Cảm nhận được ánh mắt Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm cũng nhìn lại, hắn chẳng ừ hử bỉu môi, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
"Mặt hắn xấu muốn chết" Ngồi xuống lần nữa xong, Lạc Cẩn theo thói quen vỗ vỗ vạt áo cũng không xốc xếch, "Hiện giờ không ai dám đến gần hắn, thấy Hoằng Nghị, tất cả đều đi đường vòng."
Ngôn Vô Trạm khẽ nhấp một miếng, hắn cảm thấy kỹ thuật pha trà của Lạc Cẩn thật là không phải người bình thường có thể so sánh, điều này khiến không chỉ không tìm được tật xấu của y, trái lại giống như có chút nghiện không thể bỏ.
Chỉ cần không phải trà Lạc Cẩn pha, lá trà tốt thế nào hắn cũng cảm thấy thiếu một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ này của người kia, Lạc Cẩn mím môi cười khẽ, trước đây lúc ở Thanh Lưu Thành, Lạc Cẩn liền nhận ra người này rất kén chọn, cũng khá để ý, có điều thân phận hắn quá thấp hèn, cũng không có quyền xa xỉ, sau khi ở cùng y, những thói quen này liền dần dần lộ ra.Bất kể là ăn hay dùng, tốt hay không tốt hắn nhìn một cái là có thể nhận ra.
Lạc Cẩn vốn cho rằng hắn là tư chất thông minh, có năng lực nhận biết đồ tốt trời sinh, không ngờ tên này từ lúc sinh ra đã sống cuộc sống giàu sang, hắn đã dùng quen thứ tốt nhất, hơi hơi thiếu một chút , hắn lập tức có thể nhận ra. Đây là một loại thói quen.
Giống như lần đầu tiên hắn uống trà của Lạc Cẩn liền thích như vậy, người này rất biết hưởng thụ. Lạc Cẩn có tự tin này, trong thiên hạ, không ai có kỹ năng pha trà cao siêu như y.
Người này chỉ dùng thứ tốt nhất. Bao gồm cả người cũng vậy. Người này tùy tiện bên cạnh ai cũng không đơn giản.
Ngôn Vô Trạm chậm rãi uống chén trà này, sau đó mới lại tiếp tục đề tài vừa rồi, "Sao vậy, ngươi cũng đi vòng à?"
Lạc Cẩn nở nụ cười, y lắc đầu, "Ta không có, vì Hoằng Nghị cơ bản không xuất hiện trước mặt ta."
Nhờ Lạc Cẩn nhắc tới, Ngôn Vô Trạm mới nhớ lại, Hoằng Nghị gần đây dường như rất ít xuất hiện, có điều mỗi lần nhìn thấy y, ánh mắt y đều khá hằn học.
Cũng khó trách Lạc Cẩn lại hỏi hắn, có phải là đã đắc tội Hoằng Nghị rồi không.
"Đúng rồi" Lạc Cẩn thản nhiên như thường, nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, nụ cười kia càng không chút rung động nào, y dùng giọng điệu như hỏi tối nay ăn cái gì hỏi việc khá chấn động, "Có muốn tối nay qua đêm trong phòng ta hay không?"
Lạc Cẩn vừa nói xong, trà đưa đến bên miệng của Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa đưa lên tới mũi, dù bên ngoài không có phản ứng gì quá lớn, thế nhưng nhịp tim người kia lại không tự chủ được tăng nhanh rồi.
"Đều là phòng chữ "Thiên"*, ở cái nào cũng như nhau." Người kia cười, thuận miệng nói.
(* Phòng chữ Thiên: Phòng hạng nhất)
"Tông Bảo, ngươi hiểu ý của ta." Lạc Cẩn không thích quanh co lòng vòng, nếu y đã thẳng thắn, sẽ không chuẩn bị cho người kia cơ hội giả vờ ngây ngốc, "Chúng ta đã rất lâu chưa từng đơn độc ở chung, ta đây, đã lâu không cùng ngươi ngủ chung."
Lạc Cẩn, đã đủ thẳng thắn, đủ rõ ràng, Ngôn Vô Trạm còn muốn giả ngu cũng không được, hắn lắc đầu với Lạc Cẩn, nhưng lời từ chối còn chưa kịp mở miệng, Lạc Cẩn đột nhiên đi tới phía sau hắn, từ phía sau vòng lấy hắn. . . . . .
Lạc Cẩn đứng, người kia ngồi, bộ dạng này khá giống đưa nhỏ làm nũng với cha mẹ. Lại với Lạc Cẩn mà nói, làm nũng và giả vờ như vậy, đều là thuận tiện như vậy.
"Lời này nói thật đê tiện." Người kia cố ý nói đùa, hắn vốn định không chút dấu vết né tránh Lạc Cẩn, có điều rất hiển nhiên, Lạc Cẩn cao tay hơn hắn một chút.
"Vậy ta đổi thành nói, ta muốn cùng ngươi thức dậy, cùng ngắm bình minh."
