QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
***
Thật ra Ngôn Vô Trạm đối với loại chuyện này cũng không hiểu rõ.
Đối với đàn ông, hắn một chút kinh nghiệm cũng không có.
Ngôn Vô Trạm sinh ra trong hoàng tộc, hoàn cảnh lớn lên của hắn, còn có thân phận địa vị, khiến cho hắn và đàn ông con nhà bình thường không giống nhau.
Việc này với hắn mà nói là ngự trị, là phát tiết, là một trò chơi chinh phục mà thôi.
Mặc kệ người hắn ôm là ai, hắn đều ở tít trên cao, hắn cũng chưa bao giờ cho là quan hệ giữa bọn họ sẽ có thay đổi gì, bao gồm cả phi tử của hắn.
Hắn cũng sẽ không bao giờ để ý đến cảm nhận của bất cứ ai, hắn chỉ cần thỏa mãn là đủ rồi.
Hắn lại càng không biết lấy lòng ai, cố gắng học hỏi cái gì.
Ngôn Vô Trạm đối với việc này, chưa từng nghiên cứu nhiều. hắn có rất nhiều phụ nữ, cũng hoàn toàn không cần phải tự mình đụng vào, cho nên với thứ bên dưới, hắn thật ra cũng không để ý tới.
Ngoại trừ đụng chạm lúc vui vẻ, hoặc là khi ve vãn hỏi mấy câu như có lớn hay không, to hay không to, bình thường thứ này hắn đều lơ là.
Ấn tượng khắc sâu duy nhất chính là Vân Dương.
Mà Lạc Cẩn là người đàn ông thứ hai hắn gặp phải.
Tiếp xúc thân mật cùng hắn như vậy.
Thật sự cảm thụ từng chi tiết của thứ kia.
Hắn cũng không biết phạm chạm thế nào, sờ ra sao mới có thể thoải mái.
Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm những phụ nữ hầu hạ hắn làm cho Lạc Cẩn.
Nhiệt độ cơ thể Lạc Cẩn rất thấp, thế nên thứ kia của hắn cũng mềm mại, lành lạnh. Tay của người kia bao bọc lấy y, nhiệt độ của hắn khiến Lạc Cẩn thấy thoải mái, thân thể cũng không tự chủ được tiến gần lại...
"Nóng quá..." Lạc Cẩn than nhẹ, trong thanh âm mang theo thỏa mãn, còn có một chút run rẩy vui thích.
Giọng nói Lạc Cẩn vốn êm tai, y lại dùng giọng mũi để nói, việc này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không thể kháng cự dụ hoặc, dù ý chí kiên định như sắt đá cũng sẽ bị ý lay động... Giống như một loại mê hoặc.
Ngôn Vô Trạm nửa ngồi trước mặt Lạc Cẩn, nấm tay hắn chống lên mép giường, tay còn lại ở trong quần Lạc Cẩn lắc qua lắc lại, tư thế này của hắn có chút khó khăn, cho nên thân thể người kia nghiêng về trước, như vậy ít nhiều sẽ bớt chút sức, nhưng vì vậy, khoảng cách giữa hai người lại vô cùng gần...
Quần áo hạ nhân Lạc Phủ, cổ áo đều rộng vô cùng, hơi thở trong trẻo, lành lạnh của Lạc Cẩn cứ như vậy quấn quýt bên cổ hắn. Lúc y nói chuyện, hơi thở kia thậm chí dán lên thân thể, phả vào trong áo, thẳng đến trong ngực... khiến tim hắn, cũng có chút ngứa ngáy theo.Trên người Lạc Cẩn có mùi thảo dược, nhưng không quá đậm, mà cảm giác của y mang đến cho người khác là nhè nhẹ, thoang thoảng, rất dễ chịu. Người kia cứ như vậy vừa ngửi mùi của y, vừa giúp y ve vuốt...
Vi làm việc này với Lạc Cẩn, cùng là đàn ông,Ngôn Vô Trạm cũng không bài xích, còn dần dần bị lây nhiễm một chút... Dã tính trong xương tủy tựa như cũng bị đào bới ra...
Điểm khác biệt duy nhất giữa đàn ông và đàn bà chính là, đàn bà thì phát tiết, còn nam nhân là chinh phục và phóng túng.
Mặc dù Lạc Cẩn có vẻ ốm yếu, bệnh tật, y cũng có cảm giác này. Cảm giác liều lĩnh đến phát cuồng.
Ngôn Vô Trạm không có kinh nghiệm, cho nên động tác có chút vụng về, có điều may là Lạc Cẩn cái gì cũng không biết, hoàn toàn giao phó bản thân cho hắn...
