QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
******
Biên soạn: Lyly.
Test: Tiểu Phong.
******
Vừa bước vào phủ, mọi người đều nhìn bọn họ. Có điều rất nhanh, mọi người cùng lúc thu lại ánh mắt.
Động tác các hạ nhân quá rõ ràng, dù muốn xem như không thấy cũng không được. Bọn họ cứ như vậy thật quá huênh hoang.
Người kia nhìn tay bị Lạc Cẩn nắm lấy, Lạc Cẩn dường như rất thích động tác này, dù làm gì, y đều phải lôi kéo hắn...
Nhưng bây giờ đã trở về phủ, người kia cảm thấy bọn họ hẳn là nên giảm lại một chút, thế nhưng khi hắn rút tay về, Lạc Cẩn thế nào cũng không chịu buông ra... cứ công khai như vậy, kéo hắn đi vào.
Bọn họ chơi ở bên ngoài thật lâu, trong thời gian này, cũng đủ những lời đồn vang dội khắp Thành Lưu Thành rồi, Ngôn Vô Trạm phát hiện, bất kể là người làm vườn loay hoay với hoa cỏ, hay là nữ đầu bếp đều liếc trộm họ...
Có mấy người lớn gan còn nhìn thẳng, trong số đó có người Ngôn Vô Trạm quen biết... là các hộ viện có quan hệ rất tốt với Bắc Thần.
Thỉnh thoảng, Ngôn Vô Trạm thậm chí có thể nghe được rõ ràng bọn họ khinh thường hừ lạnh. Bọn họ coi thường hắn. Bởi vì hắn quyến rũ tiểu thiếu gia Lạc Gia mà vứt bỏ Bắc Thần.
Ngôn Vô Trạm không có thời gian giải thích, việc cho tới hiện tại càng không cần phải che giấu, hắn chỉ có thể giả vờ không biết, hắn cũng không muốn đoán xem Bắc Thần sau khi biết sẽ có biểu tình gì... có điều y nhất định là coi thường hắn.
Bọn họ trước khi quay về đã ăn rồi, Lạc Cẩn thấy thời tiết tốt, cho hạ nhân bày hai cái ghế nằm ở trong vườn hoa, hai người cứ như vậy chạy vào trong vườn phơi nắng.
Ghế đặt rất gần, hoàn toàn dán vào nhau, bọn họ đang đắp cùng một tấm thảm, Lạc Cẩn vừa cùng người kia nói chuyện vô cùng thân thiết, vừa đưa bánh ngọt đút cho Ngôn Vô Trạm ăn, tay ở dưới thảm, vẫn trước sau nắm chặt...
Giữa lúc Lạc Cẩn đang đút trà cho người kia uống, Lạc Phồn đã tới.
Có lẽ là không ngờ tới sẽ thấy tình cảnh này, Lạc Phồn phong trần mệt mỏi sượng lại một chút, càng đi tới, bước chân càng lộ rõ cứng nhắc nhiều hơn... biểu tình cũng đầy giận dữ.
Ngôn Vô Trạm định đứng dậy làm lễ với Lạc Phồn lại bị Lạc Cẩn ngăn cản, y nắm tay hắn, không cho hắn manh động...
"Hiện tại Thành Lưu Thành không ai không biết quan hệ giữa ngươi và tên nam nhân này, Lạc Cẩn, xem như ngươi lợi hại." Lạc Cẩn làm như vậy, Lạc Phồn muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Thủ đoạn của Lạc Cẩn quả nhiên rất dứt khoát.
Lạc Phồn cũng không tới gần, mà cùng bọn họ giữ khoảng cách nhất định nói chuyện, ánh mắt y trước sau dừng trên mặt Lạc Cẩn, không lệch đi chút nào, y không muốn nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Lạc Phồn cảm thấy nhìn thêm một chút nữa y sẽ nôn mất..."Tự ngươi hãy biết chừng mực, nếu Lạc Gia vì ngươi mà chịu ảnh hưởng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Việc Lạc Phồn có thể làm, chỉ là cảnh cáo lần cuối.
