Ngôn Vô Trạm lo xa nghĩ rộng, hắn chưa từng làm chuyện vô ích.
Lần trước thăm dò, hắn là vì tìm ra gian tế, nhưng đồng thời cũng vì chuẩn bị cho bước tiếp theo của hắn, ngoại trừ người Hoài Viễn không thông báo tới, ba người kia bao gồm cả Mộ Bạch đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Mà người hắn lựa chọn, cũng không lâm trận bỏ chạy, có ý phản bội.
Ngược lại, sự hữu dụng của bọn họ vượt xa tưởng tượng của Ngôn Vô Trạm.
Lúc Phó Đông Lưu rời khỏi đế đô, bọn họ ở viện trợ phía sau của gã đốt một trận lửa không nhỏ.
Những người này là quan viên Nam Triều, cũng là người được Ngôn Vô Trạm chọn lựa tỉ mỉ, bọn họ vốn chiếm ưu thế thiên thời địa lợi, năng lực ứng biến càng không thể xem thường, dù kế hoạch của Phó Đông Lưu tỉ mỉ thế nào, người gã phái trấn thủ đế đô mạnh mẽ dường nào, đều không thể ngăn được sóng dữ.
Phó Đông Lưu bận rộn cùng Ngôn Vô Trạm tiến hành trận đánh giết sau cùng, gã không có cách nào phân thân, chỉ có thể tạm thời áp chế, chỉ cần kéo dài tới lúc gã trở lại đế đô, mọi vấn đề đều được giải quyết.
Người của Phó Đông Lưu đem phần lớn tinh lực đều tập trung vào đối phó mấy quan viên Ngôn Vô Trạm lựa chọn, sơ hở là không thể tránh được, sai lầm của bọn họ không lớn, nhưng đủ để trí mạng. Vô Huyên đã tìm được Ly Hận Thiên.
Phó Đông Lưu đã nhốt hắn trong hoàng thành, vị trí cũng không bí mật gì, mà là ngang nhiên nhốt tại tẩm cung của Ngôn Vô Trạm.
Quy mô tẩm cung không cần nói cũng biết, nhưng phạm vi Ly Hận Thiên có thể hoạt động có hạn, những chỗ này đều bày ra trận pháp, không những che dấu được linh lực của hắn, còn có thể khiến mùi và sự tồn tại của hắn đều che mất.
Trừ phi hắn chủ động ra khỏi trận pháp, bằng không bất kể là cao thủ lợi hại cỡ nào cũng không thể phát hiện sự hiện hữu của hắn.
Việc này cùng năng lực thông linh của Vô Huyên khác nhau, việc này có giới hạn, có điều dùng để cầm tù là lựa chọn không thể tốt hơn.
Vô Huyên gần như lật tung toàn bộ hoàng cung một lần, ngay cả tẩm điện của phi tử cũng đi qua, nơi này càng sẽ không bỏ qua. Chỉ là số lần tới tương đối ít hơn rất nhiều, nếu như y để ý tỉ mỉ sẽ nhìn ra mánh khóe, có điều Vô Huyên đặt nặng sức chú ý vào những chỗ bí mật, cùng với lộ tuyến Ly Hận Thiên có thể đi qua...
Ly Hận Thiên là át chủ bài giữ mạng của Phó Đông Lưu, gã sao có thể đối với hắn trông chừng hời hợt như vậy.
Người trong cuộc thì u mê... Quả nhiên vừa đụng phải chuyện của người kia, y liền không có cách nào tỉnh táo.
Trong thoáng chốc trận pháp không được tăng cường, sự tồn tại của Ly Hận Thiên liền lộ ra, cảm ứng được sự tồn tại của hắn lại là khoảng cách gần như vậy, Vô Huyên rầu rĩ, cũng đành bất đắc dĩ. Y lại trúng phải cái bẫy thấp kém như vậy.
Trước khi đối phương tăng cường trận pháp, Vô Huyên đã đi tới trước mặt Ly Hận Thiên.
Chia cách mấy tháng, lại như cả đời.
Nhìn thấy người kia mờ mịt nằm trên long sàng của hoàng thượng, phản ứng đầu tiên của Vô Huyên là an tâm, ngay sau đó, chính là bụng dưới căng thẳng...