Đây không phải là ý đó sao?
Có điều rất hiển nhiên, đều là đùa giỡn lưu manh, Lạc Cẩn lại có đẳng cấp hơn một chút, tên nhóc Bắc Thần kia lại vừa thô vừa tục."Tông Bảo, lẽ nào ngươi không biết, vào trong phòng một người đàn ông độc thân là chuyện nguy hiểm cỡ nào sao?" Gò má dán vào bên trán người kia, Lạc Cẩn nhìn thẳng phía trước, trong nụ cười pha thêm nguy hiểm.
"Ta là tới uống trà." Vừa nãy lúc vào thành, Lạc Cẩn nói với hắn như vậy.
"Lời như vậy ngươi cũng tin?" Lạc Cẩn cười, giống như là đang kinh ngạc với sự ngây thơ của người kia, cười ra, giọng nói y hạ thấp, "Ta là tới mời ngươi uống trà, có điều, đây chỉ là mồi nhử, dụ ngươi đi vào trong bẫy của ta."
Tốc độ đi tới của đội ngũ không chậm, thậm chí so với bọn người Phó Đông Lưu lúc trước còn nhanh hơn, tới gần đế đô, thành lân cận liền bắt đầu nhiều lên, tình huống ngủ ngoài trời đã ít lại càng ít, bọn họ phần lớn thời gian sẽ tới trước lúc cửa thành đóng lại.
Có điều, dù là cửa thành đóng, cũng không ai từ chối mở ra.
Có ngự tứ* lệnh bài của Hoài Viễn, đoạn đường này đều thuận lợi.
(*Ngự tứ: do vua ban cho)
Dĩ nhiên, thân phận người kia vẫn bảo mật, phía đế đô cũng im lặng như trước, có điều bọn họ đều rất rõ ràng, càng yên tĩnh, sau này lúc bạo phát sẽ càng kinh thiên động địa.
Ngày tháng đi đường dĩ nhiên không có cách nào quan tâm chu đáo, dù bọn họ đã cố gắng cung cấp tốt nhất cho người kia, nhưng dù sao so với bình thường không giống nhau, Ngôn Vô Trạm thật sự cũng mệt mỏi, cho nên lúc Lạc Cẩn mời hắn tới thưởng thức trà, hắn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Thần kinh quá căng thẳng, hắn cũng cần thả lỏng thật tốt một chút.
Có điều hắn không ngờ tới, Lạc Cẩn lại ôm mục đích này.
"Trước đây, ngươi biết động cơ của ta, vì vậy sau đó cũng không để cho ta đụng tới. Hiện giờ, mọi việc đều đã sáng tỏ, những thứ tồi tệ kia, Tông Bảo, chúng ta cùng quên đi, chỉ cần nhớ tới ký ức lúc cùng nhau vui vẻ là đủ rồi." Lạc Cẩn ở trên mặt hắn nhẹ nhàng cọ hai cái, tay đặt trên ngực hắn cũng như có như không tăng thêm sức, y đang sờ soạng hắn, nhưng động tác rất khéo léo, quyến rũ người nhưng lại không quá kịch liệt, "Tông Bảo, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."
Chén kia trà, còn cằm trong tay Ngôn Vô Trạm, tuy rằng vững vàng, nhưng mặt nước lại xuất hiện từng vòng sóng sánh. . . . . .
"Lạc Cẩn, ta sớm muộn. . . . . ."
"Ta biết." Cắt đứt lời người kia, Lạc Cẩn không cho hắn nói tiếp, "Ngươi hiện giờ không phải chưa trở về sao? Ngươi bây giờ không phải là Tông Bảo sao? Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện sau này, chỉ nói hiện tại, ta chỉ muốn ngươi hiện giờ."
Lời này, Ngôn Vô Trạm đã từng nghe, có điều không phải Lạc Cẩn nói, mà là Bắc Thần.
Dù lời nói không giống nhau, nhưng nội dung lại giống nhau không thôi.
Động tác của Lạc Cẩn trở nên lớn mật, vạt áo người kia đều bị y vò cho rối loạn, ngón tay lạnh lẽo kia dán vào áo lót, nhiệt độ rất nhanh liền truyền tới da, thân thể Lạc Cẩn vẫn là lạnh như vậy, giống như xà yêu . . . . . .Lạc Cẩn từng nói, đó là do y ngâm thuốc nhiều năm gây ra, cả đời này đều sẽ vậy, không thay đổi được. Nhiệt độ rất đặc biệt, độc nhất vô nhị.
"Lạc Phồn rất gian xảo, muốn đấu với hắn cũng không dễ dàng."
Điểm này không cần Lạc Cẩn nói người kia cũng biết, bọn họ là anh em một dòng máu, dù là âm mưu quỷ kế hay là bày mưu tính kế, đều như nhau, khiến không ai có thể chống đỡ, sàn sàn nhau, Ngôn Vô Trạm đã sớm trải nghiệm, còn khá rõ ràng.