"Đa tạ đại ca chỉ điểm, Lạc Cẩn nhớ rõ trong lòng," Lạc Cẩn mỉm cười, một bên giúp người kia chỉnh lại thảm, một bên bình thản ung dung tiếp tục nói, "Có điều đại ca yên tâm, thích một người là việc cả đời, ta sẽ tuân thủ lời hứa của ta, dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu của ta, chúng ta sẽ hạnh phúc ở cùng nhau. Đại ca là quá lo lắng, người bên ngoài sẽ chỉ nói tiểu thiếu gia Lạc Gia rất trọng tình nghĩa. Đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lạc Phồn hừ lạnh, tựa như không muốn nói nhiều, y dặn dò rất nhanh mấy câu, "Hiện tại hắn theo ngươi, cũng đừng để hắn ăn mặc quá giản dị, đi may cho hắn mấy bộ quần áo cho ra dáng. Còn nữa, việc cho ngựa ăn không cần hắn làm, ta sẽ sắp xếp người khác, sau này không nên ở cùng những hạ nhân thấp kém này, sẽ làm mất mặt mũi Lạc Cẩn. Ngoài ra, hắn cứ tạm thời ở lại đây, ta sẽ mau chóng tìm cho hắn một chỗ ở thích hợp. Lạc Cẩn ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu như danh dự Lạc Gia thật sự bị ngươi làm tổn hại, ta sẽ không bỏ qua của ngươi."
Trong đoạn nói chuyện này, có mấy câu là nói với Ngôn Vô Trạm, có điều Lạc Phồn cơ bản nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, nói rõ suy nghĩ xong liền dứt khoát đi khỏi. Y thật sự là lười nhìn.
Dưới muôn vàn áp lực, Lạc Phồn cũng đồng ý để bọn họ ở cùng nhau, người kia nhìn Lạc Cẩn, khóe miệng hé ra nụ cười yếu ớt, rất lâu sau, đột nhiên mở miệng, "Ta sau này có phải cũng không thể ở tại phòng nhỏ nữa không?"
Lạc Cẩn gật đầu, "Dĩ nhiên, ngươi ở cùng với ta, dù đại ca không nói, ta sao có thể lại để ngươi ở nơi xó xỉnh như vậy."
Việc này hoàn toàn không ngoài dự tính của Ngôn Vô Trạm, hắn hiện giờ ở Lạc Phủ chỉ có một thân phận, đó chính là người của Lạc Cẩn, nghĩ theo hướng bi quan, nếu có ngày Lạc Cẩn không cần hắn nữa, vậy thì hắn cũng sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, với tính cách của Lạc Gia, không đem hắn diệt cỏ tận gốc cũng sẽ đuổi ra khỏi Thành Lưu Thành.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy có chút buồn cười, hắn sau này chỉ có thể trông cậy vào Lạc Cẩn rồi, hắn không thể đắc tội với y... nên hầu hạ cho tốt.
Có điều vui đùa là vui đùa, người kia rất nhanh quay lại vấn đề chính, hắn nhẹ nhàng tách khỏi tay Lạc Cẩn, nhẹ giọng nói, "Nếu vậy, không cần đại thiếu gia sắp xếp chỗ ở cho ta, ta ở cùng ngươi."
Lạc Cẩn khựng lại.
"Ngươi ở đâu, ta sẽ ở đó." Nhìn thấy đồng tử u ám của Lạc Cẩn, người kia rất nhanh lại bổ sung một câu, "Ta muốn ở cạnh ngươi."
Tuổi tác này của Ngôn Vô Trạm, nói lời như vậy có chút không phù hợp, bản thân hắn cũng biết, cho nên hắn vừa nói xong liền xoay mặt đi chỗ khác, tằng hắng hai tiếng mới lần nữa nhìn về phía Lạc Cẩn, chỉ là gương mặt kia hơi lộ ra chút hồng...
Lạc Cẩn vẫn không nói gì, người kia thấy vậy lại kéo kéo hắn, "Sao, không tốt sao?"
Lạc Cẩn lắc đầu, "Sao lại không tốt, chỉ là ta mỗi ngày đều ngâm mình trong thùng thuốc, sợ ngươi không quen.""Mấy ngày này, không quen cũng thành quen," Lạc Cẩn mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều thuốc, mấy ngày nay đi ra ngoài chơi, Ngôn Vô Trạm đã tập thành thói quen rồi, hắn cảm thấy, Lạc Cẩn uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, "Chỉ cần không phải ngươi không thích là được."
"Ta sao lại không thích chứ..." Lạc Cẩn quay đầu lại châm trà cho người kia, những lời này nói rất nhẹ nhàng, không dễ nhận ra, tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan đi...
Cứ vậy, theo yêu cầu của Ngôn Vô Trạm, hắn đến ở chung với Lạc Cẩn... trong thư phòng của Lạc lão gia.
Ngôn Vô Trạm không có việc gì làm, mỗi ngày chính là ở cùng Lạc Cẩn, mức độ thân mật của bọn họ ngày càng tăng, đến mức như keo như sơn.
Lạc Cẩn trước sao đối với hắn rất tốt, cũng theo lời hứa hẹn của y luôn quan tâm đến người kia, không biết có phải do được tình cảm bồi dưỡng hay không, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, thần sắc Lạc Cẩn tốt hơn nhiều... không còn cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, cũng không giống như một cổ thi thể nữa. Sức khỏe Lạc Cẩn giống như đang khôi phục...