Y đã thật lâu không nhìn thấy hắn, nhung nhớ đối với hắn, thân thể liền cho ra phản ứng trực tiếp nhất.
Muốn ôm hắn.
Có điều hiện giờ không được.
”Cha.” Thu lại Thanh Bì Quỷ có thể làm biến mất thân thể, Vô Huyên lửng thững đi tới trước mặt người đàn ông đang nghiêm túc đếm ngón tay, không có kích động, cũng không có nhiệt tình quá đáng, y rất tự nhiên hỏi: “Ngươi đang làm gì?”, bởi vì người kia giống như trẻ con đếm đầu ngón tay.
Nghe được giọng nói của Vô Huyên, Ly Hận Thiên đầu tiên là ngẩn ra, hắn không suy đoán có phải mình nghe nhầm hay không, mà lập tức liền nhìn sang bên này, sau đó, hắn nở nụ cười...
”Đang tính ngày.” Ly Hận Thiên hướng về phía Vô Huyên vẽ ra một chữ số, đây là số ngày bọn họ xa cách, hắn đều nhớ kỹ, “Ta nói, sao giờ mới tới đón ta?”
”Xin lỗi.” Ôm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay hắn, “Chỉ một lần này.”
Để hắn rơi vào nguy hiểm, để bọn họ xa cách lâu như vậy, đời này, chỉ có lần này.
”Về nhà rồi hãy nói, chỗ này buồn chết người.” Hoàng cung dù tốt, có hoa mỹ hơn nữa cũng chỉ là một cái lồng chim mạ vàng mà thôi, mấy tháng này, Ly Hận Thiên đã sớm đủ rồi, thú vui mỗi ngày chính là xòe ngón tay tính ngày, hắn cảm thấy hắn có chút giống như phụ nữ chờ sinh, đang tính ngày xem chừng nào bào thai trong bụng ra đời.
Nếu Vô Huyên còn không tới đón hắn, hắn có thể sẽ điên mất, bởi vì quá buồn chán. Cho nên hắn một phút cũng không muốn ở lại thêm.
Có điều chân hắn còn chưa đặt xuống đất, đã bị Vô Huyên ôm lấy eo, sau đó hắn lại một lần nữa ngã về lại trên long sàng...
Đầy mắt đều là màu vàng sáng chói tượng trưng cho quyền quý, vậy mà qua con mắt của Ly Hận Thiên lại cùng màu sắc của giấy tiền vàng mả không có gì khác biệt, dưới sự hỗ trợ của Vô Huyên lại có vẻ mỹ lệ như vậy, Ly Hận Thiên cảm thấy, nếu Vô Huyên và những người khác cũng sống ở đây, dù là lồng chim, hắn cũng sẽ vui không biết mệt...
”Nhớ các ngươi.” Vuốt gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vô Huyên, cuối cùng ngón tay điểm lên nốt chu sa giữa chân mày y, người kia dáng vẻ tươi cười dịu dàng mà lại êm dịu, nhưng ở chớp mắt tiếp theo, đôi mắt đẹp kia của Ly Hận Thiên thoáng cái trợn tròn, dường như hiện giờ không phải là lúc xúc động, phiền muộn, “Mộc Nhai bọn họ đâu? Cái tên nhốt ta ở đây nói bọn họ đã bị bắt?”
Mấy người khác vẫn chưa có tin tức.
Phó Đông Lưu gạt Ly Hận Thiên ở đây, gã nói đám người Mộc Nhai phạm vào tội lớn phải chém đầu, hiện giờ đều đã bị giam giữ, mà gã lại là bạn tốt của bọn họ, được bọn họ giao phó đem hắn giấu kín, vì không để hắn bị liên lụy.
Lý do tất tốt đẹp, có điều Ly Hận Thiên không tin.
Hắn sở dĩ không rời khỏi là vì biết được bản thân trốn đi trái lại sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ, nếu như chọc giận Phó Đông Lưu, hắn còn có thể bị giải đến giam ở chỗ bí mật hơn, thay vì đánh rắn động cò, không bằng lẳng lặng chờ đợi, hắn tin tưởng bọn họ sẽ đến đón hắn trở về, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hắn đợi ở đây là lựa chọn an toàn nhất cũng là chính xác nhất.