Trong quần Lạc Cẩn nhô lên một khối rất lớn, tay của người kia ở bên trong chuyển động từ trên xuống dưới. Lạc Cẩn rất ngoan ngoãn, vẫn không nhúc nhích để hắn vuốt, tuy rằng bọn họ đều không lên tiếng nữa, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn rất tốt...
Ngôn Vô Trạm sờ soạng rất lâu, mọi kỹ xảo có thể sử dụng hắn đều dùng tới, thế nhưng qua một lúc, chỗ kia của Lạc Cẩn vẫn không có phản ứng...
Lúc này Lạc Cẩn tựa như cũng thấy không đúng, đôi mắt trước sau vẫn nhắm, chậm rãi mở ra.
Đầu tiên nhìn thấy chính là người kia đang nghiêm túc với ánh mắt chăm chú, chân mày còn hơi nhăn lại...
Ngôn Vô Trạm đang cố gắng chứng minh Lạc Cẩn khỏe mạnh, thế nhưng...
Lạc Cẩn lẳng lặng nhìn hắn chốc lát, sau đó mới đặt lên vai người kia, bàn tay trắng nõn như có như không đè lên cánh tay rắn chắc của hắn...
Sức lực Lạc Cẩn không lớn, nhưng cảm giác cũng rất rõ ràng, chỉ là vuốt ve cánh tay và bờ vai, Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy từng trận thoải mái, giống như trên tay Lạc Cẩn có thuốc tê, khiến cánh tay hắn đều theo đó tê rần...
"Ta thấy người khác hình như không phải làm như vậy." Lạc Cẩn hỏi dò.
Lời Lạc Cẩn nói khiến người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau, Lạc Cẩn dùng đồng tử đen đặc nhìn hắn, trước khi Ngôn Vô Trạm trả lời, nghiêng người về phía trước...
Gương mặt Lạc Cẩn từ từ phóng lớn trong mắt hắn, Ngôn Vô Trạm chưa kịp né tránh, đôi môi lạnh lẽo của Lạc Cẩn đã đụng phải cằm hắn... cách môi, rất gần, rất gần.
Môi trên của Lạc Cẩn cùng môi dưới của hắn dán cùng một chỗ...
Lạc Cẩn không hôn môi hắn, mà nhẹ nhàng cắn hắn một cái, hàm răng đồng dạng lạnh lẽo khe khẽ nghiến hai cái, lại men theo cổ người kia hôn xuống dưới...
Ngôn Vô Trạm thấy có chút không đúng, thế nhưng Lạc Cẩn lúc này đã đè gáy hắn xuống, đôi môi lạnh như băng men theo rung động trên cổ hắn lia môi xuống...
Động tác Lạc Cẩn có chút thong thả nhưng lại không khiến người khác mất kiên nhẫn, trái lại khơi gợi hết hứng thú... muốn y nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút, thế nhưng động tác của Lạc Cẩn vừa đúng, vừa vặn ở ngay ranh giới thỏa mãn... Chỉ thiếu một chút như vậy nhưng Lạc Cẩn không cho.Khi hắn hôn môi xuống, động tác trên tay Ngôn Vô Trạm chậm rất nhiều, ngay cả hít thở cũng trở nên kéo dài, giống như đang tập trung tinh thần cảm nhận động tác của Lạc Cẩn...
Lạc Cẩn hôn rất chậm, thế nhưng đột nhiên, hắn dùng sức mút lấy người kia một cái, cảm giác khác thường khiến người kia theo bản năng hừ một tiếng, cũng tránh sang một bên, thế nhưng Lạc Cẩn vịn rất chặt, đầu của y lại đang để ngang cổ người kia, đừng nói né tránh, ngay cả cúi đầu, Ngôn Vô Trạm cũng không làm được...
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang.]
Hắn chỉ có thể giơ cổ mình ra, để Lạc Cẩn hung hăng cắn mút...
Động tác chậm rãi trong tích tắc biến thành bão tố, Ngôn Vô Trạm phản ứng không kịp, cảm giác ẩm lạnh khiến hơi thở của hắn nặng nề hơn nhiều, bụng dưới cũng đột nhiên căng thẳng...
Hắn không phát hiện, tay ở trong quần Lạc Cẩn của hắn đã thật lâu không cử động, tất cả lực chú ý của hắn đều bị Lạc Cẩn dẫn dắt...
Tuy rằng khác thường, nhưng lại thoải mái, không muốn tiếp nhận, lại không nỡ để y rời ra...