Có điều Lạc Phồn thua, điều này chứng minh, Lạc Cẩn vẫn thông minh hơn một chút.
"Những năm này, vì che giấu thật tốt, rất nhiều chuyện ta đều lạnh nhạt, vì đóng thật tốt vai thiếu gia lắm bệnh này, ta đã không nhớ rõ tính cách vốn có của ta, vì vậy dần dần đã biến thành Lạc Cẩn hiện giờ."
Dù là diễn kịch, nhưng nhập vào quá sâu, cuối cùng sẽ bị thay đổi, bất kỳ ai đều không thoát khỏi định luật này, Lạc Cẩn cũng không ngoại lệ.
"Lạc Phồn giám sát ta rất chặt, hắn vẫn luôn nghi ngờ bệnh tình của ta, vì không lộ ra sơ sót. . . . . ." Ở trên chỉ là làm nền mà thôi, Lạc Cẩn cũng không phải tranh thủ sự thông cảm của hắn, lời y muốn nói sau đó mới là quan trọng, "Tông Bảo, ngươi biết không? Dục vọng và hứng thú cũng vậy, năm này qua tháng khác có thể làm mờ đi, đã bị ta quên mất, ta trước đây rất ít chạm vào phụ nữ hay đàn ông, ban đầu chẳng qua là nhịn không được mới phát tiết một lần, nhưng cơ bản không thỏa ý, vì ta phải đề phòng Lạc Phồn. Dần dần, nhu cầu thân thể lại càng ngày càng dài, đến cuối cùng, dục vọng cũng cùng rất nhiều thứ cứ như vậy tời xa ta. Ta đã không nhớ được người từng ôm ấp trước khi ôm ấp ngươi, quá xa rồi. . . . . ."
Điểm này Ngôn Vô Trạm vẫn thật không ngờ tới, xem dáng vẻ kia của Lạc Cẩn, hắn cho rằng 'kinh nghiệm đầy mình' chứ. . . . . . Bởi vì kỹ thuật của y rất tốt.
Lúc đó, hắn đối với chuyện như vậy vẫn chưa tính là quen thuộc, Lạc Cẩn không những không khiến hắn không thoải mái, trái lại để hắn nếm trải ngon ngọt, hắn cũng là ở chỗ Lạc Cẩn này, dần dần tìm được cảm giác. . . . . . Người hướng dẫn khai sáng sao?
Nghĩ tới đây, chén trà trong tay Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa làm đổ.
"Trừ ngươi ra, không ai lại có thể khơi gợi dục vọng của ta, chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta liền muốn chạm, muốn sờ, muốn cùng ngươi làm càng nhiều việc càng tệ hơn nữa." Tay Lạc Cẩn đã dò vào vạt áo người kia, nhiệt độ lạnh như băng dao động trước ngực người kia, không có mục tiêu rõ rệt, nhưng âm thanh Lạc Cẩn lại trở nên trầm thấp, "Ngươi khiến ta, lửa dục thiêu thân, muốn mà không được, từ một thần tiên xem thường mọi thứ đã biến thành con người phàm tục."
Lạc Cẩn hình dung chính xác, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, hắn chính là thần tiên không dính khói bụi trần gian, chỉ là. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không muốn nghe tiếp, tiếp nữa, hắn cũng không xác định lại xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn không ngừng kêu gào, khiến hắn không muốn nghe lời Lạc Cẩn, nhưng thân thể lại không thể tự chủ tiếp nhận, hắn ở trước mặt Lạc Cẩn vĩnh viễn là như vậy, không biết phản kháng, cũng sẽ không từ chối, cứ bị y dẫn dắt.
Ngôn Vô Trạm vừa đặt chén trà xuống, tay Lạc Cẩn lại bao lấy hắn, sau đó đem chén trà này vững vàng giơ lên trước mặt người kia, dù không muốn, người kia vẫn phối hợp uống một hớp. . . . . .
Nước trà còn chưa nuốt xuống, Lạc Cẩn liền tiếp tục. . . . . .
"Tông Bảo, ta rất sạch sẽ, so với bất kỳ người đàn ông nào đều sạch sẽ hơn."
Phía trước y rất ít sử dụng, phía sau không ai dám dùng, vì vậy so sánh với nhau, Lạc Cẩn thật sự rất sạch sẽ, có điều không biết vì sao, Ngôn Vô Trạm ngậm lấy nước trà, ở trong lòng bỏ thêm một câu, sạch sẽ nhất thật ra lại là Hoài Viễn mới đúng. . . . . .
"Tông bảo, có muốn thử một chút mùi vị của ta hay không? Ta biết, ngươi vẫn muốn ôm ấp ta, có phải không?"
...............
【 Lạc Cẩn muốn dâng lên hoa cúc xử nam của hắn, Thúc, cảm thấy đáng tin không?
Thúc coi rẻ quần thần: Các ngươi cảm thấy thế nào?
Chúng thần: . . . . . . 】