Quả thật không ngoài dự liệu của hắn, Phó Đông Lưu lại dùng loại lời nói dối vụng về này gạt hắn, có điều, người này vẫn là thông minh như vậy.
”Làm tốt lắm.” Vô Huyên không tiếc khen thưởng.
Ly Hận Thiên nhún vai, một chút khiêm tốn cũng không có, “Hết cách rồi, ai bảo ta là cha ngươi.”
Dáng vẻ nói khoác không biết ngượng của hắn khiến Vô Huyên bật cười, cùng Lạc Cẩn đều thuộc Cửu Minh Tộc, Vô Huyên cũng có gương mặt mà như Ly Hận Thiên nói chính là yêu nhan hoặc chúng*, y không hay cười, nhưng mỗi lần cười rộ lên đều có bản lĩnh cướp đi hô hấp của hắn...
Nụ cười này thật sự lấy mạng.
Ly Hận Thiên oán thầm.
”Đúng vậy, ngươi là cha ta” Vô Huyên cúi đầu, ở bên tai người kia cười khẽ, “Thế nhưng, cha, đây là hoàng cung, thứ ngươi nằm lên này gọi là long sàng, là thứ độc nhất vô nhị trên đời này, cơ hội khó được, bỏ lỡ rồi đời này cũng không còn...”
Người kia rùng mình, nhưng một dòng nước ấm cũng từ cổ họng trực tiếp vọt xuống bụng dưới, Vô Huyên cái gì cũng chưa làm, thân thể lại mềm nhũn...
Hắn trong lúc bất chợt liền hiểu ý Vô Huyên...
Căng thẳng.
Dường như cũng có chờ mong mơ hồ...
”Ngươi, ngươi có ý gì?”
”Ta, ta muốn ở đây làm ngươi.”
Người kia nghẹn lời, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, mặc kệ bao nhiêu lần, hắn vẫn không quen bọn họ nói lời thô tục này.
Thế nhưng mỗi lần nghe xong, đều rất có cảm giác.
Ly Hận Thiên cảm thấy, cùng bọn họ cùng một chỗ lâu, bị bọn họ dạy dỗ, hắn càng trở phóng túng... Vậy là sao chứ.
”Đừng làm rộn, Mộc Nhai bọn họ còn...”
”Cha, ngươi nói, nếu hoàng thượng biết, ngươi ở trên long sàng của hắn, để trần thân thể, mở rộng chân, chỗ ướt sũng kia đói khát phun ra nuốt thứ kia của ta, còn không ngừng rên rỉ, bảo ta cố sức, bảo ta nhanh thêm một chút, ngươi nói hắn sẽ có biểu tình gì?”
Biểu tình gì, biểu tình đốt giường.
Ly Hận Thiên muốn cho ông trời hai cái liếc mắt, nhưng Vô Huyên dựa vào sát như vậy, hắn ngoại trừ hít thở càng thêm gấp gáp, cái gì khác cũng nghĩ không được nữa...
Có điều, mấy đứa con khác của hắn vẫn chưa có tin tức đây.
”Vô Huyên, Mộc, Mộc Nhai bọn họ...”
”Không chết được.” Cắt ngang, theo sau là tiếng hôn môi dính dớp, “Hiện giờ, làm cái này quan trọng hơn, cứ để bọn họ chờ.”
Dù sao cũng không phải mới bị nhốt một hai ngày.
Tuy nói vậy, thật ra lúc Vô Huyên tìm được Ly Hận Thiên, Mộc Nhai cùng mấy người khác cũng đã nhận được thông báo.
Nhìn U Hồn trôi nổi trên đỉnh đầu, Mộc Nhai không cảm thấy sợ, trái lại là hưng phấn gần như run rẩy, ngày này cuối cùng đã tới, nhẫn nhịn thế này y chịu đủ rồi.
Ly Hận Thiên buồn chán, Mộc Nhai lại là vừa buồn chán vừa bực tức, ngoại trừ bản thân Mộc Nhai nguyên vẹn, đồ dùng trong phòng đều hư hao gần như không còn, nếu Vô Huyên chậm một chút nữa, bước tiếp theo y sẽ phá gạch trên tường.