Cảm giác này vẫn còn trong khả năng chấp nhận của hắn, cho nên hắn không đẩy Lạc Cẩn ra.
Bàn tay đè lên gáy hắn thong thả trượt xuống, đầu ngón tay mở rộng áo người kia, bàn tay lạnh như băng dán chặt lên da của hắn, âm thầm tiến vào thân thể hắn...
Nhiệt độ của Lạc Cẩn khiến hắn theo bản năng rùng mình một cái, thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không muốn để hắn rời ra, hắn lưu luyến cảm giác mát lạnh này...
Khắp người như nổi lửa.
Lạc Cẩn vuốt ve hắn, từ sau lưng đến trước ngực, chờ lúc Ngôn Vô Trạm kịp phản ứng, y đã nắm liễu đầu ngực hắn... Bạn đang �
Việc này và vừa rồi không giống nhau.
Rõ ràng là hắn giúp Lạc Cẩn thử, sao lại ngược lại... đây là việc hắn nên làm mới phải...
Ngôn Vô Trạm kéo tay Lạc Cẩn, ngón tay nắm lấy đầu ngực hắn đột nhiên dùng sức, hắn không cảm thấy đau, ngược lại từng trận tê dại từ nơi này lan ra...
Hắn dừng lại, khoái cảm xa lạ này khiến hắn thấy lạ lẫm...
Ngôn Vô Trạm chưa từng bị trêu đùa như vậy. Lần kia cùng Vân Dương, Vân Dương chỉ một mực đòi hỏi, y cũng không quan tâm tới cảm nhận của hắn. Hôm nay đụng chạm của Lạc Cẩn khiến hắn hiếu kỳ, đồng thời thân thể cũng trực tiếp phản ứng...
Thứ trong quần đang trong tư thế ngẩng đầu.
Mọi thứ hiện giờ, hắn không chán ghét... Ngược lại lại có chút thích thú.
Lúc Lạc Cẩn đùa giỡn, đôi môi lạnh lẽo lại theo cổ người kia trượt vào áo hắn, dùng cằm đẩy vạt áo người kia ra, hàm răng và đầu lưỡi cùng hoạt động, vừa gặm cắn, vừa hôn liếm...
Hơi thở người kia càng thêm nặng nề, ngay lúc Lạc Cẩn cắn thứ cứng rắn nhô lên của hắn, người kia không phòng bị, tự nhiên hừ một tiếng...
Âm thanh mềm mại, kéo dài kia dường như còn mang theo chút nức nở...
Một tiếng này của người kia giống như đang uất ức, oán giận Lạc Cẩn làm đau hắn...
Trên thực tế, Lạc Cẩn thật sự cắn đau hắn.
Hắn sợ đau hơn bất cứ ai, cho nên phản ứng mới cường điệu như vậy...
Huống chi, lẫn lộn giữa đau đớn còn có một khoái cảm khác thường...
Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy, đầu óc hắn nổ một tiếng, tay bên dưới cũng không phân nặng nhẹ, hắn vô thức chợt xiết một cái...
Thứ kia của Lạc Cẩn vẫn còn đang trong tay hắn.
Lần này, Lạc Cẩn lại bị hắn làm đau, thế nhưng hắn tự nhiên phát hiện thứ trong tay có độ cứng...
Lạc Cẩn cứng lên rồi.
Ngôn Vô Trạm cúi đầu, Lạc Cẩn đang ngửa đầu nhìn hắn, Ngôn Vô Trạm không phát hiện, ánh mắt Lạc Cẩn giống như đang xem xét, nghiên cứu cái gì, hắn chỉ thấy môi Lạc Cẩn đo đỏ, như bị người khác gặm cắn...
Đó là do ma sát trên người hắn mà ra.
"Ta cứng lên rồi." Lạc Cẩn sờ lên cổ tay người kia, giọng nói hơi lộ ra ám muội.
Rõ ràng Lạc Cẩn và trước đó không có gì khác, nhưng người kia luôn cảm thấy, hình như có chỗ nào đó thay đổi...
Đến cùng là ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ, hắn chỉ có thể phụ họa Lạc Cẩn gật đầu, "Ừm."
Hắn biết y cứng lên rồi, còn là rất cứng, thứ cứng rắn ở trong tay hắn, xúc cảm này khiến người khác khiếp sợ.
Lạc Cẩn nhìn hắn, màu sắc nơi đáy mắt lại thêm sâu đậm.
Không hiểu sao, bị Lạc Cẩn nhìn như vậy, cổ họng Ngôn Vô Trạm lại căng lên.
———————————————————————————————————————————