Hai người hàng đêm má tựa vai kề, nhưng việc kia cũng rất ít làm, Lạc Cẩn đối với loại chuyện này rất nhạt nhẽo, mà người kia một là quan tâm tới sức khỏe y, nữa là không muốn lại phát sinh việc lần trước, cho nên hắn cũng không nói gì.
Tiếp xúc thân thể không nhiều, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, Lạc Phủ lại lớn như vậy, cũng không thiếu chỗ có thể chơi đùa, Lạc Cẩn mỗi ngày đều mang người kia ra ngoài, hoặc là ăn gì đó, hoặc là ngắm cảnh nghe hát, có điều không ngồi thuyền nhân duyên nữa...
Đảo mắt đã đến mùa đông, mùa đông phía nam không lạnh nhưng sau đó vẫn có tuyết.
Tuyết này không phải trắng xóa một mảnh, mà xen lẫn với mưa, rơi xuống đất liền biến thành nước đá, gạch xanh cổ kính không còn nhìn thấy dáng vẻ vốn có, toàn bộ Thành Lưu Thành đều đắm chìm trong không khí ẩm ướt.
Thời tiết như vậy đối người sức khỏe không tốt mà nói rất không thích hợp, thế nhưng mùa đông, Lạc Cẩn vẫn dẫn hắn ra ngoài.
Người kia sợ hắn trúng phong hàn hoặc bệnh tình nặng thêm, nhưng Lạc Cẩn lại cố chấp nói y không sao cả, hai người cũng không ngồi kiệu, dưới sự kiên trì của Lạc Cẩn, xách một cây dù liền ra khỏi phủ...
Lạc Cẩn hôm nay mặc một bộ trường bào đỏ sậm, áo bào này vẫn chưa chạm đất, vừa vặn không bị nước bắn dính vào, có thể mơ hồ thấy được đôi giày ngắn màu đen của y. Lạc Cẩn mang bao tay ngân hồ*, y cắm hai tay vào bên trong sưởi ấm, mà người kia thì ở bên cạnh y che dù.
Hai người tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng người kia thay đổi quần áo xong hoàn toàn có loại cảm giác khác, việc này khiến người khác không có cảm giác thấp kém, trái lại ngạc nhiên phát hiện, tên già này đứng chung với thiếu gia Lạc Gia lại xứng đôi như vậy...
Lạc Cẩn dường như rất thích khí trời này, đi không bao lâu, y liền đứng trên cầu đá cổ, nhìn hoa tuyết bay vào trong nước, hình dáng sương mù bốc lên trên sông, đứng nhìn một lúc hơn một nén hương...
Người qua lại như nước chảy, nhưng không ai đi đến đây là không dừng lại một chút, hai người trên cầu đá kia như cảnh đẹp trong tranh, giống đến mức không chân thực lắm...
Cảm thấy giày da dưới chân mát lạnh, Lạc Cẩn mới từ trong suy tư khôi hồi tinh thần, Ngôn Vô Trạm trước sau không nói gì, có điều lúc Lạc Cẩn quay đầu lại trước tiên hướng về phía y nở nụ cười, "Lạnh thì quay về đi, sức khỏe ngươi không tốt."
Nhẹ nhàng phủi bay hoa tuyết trên người xuống, Lạc Cẩn chậm rãi lắc đầu, "Không lạnh, có điều ta đột nhiên nhớ lại một việc, ngươi đi ăn gì trước đi, một lát ta sẽ quay lại."
"Đi đâu?" Mắt người kia ẩn chứa lo lắng, "Ta đi cùng ngươi."
Lạc Cẩn cười cười, y bảo người kia đến tửu lâu* chờ mình, "Ta đi một mình là được rồi, không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ quay lại, ngươi đi trước đi, nghe lời."
(*Tửu lâu: nhà hàng)
Ngôn Vô Trạm lại truy hỏi một lần, thế nhưng Lạc Cẩn vẫn như cũ không trả lời, cuối cùng hắn phải đưa dù cho Lạc Cẩn, đứng trong mưa tuyết nhìn theo Lạc Cẩn rời đi...
Có điều người kia chỉ đứng một lúc, tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền cất bước đi theo, trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa, lo lắng và đắn đo trước đó hoàn toàn không thấy nữa, ánh mắt chăm chú đuổi theo hình ảnh nổi bật trong đám người, cẩn thận bám theo...
Hắn muốn biết Lạc Cẩn muốn đi đâu.
..........
-----------------[xASAx]----------------- W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m