Cửa không chịu được một đòn bị Mộc Nhai một đạp đạp thủng, động tác này vốn nên rất anh tuấn, ván cửa hoa lệ bay đi, thế nhưng y dùng sức quá mạnh, cả chân đều xuyên qua... Ván cửa vướng lại gần đầu gối y...
Sắc mặt vốn sục sôi ý chí chiến đấu, trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi, Mộc Nhai nổi giận rút chân ra, lúc này thị vệ nghe tiếng đứng lên, lúc Mộc Nhai tâm tình không tốt, trừ phi muốn chết, bằng không đừng nên trêu chọc y, mấy ngày này bọn thủ vệ đã nhìn quen thú hoang ngủ quên, bọn họ quên mất nguy hiểm, mà kết quả đổi lấy chính là bọn họ và cánh cửa kia như nhau...
Lưỡi khẽ động, một thứ chừng hạt gạo như ẩn như hiện, đây là công cụ truyền lệnh đặc trưng của Tinh Kỵ Binh —— Phong Truyền m.
m thanh này sẽ truyền vào tai người chỉ định, lúc Mộc Nhai rời khỏi nhà tù chết tiệt này, Tinh Kỵ Binh đã tập trung xong.
”Theo ông đi đón hoàng thượng.”
Đem vạt áo nhanh chóng nhét vào đai lưng, tiếp nhận vũ khí, Mộc Nhai phóng người lên ngựa, Thành An Lai cách đế đô không xa, không cần tới hai canh giờ, y đã có thể chạy tới, Mộc Nhai ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh mặt trời đang cố gắng xuyên thấu tầng mây, y có thể trước khi trời sáng tỏ đến được mục tiêu.
Đại quân tiến lên, Mộc Nhai vừa không ngừng thúc bụng ngựa, vừa cắn dây buộc chặt tay áo, là thời điểm rửa sạch nhục cũ rồi, đem sỉ nhục của Phó Đông Lưu dành cho y đều đòi lại.
Thân là đàn ông, gã trói đi người y yêu nhất.
Thân là võ tướng, gã ngấp nghé giang sơn y bảo vệ.
Gã khiến Mộc Nhai y chịu sỉ nhục lớn nhất từ lúc sinh ra tới nay.
Gã cũng đem mặt mũi Ly Gia ra chà đạp.
Bất luận từ điểm nào tới xem, Phó Đông Lưu đều đáng chết.
Trên đường Mộc Nhai chạy tới An Lai, mấy người Ly Gia khác cũng cùng nhận được tin tức của Vô Huyên, sỉ nhục cơ bản như nhau, nhưng hành động lại không giống nhau, Ly Lạc bắt đầu thanh tẩy đế đô, Văn Diệu đem tất cả những người bị Phó Đông Lưu bắt nhốt cứu ra, mà Khâm Mặc lại thay Mộc Nhai quét nhọn những tứ cản trở ven đường y không kịp xử lý.
Bọn họ phải gọn gọn gàng gàng nghênh tiếp hoàng thượng trở về, không để lại một chút tai hoạ ngầm.
Chờ đợi hoàng thượng, sẽ chỉ là đế đo yên tĩnh và an bình.
Không có thương lượng, bọn họ thậm chí không gặp mặt, nhưng phân công rõ ràng, bọn họ biết việc mình nên làm.
Chưa tới hai canh giờ, Mộc Nhai đã tới Thành An Lai, chân mày nhướng cao, Mộc Nhai lộ ra một nụ cười ngạo thị chúng sinh, sau đó, từ phía sau Phó Đông Lưu, Mộc Nhai bắt đầu giết chóc.
Không phải chiến đấu, mà là đơn thuần tàn sát.
...........
[Tiểu kịch trường]
Ngôn Thúc: Mẹ nó Ly Hận Thiên các ngươi thật sự làm trên long sàng của ta?
Ly Thúc: --
Ngôn Thúc: Mẹ nó ngươi đừng ở đó đỏ mặt, các ngươi có làm hay không?!
Ly Thúc: --
Ngôn Thúc: Mẹ nó! Trẫm là hoàng thượng, đó là long sàng của trẫm... Ai cho chơi như vậy chứ TaT^p