lại.
Ban đầu, Hoằng Nghị chỉ là thực hiện cam kết mà thôi, đường hoàng làm dáng một chút, nhưng sự hòa hợp này lại đến hiện giờ. . . . . .
Tiếp xúc nhiều với người này rồi, chán ghét đối với hắn càng nhiều hơn, đặc biệt nghe thấy hắn nói những lời không biết xấu hổ kia, còn có dáng vẻ chết cũng không biết xấu hổ này, mỗi lần Hoằng Nghị đều bị hắn chọc đến phất tay áo bỏ đi, nhưng tĩnh táo lại, dường như lại có một hồi những mùi vị khác ở bên trong.
Y chán ghét hắn, lại không nhịn được muốn đi tìm hắn, muốn tiếp tục thử nghiệm cảm giác mới mẻ lại xa lạ này.ở cùng người này, không có cái gì rung động lòng người, bình thường giản dị, cùng người nhà bình thường nhất không có gì không giống nhau, nhưng phần vô vị này, Hoằng Nghị làm sao cũng không quên được.
Một chén nước lã có thể nếm được mùi vị.
Hắn phải ở bên cạnh y, luôn luôn bên cạnh. Người kia đã thành thứ không thể thiếu.
Vì vậy Hoằng Nghị đi cứu hắn, y cũng đồng ý dốc hết mọi thứ giúp hắn, vì hắn là trách nhiệm của y, cũng vì phần nhớ nhung trong lòng này.
Nhưng sau đó, phần bình tĩnh này lại bị làm rối loạn.
Lúc y nhìn thấy tình cảnh ở ngọn núi giả đó, Hoằng Nghị tức giận đến ngay chính y cũng không ngờ tới, y đánh hắn, y lúc đó càng muốn vặn gãy cổ hắn.
Có điều có một số việc đã xảy ra, có tính toán cũng vô dụng, chuyện của Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần bọn họ, Hoằng Nghị cũng đã sớm biết, Hoằng Nghị đánh hắn chỉ là muốn nhắc nhở hắn, để hắn sau này đừng tái phạm, thế nhưng. . . . . .
Ngay đêm đó, người kia vậy mà lại cùng Hoài Viễn náo loạn với nhau.
Y nhìn thấy Hoài Viễn mặc áo lót đi ra, lần thứ hai chuẩn bị nước tắm cho người kia.
Bọn họ đã làm gì, không cần nói cũng biết.
Hoằng Nghị đối với người kia vô cùng thất vọng.
Ban ngày vừa cùng Bắc Thần, tối đến là Hoài Viễn.
Y không muốn lại thấy được người không biết xấu hổ là hắn nữa.
Y phải đi, nhưng không.
Đến cuối cùng, Hoằng Nghị thật sự là giận không nhịn nổi rồi.
Lần này, y có lý do tức giận người này mà không quan tâm, nhưng y phát hiện, y không bỏ được hắn.
Hắn kém cỏi như vậy, khiến người chán ghét như vậy, thế nhưng, y không cách nào mặc kệ hắn.
Hoằng Nghị không biết tình cảm của mình đối với người kia, y chỉ biết, hắn và bọn họ ở cùng nhau, y sẽ tức giận.
Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, y sẽ không cho bọn họ có thêm bất cứ cơ hội nào, hắn là y cưới vào nhà, hắn là người của y, chuyện trước đây, Hoằng Nghị có thể xem như chưa xảy ra, chuyện cũ y sẽ bỏ qua, thế nhưng sau tối hôm qua, y sẽ ngăn chặn tất cả những thứ này.
Dù người này phong lưu quen thói, y cũng phải uốn nắn lại hắn.
Y phải làm thật tốt vai trò người bên cạnh hắn.
Ngôn Vô Trạm thể lực tiêu hao, hắn rất nhanh lại ngủ thiếp đi, có điều Hoằng Nghị say rượu lại cùng với bình thường không khác gì nhau, sau khi dọn lại giường một lần nữa, y liền đi sắp xếp mọi việc.
Y chưa quên chuyện Phó Đông Lưu đánh lén tối qua, nhưng y vừa ra khỏi cửa, đã Hoài Viễn chặn lại.
Hay là nói, Hoài Viễn vẫn luôn không rời đi.
Chuyện này, Hoài Viễn yêu cầu Mộ Bạch giữ bí mật với Bắc Thần và Lạc Cẩn, hai người kia chỉ biết là Phó Đông Lưu phái tới ám sát, những thứ khác, bọn họ ăn nói cẩn trọng.
Hoài Viễn có thể phá cửa mà vào, y muốn bắt người kia về bất cứ lúc nào cũng được, nhưng nhà trọ lại lớn như vậy, y không thể không quan tâm đến mặt mũi Ngôn Vô Trạm, vỡ lở ra, đến cuối cùng người mất mặt không phải ai khác.
Đêm đó, Hoài Viễn chịu giày vò, y lần lượt nghĩ, nếu hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao. . . . . .
Sẽ không có nhiều thứ phải lo lắng như vậy.
Y lập tức có thể đem cướp lại hắn.
Trời mới biết y tốn bao nhiêu sức lực, mới thả xuống bàn chân nhấc lên vô số lần này.
Y không dễ dàng chờ đến rạng sáng.
"Người đâu?" Hoài Viễn mang theo rất nhiều hung ác, ánh mắt âm lạnh kia so với Hoằng Nghị càng sâu.
"Trong phòng của ta." Hoằng Nghị bình tĩnh nhìn y, đối với nguy hiểm Hoài Viễn tỏa ra ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoài Viễn nghe xong, ra vẻ liền muốn đi vào trong, có điều Hoằng Nghị đưa tay ngăn y lại. . . . . .
"Từ giờ, hắn theo ta rồi."
..............